14. Nghe nói anh sắp ---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Taeyong được đặc cách lên thượng sĩ, lại được thưởng tiền. Thưởng tiền chưa đủ, cục quản lý sức khoẻ cán bộ đánh tiếng với bệnh viện, muốn kéo Taeyong vào biên chế công an.

Vị trí nhiều người tranh đấu để được vào, vậy mà Taeyong không hứng thú lắm. Anh lên đồn cảnh sát nhận quyết định thăng cấp, cầm phong bì xong thì gọi đám Jungwoo đi uống để bàn luận cho có chuyện mà làm.

Lại là cổng lớn đủ để xe tải bốn mươi tấn đi vào, Taeyong đứng với bộ cảnh phục trên người, hơi ngẩn ra nhìn mấy người dân ngơ ngác đi nộp phạt. Cậu cảnh sát nghĩa vụ trong bốt đá lông nheo mãi, Taeyong hẩy cầu vai mới tinh về phía thằng nhỏ, kêu lên:

"Tau còn là sếp mầy được đó! Đi đá với ai ngang lứa đi em."

Cậu trai trẻ xấu hổ quay sang làn tiễn xe ra. Từ trong trụ sở có tiếng xe ầm ầm, Jaehyun dừng lại trước cửa để quét vũ khí rồi phóng ra cạnh anh, dừng xe lại.

"Anh, đi."

Taeyong liếc nhìn chiếc xe và chiếc mũ bảo hiểm chắc chắn đã có mùi nước hoa con gái, anh nhếch môi cười.

"Đi đi. Tôi đợi Jungwoo đón."

Jaehyun nói:

"Jungwoo cầm quân cơ động đi bắt đám đua xe rồi. Lên xe đi."

Taeyong nói:

"Định nói là đợi Yuta, nhưng chốt nhanh một câu là không đi xe cậu, được chưa?"

Jaehyun cau mày:

"Anh nói là anh không quan tâm ai hôn ai thì anh cũng cư xử bình thường chút đi."

Taeyong cứng họng không biết đáp sao cho phải, anh đành lầm lũi leo lên xe. Chiếc mũ bảo hiểm vẫn giống như trước, rõ ràng cũng không có mùi nước hoa son phấn gì đó nhưng vẫn làm anh khó chịu. Taeyong bứt đầu dây mãi không chịu cài quai mũ, Jaehyun bực mình thở hắt, quay người về sau ấn mũ xuống rồi bấm quai bằng động tác thô lỗ hơn ngày thường.

Taeyong nghĩ rằng Kim Jungwoo đã đi bắt dân đua xe sai chỗ.

Ở ngay trong thành phố vào giờ tan tầm, làn xe ô tô gần như kẹt cứng, vậy mà Jaehyun vẫn lái xe như thể đang vội đến gặp thần chết. Cậu không hề thả lỏng tay ga, tiếng động cơ xe gầm rú inh tai nhức óc, Taeyong hoảng loạn cầu lạy đủ thể loại thần linh khi thấy đồng hồ chỉ bảy mươi cây số một giờ. Ra khỏi khu dân cư cũng không khá hơn, xe cộ thông thoáng thì Jaehyun càng vặn ga quyết liệt. Mấy chiếc ô tô ngậm ngùi dạt hết ra sau, Taeyong nhắm mắt nhắm mũi ôm lấy Jaehyun khi cậu lái xe vòng lên núi.

Gió lạnh táp vào mắt Jaehyun cay xè. Có người nói rằng bản năng chết của con người sẽ trỗi dậy khi thực hiện những hành động nguy hiểm không vì mục đích nào, Jaehyun không biết rõ. Cậu chỉ biết rằng mình bức bối đến mức nếu không phải có tiếng động cơ xe gào rú, tiếng gió xé rách toạc không khí và cả sức gió lùa ngược đầu xe về phía đằng sau, Jaehyun đã đâm thẳng vào mấy thanh ta luy bên đường để giải tỏa cơn bức bối trong ngực mình. Một khi đã vít ga lần đầu thì khó biết lần cuối là bao giờ. Jaehyun mải miết lái xe như thế, cho đến lúc hai cánh tay bỗng nhiên vòng tới trước eo cậu.

Mùa lạnh đến, áo đồng phục không đủ ấm. Jaehyun mặc thêm măng tô dài bên ngoài cảnh phục, cậu thường bị Jungwoo đùa rằng cảnh sát không ai mặc như thế, cái đó tính vào mục ăn diện quá đà. Taeyong ôm lấy bộ cảnh phục của Jaehyun, hai tay anh đan vào nhau chặt cứng. Trong cái ôm siết đó, Jaehyun chợt nhớ ra rằng Taeyong vừa trải qua tai nạn trên núi. Nghĩ cũng thật nực cười, không ngờ có lúc người như Jung Jaehyun mà lại nghĩ, ước gì hôm đó là cậu chở Taeyong rồi gặp tai nạn. Jaehyun sẽ không phải nhìn thấy mười hai cuộc gọi nhỡ trên màn hình khi đêm đó một mình quay về trạm. Nếu gặp phải tai nạn cùng lúc, ít nhất Jaehyun sẽ không để anh phải chờ.

Cảnh vật bắt đầu hiện rõ ra, không còn mờ nhòe như trước. Taeyong mở hé mắt rồi ngay lập tức buông tay. Đến khi về quán nhậu quen, Taeyong lập cập leo xuống khỏi xe, tháo mũ bảo hiểm ra, đi thẳng một mạch về phía bể cá, run run chỉ tay vào con cá mú rồi dõng dạc gọi chủ quán, cho em con bạch tuộc này.

Youngho và bạn trai đã có sẵn ở đó. Taeyong không nhớ rằng mình đã gọi Youngheum, nhưng vì thanh niên này là thái tử nhà giám đốc công an thành phố nên muốn ngồi cùng một đám cảnh sát thì không ai lại từ chối. Taeyong chỉ tay thêm hai con bạch tuộc hàng thật nhưng gọi là mực ống, chỉ ốc mặt trăng rồi nói là ốc xoắn, loạn lạc hết cả nửa quán nhậu rồi mới bước tới ngồi vào một bên Youngho. Jungwoo là người tiếp theo tới, mặt mũi tái nhợt đi, chưa gì đã rót cốc rượu nếp hâm nóng trên bếp xuống uống một hơi dài. Uống xong, Jungwoo văng ra một tràng:

"Mẹ cái bọn không thiết sống! Lập cho một khu đua xe rồi lại kéo nhau ra đường cao tốc, bắt côn tận một trăm rưỡi vẫn không bứt tốc được, lúc bứt rồi bọn nó còn tưởng là đua chung nên hăng máu kéo cao hơn! Thằng nhỏ mới vào sợ ướt hết quần."

Youngho nói:

"Cậu cũng cẩn thận, dễ lên cơn đau tim."

Jungwoo úp cốc rượu sành lên bếp ủ, lắc đầu:

"Anh không biết gì à? Cảnh sát như em là tội phạm cấp cao thôi."

Youngheum gật gù:

"Tôi gặp nhiều cảnh sát rồi, không thiếu người nói may mà vào được cảnh sát chứ không cũng đi làm tội phạm."

Jungwoo không buồn hỏi Youngheum là ai, mà Yuta lại càng không buồn hỏi. Uống nửa buổi Yuta mới chợt giật mình nhận ra người mới, nghe giới thiệu xong thì Yuta cũng không có ý kiến gì. Taeyong bình thường tán hươu tán vượn, lúc này chỉ biết ăn uống liên tục cho đỡ sợ.

Ở cách xa Taeyong ba con người, Jung Jaehyun bóc đầy một bát tôm, gương mặt chăm chú nhìn vỏ tôm như thể đang nghiên cứu chuyên án quốc tế.Jungwoo đưa mắt nhìn anh ở đầu bàn em cuối bàn, bỗng nhiên thả ra một câu khuấy động không khí:

"Bác sĩ Lee, sao không đưa bồ tới ra mắt tụi này?"

Taeyong đang gõ con ốc nón như điên trên mặt bàn, nghe tới đó thì ngẩng đầu lên nói gọn lỏn:

"Đau ốm sao uống rượu mầy? Tưởng ai cũng khỏe như trâu nước hả?"

Jungwoo nói:

"Ốm lâu thì tốt chứ sao. Hết ốm lại về đơn vị rồi làm sao yêu đương?"

Taeyong nhún vai:

"Ổng kêu hết năm về đây làm việc."

Yuta đưa hai ngón tay nhón con tôm lên xem xét mức độ sống chín, nói chuyện như thể mình là nhân viên hành chính nhà nước cần mẫn thầm lặng suốt đời:

"Nếu là ở nước tôi thì đã tính chuyện đám cưới rồi. Đám cưới phải tổ chức ở khách sạn nào, ăn món gì, ăn tôm hay không, đi trăng mật ở đâu, phải lấy được hộ khẩu ở khu gần trường mẫu giáo. Cấp một hai ba học trường liên cấp có bán trú bao nhiêu tiền một tháng, năm nào sinh thêm đứa thứ hai..."

"Thôi!", Taeyong gắt. "Cưới thì ba mươi cưới là được chứ gì?"

Youngheum nói:

"Năm nay anh bao tuổi?"

Taeyong bấm đốt ngón tay, trợn mắt kêu lên:

"Cha má ơi! Tau hai mươi tám!"

Youngheum nói:

"Tính ra anh bằng tuổi chị gái em, mà chị gái em vẫn còn bay nhảy."

Taeyong thôi gỡ con ốc cứng đầu, chuyển hướng sang miếng râu bạch tuộc cong queo:

"Không biết được con gái thế nào đâu. Hôm nay tuyên bố độc thân suốt kiếp, ngày mai ra đường va trúng hoàng tử, tuần sau làm đám cưới cũng nên."

Bệnh vô tư rất dễ lây. Youngheum khoác cánh tay Youngho, cười cười:

"Cũng đúng. Mới hôm trước nói rằng không cần đàn ông, gặp anh Jaehyun một lần đã thấy xiêu vẹo rồi."

Taeyong vặt đầu con tôm sú, chấm muối chanh xong mới đưa con tôm chĩa về phía Jaehyun:

"Vậy chắc Jung Jaehyun không phải đàn ông á, kiểm tra lại xem."

Jaehyun chẳng có vẻ tức giận dù cả bàn rượu đã cười ồ. Jungwoo xoay vòng Taeyong, tra hỏi anh rằng Kim Junho có cái gì tốt đẹp để mà yêu đương nhanh vậy. Taeyong không ngại ngùng gì, anh trả lời tỉnh bơ rằng được ôm nhiều quá thành quen hơi bén tiếng. Gió lạnh từ bến cảng ùa vào, cả bàn xúm lại gần hơn để gió không thổi bùng cái bếp lò um khói. Taeyong nói rằng anh không có ý định vào biên chế cảnh sát. Jungwoo gật đầu khen Taeyong tỉnh táo, trên đời chỉ có duy nhất một Nakamoto Yuta là hứng thú mang dây buộc mình.

"Nói mà nghe, cảnh sát làm đám cưới cũng không được làm to. Liệu hồn bị lên báo rằng đầy tớ nhân dân mà lãng phí."

Taeyong nói:

"Thì tau cũng đâu muốn làm to. Chỉ muốn có hai người thôi, có bố mẹ đứa nào ở đây đâu mà làm rình rang mời mấy ngàn khách?"

Youngheum rú lên:

"Vậy là định cưới anh quân y luôn rồi hả anh?"

Taeyong nhún vai:

"Thì cưới thôi mà. Đến tuổi thấy hợp nhau là được. Cỡ anh có người yêu là may lắm, nhấc lên đặt xuống cái gì?"

Yuta chậc lưỡi một tiếng rõ kêu:

"Nói bậy gì đó? Biết đám cảnh sát mời tôi cả lít cà phê mỗi ngày để móc thông tin bác sĩ Lee không?"

Taeyong chống cằm mơ màng:

"Sao không tự tới tìm tôi? Đảm bảo ai tới sớm thì được phần thôi, tôi dễ đổ lắm."

Nghe được câu đó, Yuta nói ra một câu mà đến tận đám cưới của Taeyong vào bảy năm sau, cả bàn nhậu vẫn còn lôi ra đùa.

"Biết vậy anh tới tìm từ bữa đầu tiên gặp cậu."

Jaehyun ho vội vài tiếng, từ hốc mắt đến chóp mũi đều đỏ gay vì rượu xộc thẳng vào mũi sau câu nói của Yuta. Lại một lần nữa, chỉ Taeyong là thoải mái kêu lên:

"Anh hai, em không muốn rời xa quê hương theo chân anh đến vùng đất lạ ngắm hoa anh đào đâu?"

Yuta nói:

"Anh nhập tịch lâu rồi. Không thì ai cho anh làm cảnh sát?"

Taeyong nói:

"Vậy em không cưới cảnh sát đâu?"

"Ê động chạm nha!", Jungwoo nói. "Ngồi giữa một bàn cảnh sát, thân cũng là cảnh sát mà kêu không yêu cảnh sát?"

Taeyong cười hề hề bưng cốc rượu lên tạ lỗi. Uống xong xuôi, Youngheum nói:

"Mà sao lúc mới gặp, anh không dám tán ổng? Nhìn anh không giống kiểu người ngại ngùng xấu hổ gì."

Yuta nhai trái ớt chấm muối ớt, đáp:

"Lúc đó có đồng đội mê Taeyong quá, không dám nhảy vào. Sợ bị ám sát trên giường, giang hồ hiểm ác."

Jungwoo cười hắc hắc vài tiếng. Youngheum hỏi:

"Vậy bây giờ đồng đội đó đâu?"

"Quay về con đường chính đạo rồi", Taeyong nói. "Người ta sợ anh cắn."

Jaehyun đứng lên rút ví. Taeyong nhìn thấy kịp, vội rút phong bì tiền thưởng ra:

"Ê! Tiền."

Jaehyun nói:

"Anh giữ mà tiêu. Em mời."

Taeyong cau mày lại:

"Đã nói hôm nay tôi mời, cậu thích thì bữa khác tự đi mà mời."

Youngho nhấm một chút rượu dưới đáy bình, nói với Jungwoo:

"Hôm qua mới có ca nhập viện vì giành nhau trả tiền nhậu. Đâm thấu ngực, máu chảy thành vòi."

Jungwoo đáp ngay:

"Vụ đó hôm qua em đi lùng nghi phạm. Trốn ngoài cảng nước sâu, trong cái container hôi rình mùi dầu chống rỉ."

Youngheum hỏi:

"Hung thủ say không? Chết người không?"

Jungwoo nói:

"Không biết khi nào mới chuyển được hồ sơ sang cho bên anh thụ lý. Nghe nói là con nhà giàu."

Cả ba người bàn luận rôm rả, vứt phăng hai người gườm gườm nhìn nhau cùng chiếc phong bì tội nghiệp ra khỏi hệ mặt trời.

Jaehyun cầm lấy tờ bìa cát tông viết hóa đơn, liếc qua rồi rút ra hai tờ tiền chẵn. Taeyong kêu lên:

"Bác, con có tiền lẻ, bác đừng nhận tiền chẵn mất công."

Jaehyun nói:

"Bác giữ luôn tiền thừa đi."

Tầng lớp trí thức thành thị không đọ được tư sản, chủ quán cầm hai tờ tiền vọt đi nhanh chóng. Taeyong sẵng giọng nói:

"Thích gì làm nấy như cậu thì ai chơi?"

Jaehyun nói:

"Không ai chơi tôi, tôi chơi người khác, được chưa?"

"Òoooo..."

Một đám nhiều chuyện ngỏng đầu lên nghe ngóng rồi cùng nhau ồ một tiếng. Youngheum vỗ tay đôm đốp, còn chưa kịp vỗ thêm tràng thứ hai thì đã phải chạy vọt ra ngoài nghe điện thoại, ánh mắt vẫn cứ tiếc rẻ nhìn vào.

Yuta nói với Youngho:

"Bạn trai cậu nhiều chuyện quá nhỉ."

Youngho nhún vai:

"Một tuần bận trực không gặp nhau, đến khi gặp lại thì em ném vào mặt tôi ba bảy hai mốt phiên tòa hình sự em gõ búa."

Nói xấu đến đó thì Youngheum đã quay vào, vẻ mặt cam chịu của Youngho ngay lập tức biến thành cưng chiều ngọt lịm. Youngheum chộp lấy áo khoác, nói với Youngho:

"Chị Eunchae gặp chút chuyện ở bar, em tới xem sao, tiện đón về. Anh về bệnh viện luôn không?"

Youngho níu tay Youngheum lại, rõ là câu mắng nhưng vẫn rất dịu dàng:

"Uống nhiều rồi, đi đâu mà đi? Để anh xem..."

"Để anh xem" của Youngho xem chừng rất hợp tình hợp lý. Cả bàn nhậu ra về cùng lúc, Taeyong đi một bước lại nhảy một bước, liên tục xoa hai bàn tay vào nhau than thở gió mùa. Jaehyun trông thấy được, cậu vừa vươn tay cởi áo thì Youngho đã nói:

"Jaehyun, Eunchae đi bar bị một đám làm phiền, cậu ghé đón được không?"

Mất một giây Jaehyun khựng lại, Yuta trùm cái áo phao con sâu róm lên người Taeyong. Taeyong nhảy trong cái áo phao, Yuta nói:

"Hôm nay lại Money Heist tiếp hả?"

Taeyong lắc đầu, tiếc rẻ cởi áo phao ra.

"Tôi nhắn Junho đi taxi xuống rồi, tụi này ra biển dạo chút. Cứ về hết đi, không cần lo tôi."

Nói rồi, Taeyong đi về phía cây phi lao treo lơ thơ vài chùm đèn nháy để chờ Junho. Anh liên tục xoa tay vào nhau, hết nhảy ngang rồi lại nhảy dọc. Youngheum và Youngho thảnh thơi nắm tay nhau ra xe, Jungwoo và Yuta cũng lái xe đi mất dạng. Jaehyun xoay ngược đầu kia của con xe bồ câu, Taeyong liếc nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn dây đèn đong đưa trong gió.

Trong tiếng gió thổi qua cây phi lao vi vút lẫn tiếng kêu ca trời lạnh của Taeyong. Đến lúc này thì áo khoác cũng không thể cởi ra, Jaehyun có thể mặc cảnh phục đi uống đôi cốc rượu trong cái quán lụp xụp nhưng không thể để cảnh phục đi vào club. Cậu rê xe đi từ từ khỏi con đường mòn phủ một lớp cát trắng, nhìn mãi trên gương chiếu hậu dáng hình Taeyong đang cật lực chà xát hai tay rồi áp lên gò má.

Nếu ngay từ đầu không biết trong thành phố này có một người như thế thì tốt biết bao nhiêu.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro