Chapter 8: please... try again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nơi có những bông hoa tình yêu nở rộ, thì sự sống cũng sẽ tươi tốt và phồn vinh
___________

Ngày ngã về chiều gió lạnh khẽ luồng qua ô cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố xá ồn ào tiếng xe chạy, tiếng dòng người thư thả rảo bước tìm kiếm nhà hàng làm no cái bụng đói. Không bì được cái nô nức bên ngoài nhưng chàng luật sư lúc này cũng đang bận rộn chẳng kém gì ai. Cũng chẳng phải lại vùi đầu vào giấy tờ luật pháp khô khan, cái bận rộn của Jung Jaehyun ngay lúc này lại có thể khiến cả người anh đều căng tràn nhựa sống. Mỗi phút trôi qua con tim anh lại hồi hợp loạn nhịp một chút bởi chỉ khoảnh khắc anh trông đợi đang đến càng gần rồi. Đêm nay sẽ đến nhanh thôi, ngay phút anh có thể đọc lên cái tên Kim Jungwoo và được hiên ngang được ngắm nhìn em toả sáng bên cây dương.

Được tham gia với tư cách là vị khách đặt biệt do chính chàng nghệ sĩ dương cầm mời đến, chàng luật sư cũng đặt biệt mà dành hẳn một giờ đồng hồ để chuẩn bị thật tơm tất. Kì thực hành lý của Jung Jaehyun khi đến với kinh đô thời trang cũng chỉ có những bộ trang phục phù hợp với một chuyến công tác thôi. Có thể nói bình thường như không bình thường bởi cơ may của một luật sư là được ướm những bộ suit chỉnh tề, giầy da khi làm việc. Vài ba bộ suit trang trọng đậm chất thanh lịch có lẽ đã cứu lấy chàng luật sư một màn thua trông thấy rồi. Lấy tóc làm góc con người điều này càng khiến Jung Jaehyun phải chú trọng hơn cả. Suy cho cùng thì không có nhiều lựa chọn nhưng như thế đủ để anh cứ suy tư mãi về việc làm sao để có thể trở thành dáng vẻ tuyệt nhất trong đêm quan trọng này. Dù chỉ có thể mặc một bộ suit giống như gặp khách hành thôi nhưng nếu là người bản thân toàn tâm toàn ý để tâm, anh cố gắng hết 100 phần để mọi thứ khác biệt một cách đặc biệt khi ở cạnh người ta.

Phố xá đã lên đèn, chàng luật sư cuối cùng cũng rời khỏi chỗ cư trú mà bắt vội một chiếc xe thẳng tiến đến nơi được gọi là nhà hát thủ đô. Có lúc xe ngừng giữa chặng đường, để anh ghé vào một tiệm hoa tươi. Mang theo một trái tim thổn thức lân lân cũng không thể làm Jung Jaehyun không quên việc mua một bó hoa thật đẹp cho dành tặng cho người nghệ sỹ bản thân ái mộ đã lâu. Anh không chắc là bó hoa trên tay có mấy phần đẹp đẽ mới có thể làm người ta vừa ý. Anh cũng không chắc là người ta có thích nó không nhưng có một chuyện mà Jung Jaehyun chắc chắn là người con trai bên cạnh chiếc dương cầm trên sân khấu lập loè ánh đèn kia đẹp đẽ vô cùng. Đẹp đến nổi làm người ta nao nao lòng. 

Khắc này đây nếu phải trả lời câu hỏi Khoản 2 Điều 163 Luật Doanh nghiệp là gì thì thú thật chàng luật sự không thể nhớ nổi. Mọi chuyển động thừa thải của trái đất này dường như đã ngưng động và đáy mắt anh giờ đây duy nhất chỉ có một người. Tựa như bức hoạ lộng lẫy vô cùng mà không phải bảo tàng nghệ thuật nào cũng có thể sở hữu được. Càng không có phàm nhân nào giữ được cái bình lặng trong tâm hồn. Từng đoạn cao trào như muốn khơi lên toàn bộ sự tập trung từ khán giả. Cơ hồ con người cảm thụ nghệ thuật bằng thính giác sẽ bị mê hoặc trước tiếng đàn vang dội từng hồi kia, còn kẻ nào đang chiêm ngưỡng nghệ thuật bằng mắt lại vì dáng vẻ xinh đẹp, thuần khiết của tay dương cầm mảnh mai sáng ngời kia làm mê muội thôi.

Thú thật chàng luật sư không giỏi việc cảm thụ những cái nghệ thuật vô hình nhưng có lẽ giờ đây mọi thứ đang diễn ra trước mắt khiến mọi giác quang của anh được một phen xung động. Dáng vẻ non nớt của chàng trai ngốc vào đêm đầy tuyết năm nào đã chẳng còn đọng lại bao nhiêu nhưng mị lực của một người nghệ sĩ xinh đẹp, tự tin lại như ánh sao kiêu kì toả sáng giữa bầu trời đêm lộng lẫy.

Có phải ngay lúc này, Jung Jaehyun đều tỏ tường hết quá khứ mình đã bỏ lỡ đi những thứ tuyệt vời đến nhường nào không. Dường như anh đã luôn cho rằng dù bốn năm hay năm nay, kể cả nửa phần đời còn lại bản thân anh sẽ mãi chỉ có thể nhìn Kim Jungwoo từ một một khoảng cách rất xa hệt như nhìn ánh sao trên bầu trời thôi. Thế rồi đêm nay, khi chễm chệ tại nơi hàng ghế đầu tiên với tư cách là một khách mời đặc biệt hiên ngang ngắm nhìn người toả sáng, anh mới thấy bản thân đã hèn nhát vô cùng. Hèn nhát khi những năm tháng qua anh luôn không ngừng chối bỏ tình cảm còn mãi trong lòng mình. Hèn nhát bởi anh chưa một lần nói ra một câu xin lỗi vì tất cả với người ta.

Cuối cùng cũng chẳng có cái gì quan trọng, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa bao giờ nói ra được hết những gì mình nghĩ với người mình thương.

Vẫn dáng vẻ tựa như năm nào, vẫn bản giao hưởng của đêm đông lạnh lẽo ấy. Từng hồi âm thanh quen thuộc gõ vào tận sâu thẩm nơi đáy lòng. Giây phút này anh thương và muốn thương người ta vô cùng. Khúc nhạc ấy lại vang vọng trong lòng, trái tim ngập ngừng muốn sống lại hồi khúc yêu thương. Cây vỹ trên tay Lee Haechan nhịp nhàng kéo đoạn cao trào lên đỉnh điểm, một thoáng êm ả từ bàn tay lã lướt trên phím đàn dương cầm của Kim Jungwoo rồi kết thúc bằng âm thanh vỗ tay vang khắp kháng phòng. Nếu như giờ đây Jung Jaehyun muốn cất lấy vào tim nụ cười rạng rở của chàng nghệ sĩ dương cầm cho riêng bản thân, nửa phần đời còn lại phải chịu án chung thân cơ hồ anh cũng bằng lòng.

Cái thứ may mắn nhất trên bể ải thế gian này hoá ra không phải là được gặp gỡ mà trải qua muôn vàn sống gió, cách biệt nghìn trùng mà vẫn có thể gặp lại được nhau. Khổ đau trăm bề khó mà bù đắp, yêu thương sâu đậm cũng khó buông tay, lời hứa khi xưa lại càng khó hoàn thành. Năm đó Jung Jaehyun thất hứa không thể trở thành khán giả đầu tiên của Kim Jungwoo coi như chẳng thể trọn vẹn nhưng nhất định đêm nay anh sẽ hoàn thành lời hứa năm xưa còn dỡ dang. Khi đêm hoà nhạc kết thúc anh muốn được là người cuối cùng ở lại chờ em về... 

-" Anh nghe thấy tiếng vỗ tay chứ. Trời ơi em mừng vì hôm nay mọi thứ đều tuyệt ngoài mong đợi luôn. Chúng ta đại thành công rồi."

Sau đêm hoà tấu đầy đáng nhớ, tay nghệ sĩ vỹ cầm cuối cùng cũng được thể hiện niềm hạnh phúc vô kể cùng người đồng hành của mình. Có lẽ nhà hát thủ đô đêm nay đã vỡ oà trước màn trình diễn âm thanh tuyệt vời vừa qua. Và giờ đây hai người nghệ sĩ cũng lân lân muốn rơi lệ trước sự hạnh phúc đơn giản nhỏ nhoi này. Sau những nổ lực không ngừng nghỉ thì những giọt nước mắt rơi đều là vì tự hào cho bản thân luôn kiên trì mà bước tiếp.

-" Ôm một cái nào. Tụi mình đã làm tốt lắm."

-" Ừm tụi mình vất vả nhiều rồi."

-" Vất vả nhiều rồi thì tụi mình hãy đi ăn mừng thật ngon đi nhé. Cả tuần nay cứ lo lắng cho buổi hoà tấu nên việc ăn uống chả đâu vào đâu hết."

-" Em thấy anh có bỏ bữa nào đâu nè. Mà nghe đâu mọi người thống nhất tối mai sẽ cùng nhau ăn mừng luôn nên tối nay khỏi. Anh cứ về trước đi, em ở sẽ chờ Mark bàn giao việc xong rồi luôn."

-" Vậy thì cùng nhau về."

-" Cùng nhau nhưng không phải với tụi em. Người ta đến rồi, chờ cũng được nhưng đừng để người ta chờ lâu. Hoa không thể vứt khi chưa tặng đâu."

Bất chợt nhận ra bản thân vẫn còn một vị khách mời đặc biệt chưa thể tiếp đón. Có khi dư âm của buổi hoà tấu thành công làm chàng nghệ sỹ dương cầm cũng bẳng đi chuyện làm bản thân bối rối mất một hồi. Kì thực là người ta đã đến, ngồi ngay hàng ghế đầu tiên say xưa xem cậu đàn. Một đêm nhạc kéo dài vài giờ bao nhiêu lần muốn nhìn xuống dưới một lần nhưng vẫn là thôi. Cũng chẳng còn hờn ghét mà thế, có lẽ ánh mắt của vị khách đặc biệt kia có khi quá dỗi tình tứ mà chàng nghệ sĩ dương cầm một lần cũng không dám lơ là với phím nhạc. Động tâm chính điều hiển nhiên nhìn nhau có mà thêm thổn thức. Đúng là khi thấy hình ảnh người ta ôm lấy bó hoa chờ mình trước góc nhà hát đã thôi sáng đèn, trái tim bổng bay của Kim Jungwoo lại lâng lâng không sao tạc nổi xúc cảm rung động này. Cơ hồ hình ảnh này những mấy năm qua cậu đã luôn mơ mộng tới và hôm nay Jung Jaehyun đã trở thành dáng vẻ Kim Jungwoo hằng mong. Đêm nhạc kết thúc anh là người cuối cùng chờ em về.

Tiếng bước chân xáo động tĩnh lặng nơi phía sau, chàng luật sư có chút kích động hướng ánh mắt mong chờ vào nơi nhà hát. Người nghệ sĩ anh hằng tương tư cũng đã ngay trước mắt: -" E.em xong rồi sao.? Giờ em sẽ về đ.đúng không.?"

-" Ừm.. sao anh còn đứng ở đây làm gì."

-" Làm phiền em quá...c..có cái này muốn tặng em. Không biết là em có thích nó không nhưng ừm..m em làm tốt lắm. Cảm ơn vì đã mời anh."

Bước về phía trước một bước, bó hoa hồng đỏ cuối cùng cũng được dành trọn cho người thầm thương. Có lẽ giờ phút này bao yêu thương đều ra rõ ràng ngay trước mặt rồi, chàng luật sư cơ hồ cũng khó mà kiềm chế được cơn sóng một khắc lại cuồn cuộc dâng lên trong lòng mình nữa. Đêm hôm nay dám tiến thêm một bước anh có thể gần người anh thương một chút, nếu dừng lại ở đây cơ hồ người ta sẽ lại xa anh thêm một chút.  

-" Không phiền. Bó hoa đẹp lắm.! Cám ơn anh vì đã đến. Ừm..n.nếu không còn gì thì..em về."

Không thể không còn. Không thể để bước chân của người ta cứ thế dần lướt qua mà bản thân không thể làm gì được. Chàng luật sư đã sớm đi một phần ba cuộc đời lại vô thức ngây ngốc mãi không thể đối phó, đầu óc thông thái khi nào giờ cũng rối như tơ. Nhỡ cứ như thế người ta sẽ lại đi mất, cơ hồ cũng chỉ có thể gặp gỡ nhưng chẳng chung đường.

-" Kim Jungwoo.! Nếu không phiền em có muốn đi ăn tối cùng anh...n..nhé.?"

Những bông tuyết trắng từ nơi nào giữa không trung thi nhau rơi xuống màn đêm rực rỡ ánh đèn góc phố Paris tráng lệ. Giáng sinh đã gần kè ngay trước mắt với sắc xanh đỏ quen thuộc rực rỡ khắp nơi, quảng trường trước Khải Hoàn Môn khoác lên cái nhìn mới với cây thông lỗng lẫy khổng lồ. Cái không khí cận kề lễ hội làm con người ta cũng có tâm trạng lang thang mọi ngõ ngách cùng nhau.

Kì thực khi cả không gian rộng lớn đến thế, đông người đến thế mà anh chỉ thấy mỗi người anh thương thôi. Jung Jaehyun sợ rằng nếu bản thân chớp mắt, người sẽ hoà vào thế giới rộng lớn này mà lại lạc mất nhau. Thế mà can đảm của chàng luật sư có lẽ đã dồn hết vào chuyện mở miệng mời được người ta đi ăn rồi nên giờ đây ngập ngừng muốn nắm bàn tay kia đan thật chặt mà lại không dám. Đúng là lấy làm hổ thẹn khi chỉ ngắn ngủi vài giây khoảnh khắc anh chặn đường, nhất mực nắm cổ tay người ta nói ra mấy câu giản đơn thôi nhưng quả tim trong lòng ngực dường như quên cách đập. Cơ mà được cùng Kim Jungwoo ngồi chung một bàn thưởng thức một buổi tối ngon miệng thì đến việc có thể hổ thẹn cũng nguyện đánh đổi. Tiếng nhạc giáng sinh cổ điển êm đềm bên tai cả buổi, chẳng ai muốn phá vở im lặng kia nhưng cảm giác ấm áp rõ ràng khi đó cho thấy nó không tồi chút nào.

-" Cái này...Cho anh..."

Thoang thoảng trong không khí lạnh là mùi đường từ cây kẹo lollipop hình thù tựa một cây thông giáng sinh. Khi chàng luật sư vẫn mãi suy tư cũng chẳng biết từ khi nào mà cậu trai với cái áo bông trắng quen thuộc đã trực chờ cùng đám trẻ con mà mua được thứ ngọt ngào này: -" Cái này không bằng bữa ăn lúc nãy nhưng cũng cảm ơn anh đã mời.!"

Đám bông tuyết cứ rơi hoài kia đã tinh nghịch làm không khí đêm nay bất chợt lạnh lẽo hay tại xúc cảm dữ dội chạy dọc khắp cơ thể mà vệt hồng hào vô tình chạy ngang gò má của chàng nghệ sĩ mơ mộng đây. Kim Jungwoo biết rõ nhiệt độ bản thân lúc này có chút cao, càng cảm nhận được nhịp đập trái tim càng lúc càng gặp vấn đề nặng. Ước gì chẳng có bông tuyết nghịch ngợm nào rơi xuống chớp mũi cậu vào khoảnh khắc đó thì có lẽ trái tim dễ rung động đã không quá sức chịu đựng như thế rồi. Lấy hết tất cả sức mạnh tâm can chống chọi với sự dễ thương trước mắt, Jung Jaehyun đưa tay nhận lấy cây lollipop ngọt ngào kia rồi tình cờ anh lại khều nhẹ bông tuyết trắng trên chớp mũi đỏ ửng của người con trai ấy nói một lời cảm ơn.

-" Vậy anh cảm ơn Jungwoo... Nhé.!?"

Người ta đi mất rồi. Bỏ xa anh một khoảng mà dồn hết sức vào chân đi một mạch về phía trước luôn rồi. Cảm giác như chỉ trong vài giờ đồng hồ, chỉ riêng đêm nay thôi Jung Jaehyun đã có thể cười một cách thật sự rất hạnh phúc. Tựa như tài sản hữu hình được sở hữu độc quyền bởi một người, má lúm đồng tiền của chàng luật sư cư nhiên cũng chỉ vì một người mà nở rộ cả ngày. Mấy năm có thể như một cái chớp mắt nhưng quả thật nó cũng đã dài đến mức bản thân anh chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy một Kim Jungwo đáng yêu, hồn nhiên không nhuộm nét u sầu như thế là khi nào. Khoảng thời gian bên cạnh anh có khi là tệ hại nhất, những năm tháng yêu anh lại khiến em ấy muộn phiền không ngớt. Quá khứ đã dạy cho anh rất nhiều thứ và những thứ khi mất đi anh nhận ra cái đáng trân trọng ngày hôm nay chính là một khắc Kim Jungwoo có thể vô âu vô lo bên cạnh anh.

Cái gì đó trở về khiến trái tim anh cũng xao xuyến không thôi. Chút dư vị ngọt ngào chẳng cần nếm cũng lâng lâng rõ ràng trong dạ. Có khi mãi từ giờ về sau Jung Jaeyun sẽ nghĩ rằng may mắn cả đời này của bản thân không phải là anh yêu Kim Jungwoo mà may mắn là Kim Jungwoo đã từng yêu một người như anh. Tâm trạng quả thật có chút trùng xuống khi nghĩ đến hai từ "đã từng". Kì thực nếu như giờ đây anh bắt kịp, có thể đuổi theo em trong mùa đông lạnh giá này, cùng em ăn lẩu nóng, uống trà, xem pháo hoa, cùng nghe một bản giao hưởng. Mùa đông năm nay nhất định sẽ rất đẹp.

Sau cùng thì cớ gì nhiều nghĩ ngợi, không phiền chính là không phiền, nếu đã như thế thì cố gắng bước nhanh về phía trước một chút, rút ngắn khoảnh cách của nhau dần. Anh còn thương, nếu em cũng còn nhớ, chúng ta nhất định rồi cũng sẽ ổn thôi. Chàng luật sư bước vội, chân giẫm lên lớp tuyết đã in dấu người thương. Cơ hồ dấu chân của cả hai chỉ vừa khít thôi nhưng người con trai đó cũng đã bỏ lại anh quá xa rồi. Giống nhứ muốn dùng cả đời này muốn chạy trốn khỏi anh sao.?

-" KIM JUNGWOO.!"

Người ta nghe rõ mồm một tiếng gọi đó trong cái náo nhiệt của quảng trường rộn ràng. Lắm người dòm ngó tò mò rồi quay đi, làm sao ngay lập tức hiểu được thứ ngoại ngữ kia. Còn người hiểu được thì quả thật đã bị thứ âm thanh đó làm xáo động, đôi chân bước cũng chậm hẳn rồi dừng lại. Mãi đến khi Kim Jungwoo quay đầu về sau, Jung Jaehyun đã hì hục thở ra từng đợt khói lại. Chịu vất vả như thế là muốn đuổi theo cậu sao.? Có lẽ tâm niệm lúc này của chàng luật sư là hơn cả đuổi theo.

-" Có thể không.? Kim Jungwoo, anh chỉ muốn hỏi liệu chúng ta còn có thể không.?"

Khó mà có thể trốn chạy hoài được. Rõ ràng tâm niệm của cậu cũng rất lớn nên mãi vẫn chưa thể quên được người đàn ông này. Cơ mà một lần bị rắn cắn cả đời đem nổi sợ dây thừng. Trái tim ngập ngừng gieo giắt cơ hội nhưng tâm can sợ không dám yêu sâu, nhỡ may lại là một cơn mộng. Cuối cùng cậu là người thu dọn tàng cuộc sao, như thế thật đau thương: -" Anh có thể làm gì hả.?"

Con ngươi trong đáy mắt long lanh đến nao lòng, đối diện với dáng vẻ này của người ta, Jung Jaehyun dường như lại nhớ về những ngày xưa cũ mà bấy chợt cũng câm lặng. Những ngày khúc yêu đương của cả hai cồn cào căng thẳng, đáy mắt của Kim Jungwoo lúc nào cũng long lanh đến u sầu: -" Anh nói anh hoàn toàn có thể nếu người đó là em nhưng làm sao để em tin được đây. Jung Jaehyun toàn nói mấy lời ngu ngốc."

-" Anh xin lỗi... Xin lỗi vì lâu như thế mới nói lời này với em. Xin lỗi vì đã thất hứa với em... xin lỗi vì đến phút cuối cũng chẳng thể trở thành dáng vẻ nhưng em mong muốn được..."

Cái không khí mùa đông bổng chóc lạnh như muốn cắt da cắt thịt, gió phụ hoạ thổi một cơn buốt giá tâm hồn. Có lẽ nội tâm Jung Jaehyun đã tự dày vồ bản thân từ rất lâu về một câu xin lỗi này rồi. Mà cũng đúng thôi bởi lúc Kim Jungwoo rời đi có khắc nào anh quên đi tội lỗi của mình đâu. Cũng chẳng phải ghết người mà dằn vặt lương tâm nhưng anh đã tay không bớt nghẹn trái tim của một người chỉ vì những lời hứa quả thật ngu ngốc của mình rồi.

-" Tên tồi tệ nhà anh."

Mấp mấy sau đôi môi buốt lạnh vì gió là một lời mắng mỏ nhẹ nhàng đến sâu sắc. Thú thật chàng luật sư lúc này đây đã đắm mình vào mấy chuyện cũ xưa, anh chẳng thể biết người con trai trước mắt mình đang nghĩ ngợi điều gì, cơ hồ chỉ cảm thấy câu chửi đó hay thật, cảm thấy Kim Jungwoo rõ ràng đã trưởng thành rồi, còn có thể chửi người hay như vậy nữa. Mà quả thật kẻ khô khan như anh cũng làm sao nhận ra được tình yêu vốn có thể kì lạ đến mức nào. Tình yêu trở nên kì lạ là khi dù nhìn thấy hết dáng vẻ tồi tệ nhất của nhau nhưng vẫn yêu đấy. Sau tất cả thì Jung Jaehyun vẫn là người tồi tệ nhất, nhưng anh cũng chính là người tốt nhất mà Kim Jungwoo dùng hết phần mơ mộng để yêu cả đời.

-" Tại sao cứ tỏ ra bản thân tệ đến mức khiến người khác cũng trở nên tồi tệ vậy.? Tại sao mãi mà chẳng giải thích một chút cho mình hả.? Jung Jaehyun mà em biết sao có thể ngu ngốc đến như thế.?"

Đáy mắt không thể chứa nổi, giọt nước mắt cũng chạy dài trên má. Jung Jaehyun cảm nhận được rõ ràng bàn tay mãnh khảnh gõ lên từng phím nhạc xinh đang gõ bùm bụp lên nơi tim phập phòng của anh. Hoá ra khi ở cạnh anh, Kim Jungwoo đã khóc rất nhiều. Làm sao anh có thể mở miệng thanh minh gì cho bản thân khi tất cả những lần người ta rơi lệ đều là vì anh đây. Về lý thì quả thật Jung Jaehyun đã không làm gì xúc phạm đến tình yêu anh dành cho người con trai năm ấy nhưng về tình thì tổn thương để lại cũng quá nhiều rồi. Giờ đây với những đòn tấn công vật lý yếu ớt này thì có muốn anh cũng không thể kiện được. Nhỡ mà đêm nay Kim Jungwoo có giết anh thì có lẽ cũng khó truy cứu trách nghiệm hình sự. Có thể nếu người đó là em, Jung Jaehyun hoàn toàn tự nguyện với án phạt cao nhất này.

-" Giá như Jung Jaehyun mà em biết thông suốt hơn thì có lẽ giờ đây mọi thứ sẽ khác... Xi.n."

-" Đừng nói xin lỗi nữa.! Chỉ có mình anh có lỗi có thể thành ra như này sao. Em khi đó đã quá trẻ con để hiểu được anh. Em đã luôn nghĩ anh là một kẻ tồi tệ suốt những năm tháng đó.! Tụi mình đã khổ quá nhiều vì nhau rồi... thật sự xin lỗi..."

Bó hoa hồng đỏ rực giữa đêm tuyết rơi khắp trời. Miếng giấy gói hoa trông cũ kĩ chẳng rõ vì ẩm thấp của tuyết trời hay vì nước mắt của phàm nhân mà hoen một góc sậm màu. Kim Jungwoo để bản thân được khóc như một đứa trẻ hối lỗi, bó hoa cầm trên tay cũng là để che lấy gương mặt sụt sịt khó nhìn kia. Sau tất cả những chuyện khổ đau ấy, nếu Jung Jaehyun mang tiếng là một người yêu tồi tệ nhất thì có lẽ một kẻ mơ mộng chất đống tội lỗi chính là cậu. Giá như lúc đó cậu tin tưởng vào người mình yêu, giá như lúc đó cậu không rời đi thì giờ đây mọi thứ cũng khác rồi. Quả thật sau tất cả những chuyện xảy ra nghe thật khó để quay lại. Nghĩ đến vậy thôi trái tim lại buốt lên từng hồi. Có lẽ đêm mùa đông này thật sự quá đã khắc nghiệt nhưng rồi có một vòng tay ấm áp ôm vào lòng thì bao nhiêu khắc nghiệt cơ hồ cũng có thể vượt qua.

-" Anh thương em, Kim Jungwoo.!"

-"..."

-" Nếu có thể anh muốn cố gắng thêm một lần nữa. Khó đến mấy anh cũng muốn được ôm em như thế này.! Trong vòng tay anh, em khóc cũng được, tiếp tục trẻ con cũng được. Chỉ cần em trả lời anh thôi. Chúng ta còn có thể không.?"

So whenever you aks me again, how i feel
Please remember, my answer is you.

-" Có thể..."

We'll be alright. Please try again.

_______________________________end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro