Chương 20: Ai mà khóc người đó là tên nhóc thúi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm hôm ấy, Jungwoo mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh trên mái nhà, cậu liều mạng leo lên bậc thang, vòng vèo qua từng khúc quanh, vất vả lắm mới lên được nơi cao nhất. Cậu ở cách song sắt cửa nhìn thấy cánh quạt của máy bay trực thăng đang quay phần phật.

Cửa máy bay thì quá cao, hành lang lại trơn trượt, Jungwoo làm cách nào cũng không leo qua được, cậu gấp gáp nhảy lên: "Chờ em với! Chờ em một chút!"

Tiếp đó cửa ghế lái mở ra, Jaehyun quay đầu lại, gương mặt đẹp trai lai láng đối diện cậu.

"Jaehyun!" - Cậu vửa nhảy vừa gọi - "Anh quay lại đây. Em vẫn chưa lên mà!"

Jaehyun mặt không cảm xúc lắc đầu.

"Anh đừng lắc đầu." - Jungwoo luống cuống - "Anh lại đây. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện!"

Jaehyun vẫn không đáp, anh duỗi một ngón tay, chỉ về một phía nào đó.

Nhìn theo hướng anh chỉ, Jungwoo trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trong một góc khuất trên mái nhà, có một chiếc xe phun nước màu xanh đỗ ở đó.

Jungwoo giật mình tỉnh giấc, đổ mồ hôi lạnh cả người, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngồi trên giường nửa ngày không tỉnh táo nổi.

Giấc mộng này có ý nghĩa là anh lái máy bay của anh, em lái xe phun nước của em, đường ai nấy đi sao?

Cũng may không có chuyện xe phun nước đỗ trên mái nhà, không thì cậu chẳng biết thuyết phục bản thân tin đó chỉ là giấc mộng hư cấu như thế nào.

Rót cốc nước lạnh, uống ực hai hơi, Jungwoo cầm điện thoại lên, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt cậu, hiện lên trong mắt là cuộc gọi thoại lúc 9 giờ rưỡi tối hôm qua.

Đến lúc nước lạnh trôi qua cổ họng vào đến dạ dày, không phụ kỳ vọng, làm Jungwoo lạnh cóng đến rùng cả mình

Cậu ôm lấy bụng, nện thùm thụp vào ngực, nắm chặt hai mắt, dùng âm lượng mà phòng cách vách không nghe được, kêu gào đau đớn: "Mình lại tạo cái nghiệt gì không biết..."

Sáng sớm hôm sau, Jungwoo lại lần nữa làm ra chuyện khó tưởng tượng được, bị cảm cúm vào đúng lúc thời tiết đang ấm dần lên.

Mẹ Kim vừa tìm thuốc cho cậu vừa cằn nhằn: "Đã nói con mặc phong phanh quá mà không nghe. Hôm qua lại còn đi chơi bên ngoài rõ muộn mới về, nào giống người có bạn trai? Nếu mẹ mà là bạn trai con thì đã đá con, tìm đứa khác ngoan ngoãn hơn rồi!"

Nghe thấy vậy Jungwoo khóc không ra nước mắt: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa..."

Ngoảnh đi ngoảnh lại anh ấy đá con thật thì làm sao?

May mà không đến nỗi ấy.

Từ lúc rời giường Jungwoo đã cầm điện thoại, như thể trên tay dính keo chó, đi toilet cũng không buông, rốt cuộc vào lúc 9 giờ sáng, cậu nhận được tin nhắn của Jaehyun.

Jeong: 【09xxxxx】

Jeong: 【Tài xế họ Park, em kiểm tra kỹ rồi hãy lên xe.】

Jeong: 【[Hồ sơ tài xế Park.jpg]】

Jungwoo đối mặt với ba tin nhắn lạnh như băng này, hoài niệm những lời dịu dàng ngọt ngào vào mỗi sáng sớm trước kia, lòng nguội lạnh hơn cả nửa đêm hôm qua.

Today Woo Không Phát Sáng:【Hôm qua em đã nói là không cần, anh bảo tài xế về đi】

Đợi cả nửa ngày, xe cũng đã tới, mà Jaehyun vẫn không trả lời.

Người đàn ông trung niên mặt chữ điền mặc đồng phục bước nhanh về phía cậu: "Xin hỏi, cậu là Kim Jungwoo đúng không?"

"A? Sao chú biết cháu..."

Người đàn ông trung niên không muốn giải thích thêm, mở cửa xe phía sau, làm động tác tay "Xin mời".

Biển số xe và mặt người đều khớp, Jungwoo bị tình huống này làm xấu hổ đến nỗi vò đầu bứt tóc: "Chú à thật ngại quá, xe này là do bạn cháu thuê nhầm, chú quay về đi ạ."

Nói rồi cậu quay đầu đi lên lối đi bộ.

Chú tài xế Park nói ít làm nhiều, không thuyết phục được thì cũng không cố thuyết phục, thấy Jungwoo không chịu lên xe, bèn khởi động xe, lái chậm chậm sát lối đi bộ, từ đầu đến cuối bảo trì khoảng cách 3 – 5 mét với Jungwoo.

Một chiếc SUV màu xanh ngọc được cọ rửa đến mức sáng bóng đi ngay phía sau mông, độ tồn tại cao đến quá đáng. Sắp đến khu vực trạm tàu điện ngầm cấm dừng xe, thực sự Jungwoo không nhịn được, chỉ vào phía trước nói: "Chú à chú có thấy không? Tiền phạt một lần là 500 đó."

Chú Park mở cửa sổ xe đưa hợp đồng cho cậu xem: "Tất cả phí vi phạm giao thông đều do chủ thuê chịu."

Jungwoo: ...

Bệnh tiếc tiền thay người khác lại tái phát, Jungwoo cắn răng, giậm chân một cái, đùng đùng lên xe.

Tài xế Park tận hết chức trách đưa cậu đến cổng trường.

Còn đích thân xuống xe mở cửa cho Jungwoo, nhân tiện hỏi lịch trình ngày hôm nay.

Vốn dĩ Jungwoo không định nói, lại nhớ trên hợp đồng viết đã thanh toán tiền đặt cọc hai tháng, bên A đơn phương hủy hợp đồng thì không trả tiền đặt cọc, thế là đành phun mấy chữ khỏi kẽ răng: "Chiều nay phải thi, khoảng 3 giờ chiều cháu thi xong."

Chú Park nở nụ cười chuyên nghiệp: "Đã rõ."

Cậu quay người đi vào cổng lớn, đúng lúc gặp Eunha đeo đàn trên lưng đi thi.

Trông thấy Jungwoo bước từ trên xe xuống, cô che miệng thốt lên: "Em của chị gả vào nhà giàu rồi à?"

Jungwoo nhận hộp đàn của Eunha, đeo lên, trên đường tới giảng đường, bớt đầu bớt đuôi kể lại câu chuyện, nghe vậy Eunha khiếp sợ không thôi: "Tên lưu manh nào có lá gan lớn như thế?"

Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Jungwoo, thoạt nhiên cô cũng nghĩ đến kẻ nào đó,

"Nếu ở đó đều là sinh viên và giáo viên của học viện..." Eunha nhỏ giọng đoán già đoán non, "Ngoại trừ gã Park Kyung thì còn ai khác khả nghi đâu?"

Jungwoo rùng mình một cái: "Cũng chưa chắc, biết đâu là nhận lầm người thật thì sao, lúc đó tối om như thế..."

"Gã đó đích thị là ỷ vào việc mất điện, camera không hoạt động, chọn đúng thời cơ để ra tay." Eunha mạnh miệng, "Em chờ chị, trước khi nghỉ lễ nhất định chị sẽ lấy được danh sách khách mời tham gia bữa tiệc tối hôm qua."

Jungwoo bị làm cho cảm động, hít mũi một cái, muốn bổ nhào vào lồng ngực ấm áp của đàn chị khóc òa một trận.

Eunha lách mình né tránh: "Nhìn em thò lò nước mũi kìa, đừng có mà cọ bẩn quần áo mới của chị."

Jungwoo bất hạnh thân nhiễm gió rét đành phải móc khăn giấy ra lau mũi.

Đang sụt sịt, cậu nghe thấy Eunha dùng âm thanh bé xíu khó nghe hỏi dò: "Trời ấm rồi em lại bị cảm cúm thế này là thế nào? Tối qua làm chuyện không đứng đắn phải không?"

Không chỉ đàn chị nghĩ như vậy, trước cửa phòng thi lịch sử nghệ thuật đàn dây cậu gặp Lee Donghyuck, LeeDonghyuck thấy cậu hắt xì liên tục, vẻ mặt sâu xa khó tả.

"Sao, tối qua anh lõa thể chat sex với bạn trai ở nước Anh chứ gì?

Suýt chút nữa Jungwoo nhét giấy đã chùi nước mũi vào miệng cậu ta.

Làm sinh viên nghệ thuật, đáng ghét nhất là kiểm tra lý thuyết, lịch sử nghệ thuật đàn dây cái gì gì tạm thời bị ném qua một bên, 10 phút quý giá trước khi thi bị hai người dùng để nói chuyện phiếm.

Nghe nói bạn trai ở nước Anh của Jungwoo, vì muốn đảm bảo an toàn của cậu, đã sắp xếp cho cậu một chiếc xe cùng một tài xế chuyên trách, suýt chút nữa Donghyuck không thở ra được.

"Thật sự là kẻ ăn không hết người lần không ra." Cậu ta vặn nắp bình giữ ấm ra uống một ngụm trà hoa cúc để hạ hỏa, "Tôi bên này vô tội bị thẳng nam thúi tha chối bỏ trách nhiệm, anh bên kia đến mặt còn chưa thấy đã tình cảm như keo như sơn."

Jungwoo nghe thấy rất có vần có điệu: "Cậu ngâm thơ đấy à?"

Donghyuck mắng: "Thơ cái đầu anh!"

"Theo hiểu biết của tôi, Minhyung không phải loại người như vậy." Jungwoo cười xong, nói, "Có thể cậu ấy cảm giác bị mắc lừa, nhất thời não chưa cong kịp."

"Vậy tốt nhất anh ta đừng có cong làm gì, lại trách do tôi làm hư."

"Cậu nghĩ thông suốt rồi hả?"

"Hôm qua anh ta share bài trắc nghiệm lên trang cá nhân rồi lại xóa ngay, anh có thấy không?"

"Không thấy, trắc nghiệm gì vậy?"

"《Trắc nghiệm bạn là thẳng hay là cong》."

"Kết quả thế nào?"

"Thẳng nam trăm phần trăm bê tông cốt thép."

"..."

Donghyuck thở dài một tiếng rất chi là không phù hợp với khí chất, vỗ vỗ vai Jungwoo: "Đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, cố gắng trân trọng đi."

3 giờ kém 5 phút chiều, Jungwoo thi xong cầm điện thoại đi ra cổng trường, ngón tay lưỡng lự trên bàn phím mãi không ấn xuống, do dự không biết nên Morning Call hay không.

Cậu sợ Jaehyun không trả lời, lại sợ anh nhắc lại chuyện hôm qua

Đêm qua cậu vô cùng bối rối nên mới cúp cuộc gọi thoại, cúp xong là hối hận, nghĩ bụng cái này thì có gì mà phải chột dạ? Chẳng lẽ em không thích anh mà lại chịu đến bên anh?

Dĩ nhiên là không.

Cậu có cảm tình với Jaehyun, nếu không thì khi Jaehyun không để ý đến cậu thì cậu đã không khó chịu đến vậy.

Nhưng cậu hiểu, "thích" trong lời Jaehyun, là loại yêu thích mang tầm cao hơn.

Yêu thích của cậu dành cho rất nhiều người, cậu chia cho bố mẹ một phần lớn cũng chia cho Eunha, Minhyung và một đám bạn bè thân thiết khác những mảnh nhỏ.

Còn yêu thích của Jaehyun, chỉ cho một mình cậu.

Nhưng tính toán như vậy cũng không đủ khoa học và chặt chẽ, Jungwoo nghĩ, dù thế nào sự tồn tại của Jaehyun vẫn vô cùng dặc biệt, chí ít cậu chưa từng mặt đỏ tim đập nhanh với người khác mà.

Cái này với cái "thích" trong lời Jaehyun, có phải cùng một loại "thích" không?

Jungwoo không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, trước khi vặt trọc đầu mình, quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải gửi tin nhắn chào buổi sáng cho trót.

Không dám gọi thoại, sợ bị cúp máy.

Gửi tin nhắn đi chưa lâu, lúc ngồi lên xe đưa đón, cậu nhận được hồi âm.

Jeong:【Cảm ơn.】

Mắt Jungwoo tối sầm lại, nghĩ thầm câu tiếp theo không phải lại gọi cậu là "Jungwoo-sshi" đấy chứ?

Để hạn chế khả năng này, Jungwoo lựa chọn việc không trả lời.

Cậu cảm thấy hành vi tránh né này của mình cực kỳ không có bản lĩnh đàn ông, ảo não hỏi tài xế ở ghế trước: "Chú Park, lúc anh ấy bảo chú đến đón cháu, đã miêu tả hình dáng của cháu như thế nào?"

Chú Park cười nhưng không nói.

"Có phải miêu tả cháu là người trông vô cùng nhát gan, cái gì cũng sợ đúng không?"

Chú Park nhìn gương chiếu hậu, đáp: "Người thuê dịch vụ nói, cậu Kim khí chất xuất chúng, là một nghệ sĩ vừa có tài vừa có đức."

Jungwoo: "... Thật ạ?"

"Thật." Chú Park khẳng định, "Cậu ấy còn nói, cậu rất dễ nhận ra, vui buồn hờn giận đều hiện lên mặt, trong một đám người, có nụ cười đơn thuần nhất thẳng thắn nhất, chắc chắn là cậu."

Jungwoo cảm thấy chú Park thật cừ, nhận được miêu tả trừu tượng như thế mà không vung tay bỏ việc, càng không nói xấu chủ thuê, tố chất nghề nghiệp phải nói là hàng đầu trong ngành.

So sánh ra thì, cậu trốn đông trốn tây, sợ đầu sợ đuôi càng có vẻ vô dụng.

Sáng hôm sau có một môn thi, chiều có lớp dạy thêm, thời gian dày, nên giữa trưa Jungwoo giải quyết bữa trưa ở canteen trường, sau đó xuất phát.

Chú Park nghe cậu nói muốn tới khu biệt thự phía Nam cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, nhấn chân ga một cái đi về hướng Nam, tới nơi vẫn không quên nhắc nhở Jungwoo, chú nói đây là khu dân cư cao cấp nên không cho xe lạ bên ngoài vào, phải vòng vèo vài lượt mới có chỗ đỗ xe tư nhân.

"Tôi ở ngay gần đây." Chú Park lấy điện thoại ra, "Có việc cậu cứ gọi ngay cho tôi."

Jungwoo bắt đầu hoài nghi trên người mình có gắn thiết bị theo dõi, cậu mang theo cái đầu đầy dấu chấm hỏi quay người đi vào.

Trung tuần tháng giêng, kỳ nghỉ của sinh viên bắt đầu.

Còn bạn nhỏ Jung Sungchan thì không được may mắn như vậy, tuần trước có hoạt động ngoại khóa nên hôm nay phải học bù, kéo đàn liên tiếp 4 tiếng đồng hồ, nhóc con méo miệng khóc òa lên.

Jungwoo không nhìn nổi nữa, lắc đầu nghĩ này không phải đang học violin mà là "Trừng phạt bằng cách học đàn violin" mới đúng.

Xong tiết học, thầy giáo Kim tốt bụng xoa bóp ngón tay cho bạn nhỏ, nhân tiện an ủi: "Sau này quen rồi sẽ khác. Bây giờ một ngày thầy đây kéo đàn mười mấy tiếng đồng hồ cũng không bị đau tay."

Sungchan quật cường không rơi nước mắt nữa: "Bởi vì da thầy dày."

Jungwoo: "..."

Trên tay có vết chai cũng coi là da dày đi, được rồi, không chấp nhặt với trẻ con.

Hôm nay, thầy giáo Kim da dày ra tới cửa, lại bị đứa nhỏ gọi lại.

"Bạn gái của thầy ở nước ngoài đúng không?" Sungchan ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu lên, "Dù sao cũng không có ai hẹn hò với thầy, chi bằng xem phim với em đi."

Nghe kỹ những lời này, mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Jungwoo.

"Được." Căn cứ theo nguyên tắc tổn thương lẫn nhau mới công bằng, Jungwoo quay người đi vào, "Vậy thầy sẽ cùng nhóc con đáng thương cha mẹ luôn luôn không ở nhà này xem một bộ phim."

Hôm nay, Jungwoo lần đầu tiên được trải nghiệm phòng chiếu phim trong nhà.

Ngồi trên ghế sô pha rộng rãi êm ái bằng da thật, Jungwoo sững người nhìn chằm chằm màn hình lớn, ngẩn ra, nghe thấy có người gọi cậu mới hoàn hồn.

Sungchan thành thạo nhập mấy bộ phim trên màn hình: "Ba bộ này, thầy muốn xem bộ nào?"

Đều là phim trẻ con thích xem, Jungwoo tiện tay chỉ hai bộ: "Chọn một trong hai bộ này đi, bộ kia anh xem rồi."

Bạn nhỏ Sunchan bước vào thời kỳ phản nghịch gật gật đầu, chọn luôn bộ phim《Coco》mà Jungwoo không chỉ.

Jungwoo lộ ra biểu cảm biết ngay mà, nhún vai nói: "Chọn phim này, lát nữa đừng có mà nhào vào ngực thầy khóc đấy."

Sungchan làm mặt quỷ với cậu: "Ai mà khóc người đó là tên nhóc thúi."

Sau đó, Jungwoo xem rồi khóc huhu.

Vừa khóc vừa ghét bỏ bản thân, rõ ràng lần trước xem trong rạp không hề khóc, sao lúc này nước mắt cứ như vỡ đê không ngăn lại được.

Nhất là khi nhìn thấy câu "Chết lần cuối cùng" là trong nhân thế không còn ai nhớ đến bạn, rất khó để Jungwoo không nhớ đến Jaehyun ở phương xa.

"Chiến tranh lạnh" của họ đã kéo dài 40 tiếng, lạnh thêm hồi nữa, biết đâu đấy Jaehyun sẽ quên cậu luôn. Thậm chí Jungwoo đã thấy cảnh tượng mình hóa thành bột phấn màu vàng kim rời khỏi lòng Jaehyun.

Quả thực còn thảm hơn cả chết vì nhục nhã.

Lúc đầu Sungchan hết sức chuyên chú kìm nước mắt, quay đầu lại thấy Jungwoo khóc tới nỗi nước mắt ròng ròng, cậu bé oa một tiếng khóc òa lên.

"Hu hu hu, sau này em không ghét luyện đàn vất vả nữa." Cậu nhóc rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Jungwoo, "Thầy ơi, thầy đừng khóc hu hu hu."

Quay lại xe, Jungwoo ngồi phía sau, dùng camera trước của điện thoại để xem xét bọng mắt, lông mi bị nước mắt làm vón cục cũng đã được gỡ ra, chỉ sợ về nhà bị mẹ tinh mắt phát hiện, rồi lại tra hỏi hoài không thôi.

Xoa xoa, xoa xoa mắt một hồi, Jungwoo nhớ ra phía trước còn có người, cậu nhỏ giọng nói: "À thì... nhiệm vụ của chú Park không bao gồm báo cáo tình hình của cháu với chủ thuê chứ ạ?"

Chú Park cho một đáp án khẳng định là không.

Jungwoo yên tâm rồi.

Nhà họ Kim ở khu nhà cũ phía đông thành phố, không có bãi đỗ xe, xe tới chỉ cần đăng ký ở cổng khu là có thể đi vào.

Hôm nay về muộn, chú Park trực tiếp lái xe đến dưới lầu.

Lúc xuống xe đã hơn 7 giờ tối, nhà nhà dần sáng đèn. Jungwoo áy náy, cảm thấy bản thân khiến chú Park ăn tối muộn, muốn mời chú lên nhà ngồi chơi một lát, ăn gì đó rồi hẵng về, lại bị chú Park từ chối.

"Tôi để sẵn đồ ăn trong cốp xe, trước khi cậu về tôi đã ăn lót dạ." Nói rồi, chú Park nghiêng đầu nhìn về phía đầu hành lang, "Với lại, bên kia đang có người chờ cậu kìa."

Jungwoo cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dài và áo khoác dạ, nhìn cách ăn mặc là biết tầm tuổi trung niên, bà ấy đang đứng dưới mái hiên hành lang mỉm cười với cậu.

- hết chương 20 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro