2. The day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có thể nói, Jaehyun như ánh sao duy nhất trên bầu trời đen kịt của tôi.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là khi cậu cứu tôi khỏi độ cao của tám tầng lầu.

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi nền gạch đầy bụi đất của sân thượng, từ nãy đến giờ vẫn chưa biết phải đối đáp gì với cậu. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe mấy lời mắng của Jaehyun, ví như tôi không nên suy nghĩ dại dột, cuộc đời có gì đâu mà phải bi quan như thế, hay tôi không thấy có lỗi với bố mẹ mình sao.

Vậy mà, cậu ấy chẳng làm gì, cũng không hề hỏi tôi vì sao lại muốn tự sát.

Đợi đến khi nhịp thở của tôi đã điều hoà trở lại, Jaehyun mới lên tiếng "Anh đã ổn chưa?"

Tôi không biết cậu hỏi về mảng vật chất hay tinh thần nên chỉ ậm ừ cho có.

"Chết vì nhảy lầu khó coi lắm, anh chưa nghĩ tới à?" Jaehyun lấy đà phốc người ngồi dậy, cậu xoay xoay cánh tay mình lúc nãy bị tôi nằm đè lên, chữ nào chữ nấy thốt ra đều vô cùng bình thản.

Cậu tiếp tục lẩm bẩm, lôi điện thoại từ trong túi ra "Không biết trên mạng bọn họ có làm mờ không nhỉ? Để tôi kiếm vài clip cho anh xem"

Tôi nghe đến đó thì mới có chút phản ứng, lập tức che điện thoại của cậu lại ngăn cho hình ảnh tìm kiếm hiện ra.

Đúng thật là tôi chưa từng nghĩ bộ dạng sau khi nhảy lầu của mình như thế nào. Mà tôi cũng không có nhu cầu muốn mường tược rõ ràng hơn về chuyện đó.

"Được...được rồi. Cậu không cần cho tôi xem đâu" tôi lí nhí.

Jaehyun khẽ cười trước gương mặt tôi bây giờ mới có biểu cảm.

Cậu phủi hai đầu gối của mình rồi đứng lên, vươn một tay ra trước mặt tôi "Đi ăn đêm sẽ khiến tâm trạng tốt hơn đấy. Tôi mời"

Trong suốt 26 năm có chẵn có lẻ, Jung Jaehyun là người kì lạ nhất tôi từng gặp.

_____________

Jaehyun gom một đống thức ăn từ cửa hàng tiện lợi, hết các loại đóng gói giảm giá vào lúc sắp nửa đêm.

Cậu đổ nước sôi vào bát mì cay rồi đặt nó đến trước mặt tôi. Cậu đã từng đọc đâu đó bảo rằng đồ ăn cay có chất kích thích khiến tâm trạng bạn vui trở lại, nên cậu luôn ăn cái gì đó cay nồng mỗi khi buồn chán.

"Thế chính thức giới thiệu với anh tôi tên Jung Jaehyun, hai mươi bốn tuổi. Giờ thì chúng ta là người quen rồi đúng không nên anh cứ ăn đi, đừng ngại nhé" nói xong, Jaehyun tách đũa gỗ, chúc tôi ăn ngon miệng và bắt đầu xì xụp bát mì nóng hổi.

Tôi không giỏi giao tiếp nên ngại nhất là ở riêng với một ai đó như thế này. Dù vậy, năng lượng tích cực toả ra từ cậu lại không khiến tôi cảm thấy mất thoải mái chút nào.

Tôi cảm ơn cậu về bữa ăn, cũng bắt chước cậu giả vờ vùi đầu vào mì gói để khỏi phải nói linh tinh lang tang.

Jaehyun ăn khá khoẻ, một nửa đồ ăn ở trên bàn đã được cậu quét sạch và hiện đang chén pudding sữa ngon lành.

Cậu nhìn tôi ăn ngụm cuối cùng của kimbap tam giác, nhẹ nhàng đưa khăn giấy cho tôi vì cứ mỗi lần ăn cay là nước mắt nước mũi tôi lại lem nhem.

Nhân mực xào cay không đùa được, tôi lẩm bẩm.

"Này, anh ăn pudding sữa vào cho bớt cay" Jaehyun nhanh tay mở nắp hộp pudding cho tôi, giọng pha lẫn chút chọc ghẹo vì trình độ ăn cay của tôi quá gà mờ.

Tôi nhận hộp pudding lành lạnh từ cậu, vội nhớ ra một chuyện hệ trọng bèn đặt nó xuống bàn rồi lôi ví tiền ra "Cảm ơn cậu vì bữa ăn. Nhưng để cậu mời thì không đúng lắm nên thức ăn cậu mua bao nhiêu để tôi trả lại cho"

Dù sao chúng tôi vẫn chỉ là người lạ. Thật bất lịch sự khi cậu ấy đã cứu tôi mà còn phải bao tôi ăn.

Tôi không biết cậu mua tổng cộng bao nhiêu tiền nên trong ví có bao nhiêu thì tôi lôi ra hết, dù gì cũng chỉ còn bốn mươi ngàn won chứ không nhiều.

Jaehyun từ chối nhưng sự kiên quyết của tôi làm cậu chào thua. Cậu bèn nhăn mày nhăn mũi một chút, cuối cùng rút ra trong số tiền tôi đưa cho cậu mười ngàn won.

Tôi còn chưa hiểu cậu muốn làm gì thì Jaehyun đã đứng lên trở lại vào cửa hàng tiện lợi. Tôi thấy cậu đi đến quầy đông lạnh, mua bốn cây kem và cười xởi lởi với cô gái bán hàng.

Jaehyun ôm bốn cây kem trong tay, đưa cho tôi một vị cà phê và một vị sữa vani.

Cậu lại để lộ hai má lúm đồng tiền - vũ khí tối ưu của cậu khi đối diện với ai đó "Thế là hoà nhé. Tôi mua bữa chính, anh mua bữa phụ"

"Nhưng..." tôi ngập ngừng.

"Anh có biết ăn cùng một lúc kem cà phê và vani thì sẽ thành vị macchiato không? Người ta không có bán vị macchiato nên tôi thường ăn như này lắm" cậu giả vờ ngó lơ câu nhưng nhị của tôi, xé toạc hai bọc kem và háo hức chẳng khác gì một đứa con nít.

Jaehyun gộp hai que kem lại như thể đang ăn kem đá đôi "Như thế này này.....aizz"

Cậu ngoạm một miếng thật to. Bị vị lạnh bất ngờ tấn công, cậu liền nhăn mặt lại, rụt hết cả cổ vì đại não tê dại.

Vẻ người lớn của cậu biến đâu mất tiêu nên tôi có hơi buồn cười, khoé môi không tự chủ mà nhếch lên.

"Ôi, anh cười rồi này" hai mắt cậu sáng rỡ "Anh cười lên đẹp trai hơn rất nhiều"

Tôi tự cảm giác được mang tai mình đỏ rần vì lời khen này.

Dưới ánh mắt mong chờ của cậu, tôi cũng thử vị kem macchiato theo công thức Jung Jaehyun độc quyền. Vị đăng đắng của cafe và ngòn ngọt, béo ngậy của vani hoà lại làm một, ăn hợp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Không khí giữa hai chúng tôi đã bớt gượng gạo hơn nhờ có kem macchiato đặc chế.

"Anh ổn chưa?" Jaehyun hỏi cộc lốc, nhưng tôi lần này lại gật đầu với cậu.

Không biết là vì đồ cay hay là vì bỗng dưng có một người lạ ăn khuya cùng tôi, những ý nghĩ tiêu cực lúc nãy đã tiêu tan. Tôi chưa từng quen thân với ai đến mức có thể thoải mái rủ họ đi ăn trễ như thế này, huống chi nói tới việc có người dẫn tôi đi ăn giải sầu giống Jaehyun.

Chỉ dăm ba món ăn liền cay ít cay nhiều khác nhau, chỉ vài tiếng hít hà khen mì này ngon đáo để đã đủ khiến ngày u ám nhất của tôi trở nên thật khác biệt.

Ngày tôi tự sát bất thành, trùng hợp cũng trở thành ngày duy nhất tôi cảm thấy không còn cô độc nữa, dù Jung Jaehyun chỉ là Jung Jaehyun tôi mới biết tên ba mươi phút trước.

Có thể không phải là hôm nay, hay ngày mai, nhưng nhất định một ngày nào đó, vị kem vani sẽ đến với tách cafe đắng ngắt của bạn.

Maybe not today, or tomorrow, but one day, the sweetener will show up for your coffee.

Vì vậy, đừng bỏ cuộc. Đừng chịu đựng một mình mà uống hết tách cafe chẳng ngon lành ấy. Hãy sống và đợi nhé, hạnh phúc chỉ tắc đường một chút thôi.


_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro