02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim giờ của đồng hồ chuyển sang 5 giờ, mặt trời bắt đầu nhô lên.

5 giờ rưỡi, jaehyuk đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt rồi chạy bộ.

6 giờ rưỡi, sau khi kết thúc chạy bộ, vào nhà tắm rửa thay đồ và đem đồ đi giặt.

đúng 7 giờ, làm xong đồ ăn sáng, hắn lên gọi asahi.

"bé cưng à, đến lúc rời giường rồi."

như thường lệ, một nụ hôn nhẹ rơi xuống trên mí mắt mềm mại của người nằm trên giường.

asahi khẽ mở mắt, bên mép giường là người đàn ông mị nhãn như tơ, toàn thân quý khí, đoan chính quân tử.

lúc này quý ông đang dùng thanh âm dịu dàng dỗ cậu rời giường.

asahi lấy chăn che đầu lại, rầu rĩ lên tiếng: "em muốn ngủ thêm một lát."

giống như con hamster.

jaehyuk cười khẽ, như thường lệ lấy ra chăn bọc quanh đầu của asahi, đầu lưỡi cạy ra cánh môi cậu, đánh thức cậu bằng nụ hôn.

không thể cho cậu ngủ tiếp, bằng không cậu sẽ bỏ qua bữa sáng.

thời điểm năm cấp ba asahi chính là như vậy.

vào thời điểm đó, vai trò asahi chính là chuyên gia cưỡi ngựa, người mà mỗi buổi sáng bước trên tiếng chuông đi vào lớp.

bữa sáng gì đó không hấp dẫn bằng được ngủ thêm 10 phút. jaehyuk lúc đó yêu thầm asahi, làm sao hắn không để ý tới điểm này?

cho nên jaehyuk bắt đầu hình thành thói quen thức dậy vào lúc 5 giờ rưỡi sáng, thời điểm trường không có ai, hắn đã bí mật nhét đồ ăn sáng nóng hổi vào ngăn bàn của asahi, sau đó lén lút rời đi.

ba năm cấp ba, hắn đã tặng mấy trăm phần bữa sáng cho cậu, nhưng jaehyuk không dám cho asahi biết mình là ai.

bởi vì thời điểm đó, jaehyuk không phải mẫu người mà asahi thích, cho nên suốt cả năm cấp ba, hắn chỉ dám nhìn asahi từ xa.

ngay cả khi hắn nói về kinh nghiệm học tập trên đài quốc kỳ, jaehyuk đều đem đầu cúi thấp xuống, sợ cậu sẽ thấy được diện mạo của mình, phá hỏng ấn tượng tốt đẹp đầu tiên mà hắn muốn dành cho asahi.

asahi bị jaehyuk bế xuống giường, đứng sững sờ trước gương, ngơ ngác nhìn jaehyuk đang nặn kem đánh răng cho mình.

jaehyuk đặt bàn chải đánh răng vào lòng bàn tay của asahi, xoa xoa mái tóc rối bù của cậu: "nhanh lên nhé, anh sẽ đi hâm nóng sữa bò cho em."

"dạ." asahi lúc lâu mới trả lời, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ.

jaehyuk bước ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy asahi ghé vào bàn cơm mơ màng ngủ thiếp đi.

"nếu em còn muốn ngủ, dứt khoát từ chức đi, hikun."

asahi lập tức từng bỉnh, trừng mắt liếc nhìn jaehyuk một cái: "không được! em đã hứa sẽ cùng mashiho gây dựng sự nghiệp, cùng cậu ấy kề vai chiến đấu, làm sao bây giờ lại có thể quay lưng bỏ chạy được chứ."

"hikun, chỉ cần em vui vẻ, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ."

jaehyuk ngoài miệng nói chuyện dịu dàng, nhưng ấn đường hắn không dấu vết khẽ nhíu lại.

jaehyuk hắn chán ghét mashiho, vì dám cướp đoạt ánh nhìn của asahi, trong mắt asahi vì cái gì phải chứa người khác?

mashiho cậu ta thật phiền phức.

hắn chán ghét đến cực điểm.

sau bữa sáng, theo thường lệ hắn đưa asahi đi làm.

7:40, asahi cầm một túi đường phèn tuyết lê bước vào cửa công ty.

tiếng chuông di động vang lên.

asahi mở điện thoại ra, là yungseok gọi đến.

asahi thuận tay nghe điện thoại: "yungseok, có chuyện gì sau?"

"sahi, tớ về nước có sớm hơn dự kiến, là ngày 14, vừa vặn hôm đó là ngày nghỉ..." thanh âm bên kia dừng lại một chút: "tớ muốn ở trên máy bay có thể nhìn thấy cậu, cậu... cậu có thể thỏa mãn nguyện vọng của tớ không?"

đối diện với thái độ cầu khẩn ấy, asahi thiếu chút nữa buộc miệng nói ra hai chữ 'có thể'.

nhưng mà cậu đột nghĩ đến những lời jaehyuk nói ngày hôm qua, lúc ở trên giường cắn xương quai xanh của cậu rồi uy hiếp cậu không được đi gặp yungseok.

thời điểm khi đó đôi mắt jaehyuk sáng rực, trán hắn ướt đẫm mồ hôi trong suốt, hô hấp nóng rực bức người, cậu thành công bị vẻ ngoài của hắn dụ hoặc, thở hổn hển nói tuyệt đối không đi.

tiếp theo đó, bị hắn lấp đầy.

phục hồi tinh thần lại, gương mặt asahi nóng đến phỏng tay.

cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "xin lỗi, hôm đó công ty tớ có việc, tớ không thể đến được."

"vậy sao?"

asahi bị hai chữ này làm cho chột dạ: "đúng vậy... công ty chúng tớ vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, nên rất bận."

"không sao, tớ sẽ đến tìm cậu."

"đừng..."

"làm sao vậy? cậu còn muốn cự tuyệt sao?"

asahi nghẹn họng, chột dạ nói: "không, không, không, nếu cậu đến thì hãy gọi điện thoại cho tớ..."

7:47, vào văn phòng muộn hơn hai phút so với bình thường, xảy ra chuyện gì sao?

jaehyuk nheo mắt, ngón tay trượt hai lần trên màn hình, bên trong là bản ghi âm cuộc gọi của asahi.

chết tiệt lại là kim yungseok.

jaehyuk nhíu mày lại.

người này, dây dưa không bỏ, nếu nhiều năm trước đã rời đi thì bây giờ còn chạy về làm cái gì? dứt khoát ở nước ngoài cả đời không phải tốt hơn sao? một hai phải trở về cản trở hắn, đối với asahi của hắn như hổ rình mồi.

jaehyuk nhớ rõ, thời điểm khi asahi mới sang hàn, hắn thường xuyên nhìn thấy yungseok cùng asahi sánh vai nhau đi về nhà.

mỗi lần như vậy, hắn ghen đến nỗi ngực đều đau.

đã nhiều lần hắn nhìn thấy yungseok tự nhiên duỗi tay lấy chiếc cặp trên vai asahi, sau đó đem áo khoác trên cánh tay ném vào trong lòng cậu.

asahi cầm áo khoác của yungseok, mà yunhseok, mang cặp sách của cậu, hai người tựa như một đôi tình nhân.

mỗi lần như vậy, jaehyuk đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. nhưng hắn không dám xuất hiện trước mặt asahi, chỉ lặng lẽ trốn trong bóng tối của góc khuất, chà sát bộ quần áo cũ mà người khác đã mặc, giống như chú hề cô đơn.

jaehyuk thu hồi đáy mắt âm trầm bây giờ hắn không phải là một chú hề. anh ta nghĩ cũng đừng nghĩ cướp asahi của hắn.

hắn nâng tay bấm một chuỗi dãy số: "xin chào, cậu có phải kim yungseok không?''

"là tôi, anh là?"

"tôi là chồng của asahi, yoon jaehyuk, asahi nói rằng người bạn của em ấy sẽ về nước, nhưng sahi không tiện để đi đón, cậu có yêu cầu gì muốn tôi giải quyết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro