11. Xung quanh anh toàn là núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Jung Jaehyun ngày nào cũng hứa hẹn chuyện đi chơi, nhưng phải mất cả hai tuần mới xếp được một cái lịch cho toàn thể đội tuyên truyền đi chơi một chuyến.

Là toàn thể đội tuyên truyền đi chơi một chuyến.

Buổi sáng, Taeyong vừa đi giày vào thay cho đôi dép cao su lội nước, vừa lừ mắt nhìn con xe phân khối lớn của Jaehyun đậu trước cửa trạm như một con trâu nước mới lên bờ. Không đi cũng không được, tại vì ai nấy đều háo hức muốn đi chơi. Mà đi thì không vui, vì Taeyong cứ tưởng sẽ được đi hai mình.

Lee Taeyong mang tiếng là vui vẻ với đồng nghiệp, giao tiếp tốt với bệnh nhân, thật ra anh không thích con người. Giao tiếp cũng là một phần kĩ năng nghề nghiệp, những lúc không làm việc thì Taeyong không muốn bày biện kĩ năng ra. Chỉ đi với Jaehyun thì tốt hơn, lười nói thì không cần nói, muốn nói gì thì nói, không cần phải khép nép chỉnh sửa thái độ của mình.

Đi đông người quá rất mệt mỏi, du lịch đông người càng mệt mỏi. Chỉ có hai người thì không cần phải để ý sắc mặt người khác, nhất là sắc mặt của đám đàn em trong tổ tuyên truyền vẫn bám anh Jaehyun như ngày đầu tiên. Ai cũng muốn tới gần Jaehyun một chút, xui xẻo là Jaehyun dù thân thiện nhưng không giống Taeyong, cậu làm rất tốt trong việc giữ khoảng cách với mọi người.

Chuyện Jaehyun thân thiết với Taeyong thì rõ rành rành. Jung Jaehyun càng ngày càng nói chuyện tào lao nhưng bạo liệt, mà Taeyong cũng vui vẻ hưởng ứng chứ không ngại ngùng gì. Taeyong xác định là sau ba tháng làm việc với nhau thì ai đi đường nấy. Chỉ cần anh không buôn nội tạng còn Jaehyun không bị sa thải thì cơ bản là hai người sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, mà nếu không gặp lại nhau nữa thì dù có ham vui xé rào một chút cũng không sao.

Thành phố nhìn như vậy nhưng thật ra rất lớn. Hoặc bất cứ thành phố nào cũng lớn, nếu con người không có duyên với nhau thì đến vài giây cũng không có cơ hội lướt qua.

***

Trạm biên phòng mượn mấy chiếc xe máy của đồn để cho đội tuyên truyền đi chơi. Đám bác sĩ trói gà không chặt không dám đi xe vượt đèo, lại tốn thêm bốn cậu bộ đội lái xe đi cùng, cả đoàn trông cồng kềnh hết sức. Taeyong ngắm nghía một hồi, phát hiện từ đồn đi tới có một đồng chí bộ đội tóc húi cua, mặt mày điềm tĩnh, nếu lên thành phố lái xe công nghệ thì chắc chắn là nhóm tài xế được đánh giá đầy sao vì không tọc mạch nói nhiều. Khoanh vùng đối tượng xong rồi, Taeyong tới bàn đá ngồi uống trà, bắt tay với tất cả đám bộ đội rồi nói với đồng chí húi cua:

"Tôi là Lee Taeyong, bác sĩ ngoại chấn thương."

Người kia nói:

"Kim Junho, đa khoa."

Taeyong mở to mắt:

"Quân y?"

"Ừ. Trên cậu hai khoá."

Taeyong nói:

"Anh học chương trình Yale giống em à?"

Junho nói:

"Không, anh học chung cấp ba với cậu. Từng đứng dưới cờ với cậu một lần rồi."

Taeyong cười:

"Em đứng dưới cờ nhiều quá nên là..."

"Ừ, anh thấy hết mà."

Junho không có ý gợi thêm chuyện dù nếu muốn nói thì hai người có quá nhiều điểm chung. Taeyong hơi ngần ngừ muốn bỏ đi tìm tay lái khác vì sợ phải hầu chuyện dọc đường đi, nhưng ngay khi vừa leo lên xe, Junho đã gọi:

"Lee Taeyong! Lên anh chở."

Jung Jaehyun đang lúi húi kiểm tra đèn xi nhan, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn lên. Cậu cau mày một cái, Taeyong hớn hở cười như buồn ngủ gặp chiếu manh, chụp cái mũ bảo hiểm lên đầu rồi mò tới chỗ Junho ngay lập tức. Tức đến nghẹn họng mà không thể nói gì được, Jaehyun đóng nắp hộp đèn hơi mạnh bạo. Tốn công cậu thức dậy sớm đi lấy xe, còn cẩn thận đem chăn vải ủ lên yên xe cho đỡ lạnh. Xem ra kiên nhẫn tưới cây cũng có khi cây úng nước chứ không phải lúc nào cây cũng ra hoa.

Cậu ung bướu chạy tới hẹn đi cùng Jaehyun, Jaehyun không gật không lắc. Được cái người vừa vô tư vừa dai dẳng như ung bướu, cậu này ngay lập tức leo lên ôm cứng eo Jaehyun vì "em sợ đổ đèo". Kim Junho nổ máy chạy nhanh, Taeyong chỉ liếc qua bằng ánh mắt vô tư như nhìn ai đó bên đường.

Taeyong cầu được ước thấy. Dọc đường đi, Junho không hề nói một lời nào. Đoàn bảy chiếc xe đi thẳng hướng mặt trời, có khi lao vào một đụn sương mù, lọt ra khỏi sương mù là mặt trời đã chói chang ngay trước mắt. Taeyong bị sương mù bay kín, anh nhìn xuống vách núi, nhìn lên rừng cây đỏ lá và những trảng hoa vàng ở bên kia núi, cuối cùng vì nhàn rỗi quá nên nhìn về phía sau lưng.

Jung Jaehyun hôm nay không mặc đồng phục cảnh sát nữa, không ai lại mặc đồng phục cảnh sát nước mình dạo chơi chợ phiên nước bạn. Trừ bỏ những lần gặp Jaehyun bán bánh mì, hình như đây là lần đầu tiên Taeyong thấy Jaehyun mặc thường phục. Không phải áo khoác ca rô với áo thun nhàu nhàu bên trong cùng cái quần thụng bạc màu, Jaehyun mặc áo thun trắng và quần jeans đen, bên ngoài cũng khoác áo jeans màu đen, chân đi thêm đôi bốt đen nhưng lạ làm sao là không thấy giống giang hồ cộm cán. Trông Jaehyun giống bạn trai kiểu mẫu mà người ta thường chụp lên tạp chí. Cậu lái chiếc xe phân khối lớn mà rõ ràng Taeyong chống chân không hết, điềm tĩnh đi trong nắng sớm buông xuống mạ vàng đầu xe tráng một lớp màu ánh kim.

Taeyong càng nhìn càng không nhịn được, anh đưa điện thoại lên chụp một bức. Như trêu ngươi, Jaehyun vặn ga phóng thật nhanh lên phía trước, tạt qua đầu Junho giành lấy vị trí dẫn đoàn. Cậu ung bướu phấn khích như trẻ con, đưa tay vẫy Taeyong một giây rồi lại choàng tay đan tay trước bụng Jaehyun chặt khít. Taeyong hạ điện thoại xuống, bên tai nghe thoảng một tiếng:

"Thằng nhà giàu!"

Kim Junho rồ ga nhưng không thể đuổi kịp Jaehyun, xe phân khối lớn bảo dưỡng cẩn thận không cùng hạng với mấy con xe trèo đèo lội suối bắt lâm tặc của bộ đội. Nhìn theo hướng tay Junho chỉ, Taeyong chợt hiểu. Biển số xe của Jaehyun chắc chắn tốn nhiều tiền để có được hơn là tiền mua xe.

"Dưới đồn kêu mãi vì thằng này", Junho nói lớn để cho Taeyong nghe. "Không hợp làm cảnh sát!"

Taeyong không biết nói gì.

***

Bên kia biên giới hoang sơ đến bất ngờ.

Thị trấn vùng biên hai bên đều như nhau, nhưng phía bên này có trung tâm thương mại lớn, cảnh quan đẹp như dưới thành phố Taeyong sống. Còn bên kia biên giới chỉ có một khu chợ xập xệ mà chắc chắn Taeyong phải cúi đầu mới không đụng phải ô dù, thêm vài con lợn thả rông chạy nhong nhong khắp đường nhựa rắc bụi đỏ quạch.

Jaehyun tấp lại một quán ăn ven đường, cả đoàn xe cũng bám theo sát gót. Taeyong loay hoay với cái mũ bảo hiểm chừng năm phút, đến khi Junho giúp lột mũ ra được thì Jaehyun đã gọi xong đồ ăn sáng cho cả mười bốn người. Jaehyun bỏ vào trong khu chợ lụp xụp, không ai đi theo cậu mà đều ngồi đợi thức ăn. Một cậu biên phòng giải thích qua loa tình hình biên giới, dặn mọi người không được tách lẻ vì cả đoàn đều đi qua cửa khẩu theo diện cán bộ nên không đóng dấu hải quan, chỉ mới đến đó thôi thì mười mấy bát cháo đã được bưng ra cùng một lúc.

Taeyong nhìn bát cháo đặt xuống trước mặt mình, chưa gì đã hoa mắt. Nhìn thêm dĩa thức ăn kèm kì lạ đặt chính giữa bàn, Taeyong chớp chớp mắt vài cái định thần rồi đau khổ nhìn quanh.

Đảo một vòng bát cháo đỏ quạch ớt thắng dầu, Taeyong lẩm bẩm với Junho:

"Bà con ở đây ăn cay quá."

Junho nói:

"Ừm, trời lạnh."

Taeyong hỏi:

"Họ nói tiếng Anh được không?"

Junho lắc đầu:

"Chỉ trỏ và tiếng bản địa thôi. Cậu cần gì?"

Taeyong đáp:

"Em không ăn ớt."

"Thì bó tay", Junho nói. "Ở đây chỉ có hai loại, cay và cay hơn."

Taeyong trề môi:

"Vùng du lịch mà kì."

Junho cho một muỗng ớt trên bàn vào bát cháo, nhún vai:

"Nhập gia tùy tục thôi."

Hình như ai cũng nhập gia tùy tục tốt hơn Taeyong. Mấy cậu biên phòng ăn đã quen, đến cả đám bác sĩ quanh năm bị chứng đau dạ dày hành hạ cũng khen cháo ngon tấm tắc. Taeyong nhón thử một sợi gỏi đu đủ dùng để ăn với cháo, ngay sau đó đã phải chạy đi tìm cốc trà. Uống vào một ngụm trà, anh trợn mắt nuốt xuống trong ánh mắt chăm chú lẫn thích thú của bà chủ quán. Không phải trà thường mà là lá rừng phơi khô, đắng hơn cả thuốc sắc của khoa y học cổ truyền, Taeyong đau khổ rủa Jaehyun bằng đủ mười ba thứ tiếng.

Đồng bọn ăn uống nhiệt tình là thế, Taeyong ngồi bó gối đến giữa bữa mà vẫn chỉ khều được hai miếng cháo cỏn con. Anh đếm được năm con lợn bản chạy qua thì Jaehyun trở lại từ trong hẻm chợ, tay cầm theo một bó rau gì đó uốn éo kì lạ. Cậu biên phòng vẫy Jaehyun, kêu lên ngay khi cậu đang ở bên kia đường:

"Mua được rồi hả?"

Jaehyun gật đầu, cậu biên phòng quay lại giải thích:

"Đồng bào ở đây có thuốc cầm máu rất đặc biệt, phải hái từ trên núi cao xuống, chỉ mạn sườn núi bên này có. Nhưng ai biết tiếng mới mua được, còn phải gặp duyên mới bán, em nhờ anh Jaehyun đi mua thử xem sao."

Jaehyun kẹp bó lá cầm máu vào đầu xe. Phần cháo của cậu đã nguội ngắt, Jaehyun đi vòng qua phía Taeyong, vứt xuống người anh một chiếc túi ni lông gói bên ngoài lá chuối rồi mới quay lại chỗ ngồi bên cạnh cậu ung bướu. Cậu ung bướu khen cháo ngon, Jaehyun ậm ừ đáp rằng bên đây chỉ duy nhất có món này dùng để ăn sáng. Taeyong cúi đầu mở gói giấy, bên trong có ba chiếc bánh kì lạ không khác gì bó lá uốn éo, hai phần cơm nắm nhỏ và cả một bịch sữa đậu xanh.

Junho nhìn sang thấy Taeyong ôm khư khư túi bánh trong ngực, anh nói:

"Ăn đi, bánh gạo giã phải ăn nóng."

Taeyong vẫn ôm túi bánh, Junho nhiệt tình chú thích thêm hai từ nữa:

"Không cay."

Không chỉ không cay mà ngửi mùi là đã biết ngọt thanh. Taeyong nhìn Jaehyun, Jaehyun cúi đầu ăn cháo, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc lên nhìn.

***

So với tình hình xập xệ của cái chợ, ngôi chùa gần biên giới quả nhiên là sản phẩm kiếm lời đậm đà từ hoạt động buôn thánh bán thần. Cậu biên phòng kiêm phiên dịch vừa xuống xe đã hướng dẫn chỗ nào để đặt công đức, chỗ nào cầu may mắn, chỗ nào cầu tình duyên. Đám bác sĩ cảnh sát nô nức ào lên tầng thứ hai của toà tháp rộng mênh mông, nơi mà rường cột đều được sơn son thếp vàng chói mắt. Taeyong không muốn cầu tình duyên hay may mắn. Anh thẩn thơ ngắm cây me trĩu quả trong sân, canh đúng lúc Jung Jaehyun bước chân lên bậc thang cầu duyên thì kéo tuột tay cậu về.

Jaehyun mím môi đi theo Taeyong, dù trong bụng thì cười muốn nghiêng ngả. Cả một ngôi chùa lớn như vậy mà không hề có chỗ nào kín đáo, xung quanh không có người thì cũng có chú tiểu đứng nhìn. Taeyong kéo Jaehyun đi vòng vòng suốt hai vòng, cuối cùng đành dừng lại ở cột trụ bằng ba người ôm viết đầy mấy dòng ngoằn ngoèo bằng sơn vàng choé.

Taeyong chỉ vào cột, sẵng giọng hỏi:

"Cái chữ gì đây?"

Jaehyun chống tay vào cột, nheo mắt đọc một chút rồi nói:

"Tháp công đức. Ai bỏ tiền xây chùa thì được khắc tên."

"Đồng ý", Taeyong nói. "Sao cậu mua bánh cho tôi?"

Jaehyun nói tỉnh bơ:

"Có mua cho anh đâu? Mua cho mọi người, anh lớn tuổi nhất thì để anh chia bánh."

Taeyong đã ăn hết bánh rồi còn đâu. Da mặt đỏ rần lên, anh nói:

"Sao không nói sớm?"

Jaehyun nói:

"Tưởng anh tự hiểu. Ai biết anh chậm hiểu vậy? Anh thông minh lắm mà."

Miếng bánh cuối cùng như muốn trào ngược lên chặn ngang họng Taeyong. Anh hít sâu một hơi, giọng nói cao hơn vài tí:

"Muốn người khác hiểu thì phải nói! Im im ai biết đường lần?"

"Đồng ý!", Jaehyun cười cười mở miệng bẫy. "Vậy anh nói xem, vì sao anh kéo em đi vòng vòng để hỏi chuyện bánh trái tào lao?"

Taeyong nói:

"Vì nơi chùa tháp linh thiêng không nói chuyện phàm tục!"

Jaehyun nói:

"Vậy anh nghĩ núp ở đây thì thần không nghe thấy?"

"Nghe chứ sao không? Nhưng so với thần phật, tôi còn sợ con người nghe thấy hơn!"

"Vì sao anh sợ con người nghe thấy chuyện em mua bánh cho anh?"

Taeyong nói:

"Vì sợ họ hiểu lầm cậu với tôi có tư tình!"

Jaehyun khoanh tay lại:

"Vì sao anh nghĩ anh với em không có tư tình?"

"Tại... Vì... Ờ... Không có thì không nghĩ!"

Jaehyun nhếch môi cười một cái, cậu mệt mỏi phẩy tay:

"Thôi bỏ đi. Em đi cầu tình duyên."

Taeyong không biết nói gì tiếp theo, Jaehyun đi vài bước thì quay lại nói lớn:

"Cầu cho em cả đời không có tư tình với anh, yên tâm, chùa này thiêng lắm!"

Jung Jaehyun bước lên tầng tháp cầu tình duyên thật.

Taeyong đứng cùng bầy bồ câu bên dưới tháp, nhìn bóng áo đen của Jaehyun đang thành tâm cúi đầu trước bức tượng đồng.

Cầu xong, Jaehyun nhận lấy hai sợi dây màu đỏ. Cậu mỉm cười cảm ơn sư thầy, buộc một sợi dây vào cổ tay, sợi dây kia Jaehyun vo tròn nhét túi.

Ai cũng có một sợi dây màu đỏ buộc cổ tay, chỉ Taeyong là không có. Cả đám cảnh sát bác sĩ và lính biên phòng ồn ã đùa nhau đem sợi dây cầu tình duyên còn lại về đeo cho ai ở nhà, còn Jaehyun thì thản nhiên rút chùm chìa khoá xe, bật lên một mẩu dao xếp đa năng, cứa một lần nhẹ là đã cắt đứt sợi dây thành hai mảnh.

Sợi dây tình duyên của Jaehyun được vứt lại dưới sân chùa, cậu nổ máy ồn ào rồi lái thật nhanh ra khỏi đó. Junho kêu lên "thằng khoe mẽ!", Taeyong lập cập leo lên xe, chẳng biết rõ là mình đang nghĩ cái gì.

***

Hết phần 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro