Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tốt lắm, không có chuyện gì rồi." Lý Như Hoa sợ Thái Dung sẽ đáp lại mấy câu khó nghe bèn vội vàng giảng hòa nói: "Hiện tại đã không có chuyện gì, chúng ta để Tại Hiền nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa tôi sẽ bảo Thái Dung bưng canh xương tới đây. Ai... đứa bé này không làm gì nên hồn, cả ngày chỉ biết đi gây sự."

"Mẹ, cậu ta gãy tay chứ chân đâu có việc gì mà phải bắt con chạy đi chạy về." Thái Dung cãi.

"Thái Dung, con im miệng đi!" Lý Như Hoa lại quay qua Lưu Tú Cầm nói: "Tôi có ý này, không phải là Tại Hiền và Thái Dung học chung một trường sao, cánh tay Tại Hiền lại không tiện vận động nên sau này cứ để hai đứa cùng nhau tới trường, có gì Thái Dung còn có thể giúp đỡ Tại Hiền, chị Lưu thấy sao?"

"Mẹ, như vậy rất tốt." Lưu Tú Cầm còn chưa kịp mở miệng, Tại Hiền đã vội vàng kêu lên đầy vui mừng.

Lưu Tú Cầm thấy vậy cũng thuận miệng nói: "Cũng tốt, vậy phiền Thái Dung giúp đỡ."

Thái Dung biết mình có phản đối cũng không có hiệu lực liền yên lặng cúi đầu. Nhìn thấy Tại Hiền nhìn về phía mình cười gian giống như muốn nói, xem ta chỉnh ngươi như thế nào, Thái Dung bỗng rùng mình.

Ngày hôm sau, Thái Dung bắt đầu nhiệm vụ nặng nề, ở trên xe buýt, vai trái là cặp sách của mình, bên phải là của Tại Hiền. Còn cậu ta thì chỉ đứng không, mắt tà tà nhìn Thái Dung ở trước, gương mặt hài lòng.

"Này... Thái Dung, bả vai em bị ngứa, anh đến gãi cho em."

Thái Dung lườm hắn một cái: "Cậu cũng không phải bị gãy cả hai cánh tay. Tự mình làm đi!"

"Anh quên lúc đi dì Lí đã dặn dò như thế nào sao?"

Khẽ cắn răng, Thái Dung tức giận nói: "Nơi nào?"

"Ừ, nơi này còn có nơi này. Anh có thể gãi nhẹ một chút hay không, người thì nhỏ sao mà sức lực còn mạnh hơn cả Mã Khắc thế này. Đúng đúng, chính là chỗ đó, cứ gãi như vậy."

Thái Dung thề, chờ tay cậu ta tốt lên, nhất định sẽ tính sổ.

Vừa xuống xe, Tại Hiền kêu la mình vừa đói vừa khát. Thái Dung lúc này nhẫn nhịn không nổi nữa, hét lên: "Tại Hiền...cậu đừng cố tình gây sự, giờ học còn chưa bắt đầu nữa. Chỉ có thần kinh như cậu mới đòi ăn cơm giờ này."

"Thái Dung, anh lỡ nói chuyện kiểu như vậy với ân nhân cứu mạng mình sao?" Tại Hiền giơ cao cánh tay đang bị bó bột lên sát mặt Thái Dung nói: "Xem một chút, thiếu chút nữa em đã tàn phế rồi."

Thái Dung nổi giận, cái gì cũng bất chấp.

"Tại Hiền, cậu đi chết đi!" Vừa hét lên vừa đá một cước lên bụng cậu ta, ném cặp sách của cậu ta xuống đất, quay lưng bỏ chạy.

Chạy thật xa vẫn nghe Tại Hiền la oai oái ở phía sau: "A! Thái Dung khốn khiếp, cánh tay của em! Cứ chờ đó cho em!"

Mặc kệ mấy lời Tại Hiền nói, Thái Dung nghĩ tại sao lại phải nghe cậu ta sai khiến. Chạy khỏi trường, Thái Dung đi lang thang không có mục đích trên đường. Rất nhiều người, đủ loại cảnh vật lướt qua trước mặt anh nhưng mà không có bất kì người hay cảnh vật nào liên quan đến Thái Dung. Không chịu đựng được nữa, Thái Dung ngồi xuống bên đường, ngẩng đầu nhìn những tia sáng mặt trời xuyên qua những đám mây, bắt đầu nức nở.

Thật ra thì, coi như Tại Hiền xui xẻo đụng trúng ngày tâm trạng anh không tốt. Tối hôm qua Thái Dung nghe cha mẹ thương lượng chuyện ly dị. Ngay cả việc phân chia tài sản, nhà ở cũng đã nói xong xuôi. Lại không có ai muốn hỏi một chút hai đứa bé sẽ nghĩ như thế nào. Thái Dung nghĩ, anh và Thái Nghiên có lẽ sau này sẽ nhận được một câu nói của ba mẹ mình rằng hai người bọn họ về sau không có cách nào ở cùng một chỗ, hai đứa trẻ phải nghe lời .... Cho nên... Từ đó về sau gia đình bọn họ thật sự chia cắt, hai đứa trẻ sẽ trở thành con cái của gia đình đơn thân trong đại viện. Nghĩ như vậy, Thái Dung chỉ muốn khóc to lên, nhưng rốt cục vẫn không thể khóc trước mặt mẹ mình, bà đã đủ khổ rồi, mẹ của mình lương thiện lương như vậy, hiền hậu như vậy vẫn cứ bị chồng ghét bỏ. Còn thấy con mình vì chuyện ba mẹ ly dị mà đau lòng, không biết bà sẽ khổ sở thành cái dạng gì đây. Cứ khóc đi, khóc xong về nhà cũng không cần khóc. Thái Dung tự nói với mình như vậy.

Lúc về đến nhà, trời đã tối rồi, vừa nhìn thấy Thái Dung bước chân vào cửa, ba anh liền giơ cây chổi xông lại hung hăng đánh lên bả vai của anh, miệng không ngừng mắng : "Còn nhỏ tuổi sao lại lì lợm như vậy? Bảo mày đi chăm sóc Tại Hiền, mày lại lấy oán báo ơn. Mặt mũi cũng bị mày vứt sạch đi rồi!"

Cái cán chổi từng cái hung hăng quất vào sau lưng, Thái Dung cắn răng không nói một câu, cũng không kêu một câu.

Lý Như Hoa đau lòng, ôm lấy cánh tay ba anh: "Thôi, có đánh chết con thì cũng vô dụng. Chúng ta đi qua bên đó nói lời xin lỗi thôi. Ai nha đừng đánh!" Nói xong can đảm giành lại cây chổi.

Đêm đó, Thái Dung bị phạt ở bên ngoài quỳ ba giờ mới được vào nhà. Ba anh trợn mắt nhìn anh nửa ngày cuối cùng nói với mẹ anh: "Bôi cho nó ít thuốc giảm đau trên vai, không chừng ngày mai sẽ sưng lên."

Thái Dung chỉ cười lạnh, nói: "Thời điểm ly dị nhớ nói tôi nghe một tiếng."

Lúc ấy, hai bên ba mẹ liền ngây ngẩn cả người, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Mấy hôm sau, Thái Dung gặp lại Tại Hiền. Cả hai cánh tay cậu ta bây giờ đều bị bó bột, bởi vì lúc anh đá cho một cái, cậu ta không đứng vững nên ngã lăn xuống đất, không có tay kia tiếp ứng cho nên tay còn lại cũng gãy nốt. Bây giờ nhìn Tại Hiền y hệt transformer, Thái Dung đột nhiên cảm thấy thật tốt, cuối cùng cũng có việc làm cho mình cảm thấy thoải mái.

*

"Nghĩ gì thế, xuống xe thôi." Tại Hiền bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Thái Dung.

Ừ một tiếng, Thái Dung mở dây an toàn, bước xuống, để mặc Tại Hiền ôm lấy bả vai mình đẫn đi. Thái Dung cảm thấy thật là ấm áp, cực kì ấm áp, bất luận những cái ôm của em ấy có phải thật tâm hay không thì nó vẫn luôn ấm áp như vậy.

Dừng bước, Thái Dung xoay người, đối mặt với cậu hỏi: "Tại sao ban đầu lại chọn anh, hai bên cha mẹ tác hợp liền lựa chọn anh sao, lấy điều kiện của em nữ nhân như thế nào cũng có thể, tại sao lại là anh?"

Tại Hiền nghiêng đầu cười khẽ: "Thái Dung, đáng lẽ vấn đề này anh phải hỏi trước khi kết hôn chứ, thế nào hiện tại mới hỏi tới?"

"Anh muốn biết."

"Bởi vì anh vốn không yêu em, hơn nữa nhìn dáng vẻ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu em, sẽ không phiền toái. Đáp án này hài lòng không?"

Một lát sau, điện thoại của Thái Dung vang lên âm thanh tin nhắn, là tin nhắn của Thái Nghiên: "Anh, thật có lỗi, lúc nãy em không nên nói như vậy. Nhưng thực sự em không có nói sai. Em biết anh rể ở bên ngoài nuôi tình nhân, có người ta tận mắt nhìn thấy, anh rể đi đón con bé đó ngay cổng trường Sân khấu điện ảnh. Anh phải suy tính cẩn thận đi."

Thời điểm Thái Dung đọc xong cái tin nhắn dài dằng dặc đó thì Tại Hiền bước ra từ trong phòng tắm, chỉ dùng một cái khăn tắm vây quanh nửa người dưới, lộ ra lồng ngực vững chắc cùng cơ bụng. Thái Dung vừa nhìn thấy đã nghĩ, đúng vậy a, báu vật nhân gian như vậy, thả ra ngoài coi như Tại Hiền không muốn, nữ nhân khác cũng sẽ cầm lòng không nổi mà tự nguyện dâng hiến.

Tại Hiền không chú ý tới anh đang suy nghĩ gì, dùng khăn lông lau đầu hỏi: "Làm gì đó?"

"Đọc tin nhắn."

"Đã trễ thế này... Tin nhắn của người nào?"

"Ừ . . . Một cô gái, nói là người tình của em."

"Hả?" Tại Hiền cười cười ngồi xuống bên cạnh anh: "Người tình của em khá nhiều, anh thử nói tên xem em có nhớ là ai không đã."

Thái Dung kiên định nhìn Tại Hiền nói: "Tại Hiền, trước kia mặc kệ như thế nào. Nhưng từ hôm nay trở đi, anh bắt đầu sẽ dẹp hết đống oanh oanh yến yến bên cạnh em." Nói xong tựa đầu lên vai cậu.

"Tốt, em cầu còn không được nữa là." Tại Hiền đáp với giọng điệu đùa cợt.

Thái Dung có chút ảo não, Tại Hiền có thể hay không đứng đắn một chút hay không? Bọn họ như vậy thì lúc nào mới có thể bình thường nói chuyện tâm tình, vui vẻ sống qua ngày.

"Được rồi, vợ yêu không cần nói mấy chuyện vô bổ này nữa, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng."

Chuông điện thoại của Tại Hiền bất ngờ vang lên, cậu cau mày dừng một chút sau đó tiếp tục mò mẫm vào trong áo ngủ của Thái Dung.

"Không nhận sao?" Thái Dung đẩy đẩy tay.

"Đừng để ý, chúng ta chuyên tâm làm việc của chúng ta." Nói xong, áo ngủ của Thái Dung lập tức bị kéo xuống.

Nhưng người gọi điện giống như không chịu bỏ cuộc, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng.

Tại Hiền bất đắc dĩ thở dài, xoay người lại nhận điện thoại gương mặt bất mãn: "Thái Linh, có chuyện gì?" Tại Hiền đứng dậy đi về phía cửa: "Không phải đã nói mấy ngày nay không cần liên lạc sao? Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ."

Nói xong sắc mặt có chút không vui, cúp điện thoại liền vội vã bắt đầu mặc quần áo.

Thái Dung rốt cuộc không kềm chế được hỏi: "Ai vậy, em phải đi sao?"

Cậu vội vàng cài nút áo đáp: "Có người bạn xảy ra chút chuyện, anh cứ ngủ trước đi, em đi ra chỗ người ta một chút." Trước khi đi vẫn không quên hôn hôn lên trán anh: "Bảo bối, hôm sau chúng ta bù lại."

Bảo bối? Em ấy không phải ở bên ngoài cũng xưng hô với tình nhân của mình như vậy chứ? Sáng sớm hôm đó, cũng là hôn lên trán anh một cái như vậy, tối nay nữ nhân gọi điện cho em ấy liệu có phải là cô gái nhỏ hai ngày trước hay không."Thái Linh" là ai?

Chợt dạ dày co rút một trận khiến Thái Dung đau đến chảy nước mắt, anh liền vùi ở đầu vào gối không cách nào nhúc nhích, cắn thật chặt môi, trong chốc lát mồ hôi hột liền từ từ rơi xuống. Lại bắt đầu ... Lại bắt đầu... Đáng chết. Giùng giằng bò tới hộc tủ, khó khăn mở ngăn kéo, cầm lên một chai thuốc, mở chốt, nước cũng không lấy cứ như vậy nuốt mấy viên. Nặng nề thở dốc một lúc lâu mới bắt đầu đỡ đau đớn, Thái Dung tự lẩm bẩm: "Tại Hiền, anh đau lắm." Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, xẹt qua cằm rơi xuống đất ... Từng giọt ... Từng giọt.

- Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro