Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Đình Hựu lại một lần nữa không mua cơm tối cho mình. Khi phát hiện ra điều này, Trịnh Tại Hiền cảm thấy rất kỳ lạ. Những nam sinh khác sau khi kết thúc huấn luyện quân sự đều sẽ vội vã đến căn-tin. Kim Địn Hựu làm sao có thể không cảm thấy đói chút nào vậy chứ?

“Cậu không đói à?”

“Sao cơ?”

“Tôi thấy cậu lại chỉ mua một phần cơm tối thôi”.

“Ồ…” Thực ra, Đình Hựu chỉ thèm ngủ chứ không thèm ăn. Cậu có một thói quen xấu, đó là một khi cảm thấy rất mệt mỏi thì sẽ tự động chán ăn.

Vì cái nết xấu này mà mẹ Kim luôn nói cậu khó nuôi hơn những đứa trẻ bình thường khác. Sau khi tắm xong, cậu buồn ngủ nằm dài trên giường, bơ phờ nói: “Tôi không đói lắm”.

“Tôi thấy cậu toàn bỏ bữa thôi”.

“Ừm, tôi muốn ngủ”.

Bây giờ là 9 giờ tối, ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh. Kim Đình Hựu nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ, nhưng một loạt tiếng động sột soạt bỗng vang lên.

Cậu nghe thấy tiếng cửa mở khẽ vang lên.

Sau đó, cánh cửa đóng lại, Kim Đình Hựu trở mình, ý thức dần trở nên mơ hồ.

                               ****

Kim Đình Hựu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu đang ngồi ăn lẩu tại nhà hàng. Cậu một mình tận hưởng, gọi rất nhiều đồ ăn. Thực khách xung quanh đều ném cho cậu một ánh nhìn, giống như cười nhạo việc cậu đơn độc đến ăn lẩu.

Cậu gọi một nồi vịt tiềm, hương thơm nồng đậm tỏa ra từ đáy nồi sôi ùng ục. Kim Đình Hựu đói đến mức bụng réo vang “ọt ọt” không ngừng, rồi bỗng chốc cậu giật mình choàng tỉnh.

Sau khi ngồi dậy, cậu thực sự ngửi thấy mùi giống như tại nhà hàng lẩu trong giấc mơ của mình.

Đình Hựu chớp chớp đôi mắt, nhất thời không phân biệt được là thực hay mơ. Rèm che và màn giường mà cậu đặt mua dự kiến ngày mai mới chuyển tới. Vì thế, Trịnh Tại Hiền lúc này đang đứng trước tủ quần áo tìm đồ, chỉ cần quay đầu lại liền thấy Kim Đình Hựu đã tỉnh giấc.

“Dậy rồi à?”

Giọng nói của Đình Hựu có chút khàn khàn: “Vừa rồi tôi mơ một giấc mơ, tôi thấy mình đang ăn lẩu. Bây giờ, thế mà tôi thực sự có thể ngửi thấy mùi lẩu…”

Trịnh Tại Hiền không biết phải hình dung mạch não của y như thế nào. Trong lúc nhất thời, không biết nên cảm thấy cậu đáng yêu hay nực cười.

“Tôi mua cho cậu một nồi lẩu xào cay”

Kim Đình Hựu“cót két” ngồi bật dậy.

“… Nồi gì cơ?!”

“Lẩu xào cay”.

Kim Đình Hựu ló đầu ra ngó xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy bữa tối được đặt trên bàn mình.

Ồ, bây giờ phải gọi là bữa khuya mới đúng.

“Cậu mua khi nào thế?”

“Mới vừa nãy”.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Chắc tầm 15 phút”.

Đình Hựu suýt chút nữa cảm động đến phát khóc, nức nở gọi tên hắn: “Tại Hiền, sao cậu biết tôi đói vậy?”

                               ****

Thì ra không chỉ có Trịnh Tại Hiền miệng cứng, Kim Đình Hựu cũng là vua mạnh miệng.

Cậu nói mình không đói, nhưng tốc độ ăn nồi lẩu xào cay thì cứ như quỷ đói đầu thai. Trịnh Tại Hiền cố ý giảm tốc độ tìm quần áo, khóe mắt không ngừng liếc trộm cậu. Y đang ăn ngấu nghiến, nhưng bộ dạng lúc ăn cũng không phải khó coi.

“Không phải nói không đói sao?”

“Bây giờ mới thấy đói”.

“Mới chợp mắt chút vậy mà đã ngủ no rồi à?”

“Ừm, chủ yếu là do vừa nãy buồn ngủ quá nên không có hứng ăn cơm”.

Thực sự là một tật xấu kỳ quặc.

Đình Hựu như gió cuốn mây tan quét sạch nổi lẩu xào cay trong nháy mắt. Không thể không nói Tại Hiền cũng chọn mua rất khéo. Giữa mùa hè nếu ăn cháo nếp hay mì nóng sẽ rất dễ khiến người ta có cảm giác bị ngán. Còn lẩu xào cay hay Tokbokki là những món ăn có hương vị đậm đà, rất hữu ích cho việc tạo cảm giác thèm ăn.

Cậu vừa ăn xong, Trịnh Tại Hiền cũng bước ra khỏi phòng tắm. Kim Đình Hựu cười nói cảm ơn Trịnh Tại Hiền. Người sau trên mặt không có biểu tình gì, đối với hắn cũng không khách khí: “Không cần cảm ơn, trả tiền bữa tối cho tôi là được”.

Kim Đình Hựu gật đầu “Ừ” một tiếng, tất nhiên là phải trả rồi.

“Bao nhiêu thế?”

“Một trăm”.

Đình Hựu cho rằng mình nghe lầm: “… Hả?”

“Nồi lẩu xào cay 5, phí chạy vặt 10”.

Kim Đình Hựu không biết mình hay Trịnh Tại Hiền bị bệnh: “Phí chạy vặt tám mươi?!”

“Đúng.”

Kim Đình Hựu đột nhiên mất hứng ——

“Tôi có nhờ cậu mua hộ đâu!”
                               
“Vậy thì đừng ăn nữa”. Thực ra, Tại Hiền chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, để sau này cậu nhớ ăn uống đúng giờ. Nhưng cách làm của hắn quá sức vòng vo, khiến Kim Đình Hựu hoàn toàn không hiểu được dụng ý thực sự.

“Sau này nếu còn bỏ bữa, tôi sẽ tự động đi mua đồ ăn giúp cậu. Có bản lĩnh thì đừng ăn, bằng không cậu sẽ phải trả phí chạy vặt cho tôi”.

                                 ****

Kim Đình Hựu bỗng nhiên có một suy đoán, phải chăng Trịnh Tại Hiền đang nợ rất nhiều tiền ở bên ngoài? Nếu không làm sao hắn có thể nói ra những lời như thế?

Có phải hắn đang tìm cách lừa gạt mấy người ngốc ở đây không?

Nhưng Kim Đình Hựu quả thực là một trong mấy kẻ ngốc đó. Cậu đã từng rất chân chính đưa cho Trịnh Tại Hiền một bao lì xì 15 nghìn won. Đưa xong, cậu còn mắng Trịnh Tại Hiền là tư bản lưu manh ngay trước mặt hắn, nhưng Tại Hiền vẫn tỉnh bơ, thoải mái nhận bao lì xì rồi leo lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, như thường lệ, chuông báo thức vang lên lúc 5 giờ. Kim Đình Hựu tỉnh dậy, không ngừng than khóc rằng ngay cả hồi lớp 12 cũng chưa từng phải rời giường vào giờ này. Kết quả bị Tại Hiền lạnh lùng quát lớn, khiến cậu chỉ biết ngậm miệng nhỏ giọng.

Dù đã ở cùng Tại Hiền mấy ngày, Đình Hựu vẫn không thể hiểu được tính khí của hắn. Tại Hiền thoạt nhìn có vẻ khó tính, đến khi ở chung mới phát hiện ra con người này đúng thật là rất nóng nảy.

Cứ mỗi khi y cảm thấy sắp bị ăn mắng thì Trịnh Tại Hiền sẽ bất ngờ tặng cậu một ngôi sao. Còn khi cậu nghĩ mình không làm gì sai thì Trịnh Tại Hiền lại tỏ ra lạnh lùng với cậu.

Hai người làm vệ sinh hết mười phút. Hôm nay, Trịnh Tại Hiền không rời đi trước. Hắn cố ý đợi Đình Hựu, sau đó cùng nhau đến căn-tin mua bữa sáng.

Kỳ thực, 5 giờ rưỡi họ đã phải tập trung nên cũng không còn nhiều thời gian để ăn sáng. Lần này, Đình Hựu đã học được bài học từ hôm qua, cố gắng ăn uống đầy đủ trước khi đi huấn luyện quân sự.

Căn-tin lúc này đã chật kín người. Trịnh Tại Hiền lợi dụng chiều cao và đôi tay dài để giành lấy một túi bánh mì trong đám đông, nhưng Đình Hựu lại bị dồn ép hất bay ra khỏi căn-tin.

Tại Hiền thanh toán tiền xong rồi rời đi, thấy Đình Hựu lúc này đang ôm chân, mặt nhăn mày nhó kêu đau. Đứng bên cạnh cậu là Kim Đạo Anh. Kim Đạo Anh đang một bên nhét bánh mì vào miệng, một bên hỏi han Kim Đình Hựu đã ăn sáng chưa.

“Tôi chưa ăn, bên trong đông người quá, tôi lùn không chen nổi”.

“Cậu bị cháy nắng chỗ nào thế? Đã khỏi chưa?”

“Rồi rồi”.

Kim Đạo Anh nhíu nhíu mày trong vô thức, giọng điệu có chút trêu chọc, “Đình Hựu, sao tôi cứ cảm thấy cậu sáng giá hơn những nam sinh bình thường khác nhỉ?”

“Có ý gì?”

Tất cả các sinh viên năm nhất đều mặc đồng phục huấn luyện quân sự và đội mũ giống nhau, thoạt nhìn đều mặt mày xám xịt. Tại Hiền đi tới, Kim Đạo Anh thấy hắn lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Trịnh Tại hiền!”

Còn năm phút nữa mới đến 5 giờ 30, lấy tốc độ của mấy người bọn họ thì sẽ mất một phút để chạy đến điểm tập kết. Vậy nên Trịnh Tại Hiền còn bốn phút để ăn xong bữa sáng.

Bánh mì hắn mua là của một nhãn hiệu khá nổi tiếng, thường được gọi là bánh mì kiểu Pháp. Một túi có sáu cái, Tại Hiền lấy một cái ra trước, thấy Kim Đình Hựu hoàn toàn không để tâm đến việc ăn sáng mà chỉ chăm chăm tán gẫu với Kim Đạo Anh.

Tại Hiền bất mãn nhét chiếc bánh mì trong tay vào miệng Đình Hựu, ghét bỏ lên tiếng.

“Ầm ĩ quá”.

                               ****

Trịnh Tại Hiền nói mười câu thì hết chín câu sặc mùi cay nghiệt, hơn nữa cả chín câu này đều chỉ nhắm vào Kim Đình Hựu.

Sau sự việc “moi tiền” đêm qua, Kim Đình Hựu lại bắt đầu hoài nghi——

Cậu tự hỏi liệu kiếp trước có phải mình đã phụ lòng hắn, lừa gạt Tại Hiền tiền mất mạng tàn hay không.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro