(2) Cậu có dùng SNS không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Sunghoon sinh ra trong một gia đình bình thường, không giàu, không nghèo, vừa đủ cả về tinh thần lẫn vật chất. Sunghoon cũng không phải là một đứa hay được gọi là hot face hay gì đấy, vì học lực tầm trung, gương mặt cũng vừa đủ hài hòa. Vậy nên cuộc đời của Park Sunghoon là một chuỗi những sự bình thường không thể bình thường hơn. Năm lên lớp mười một, bố tặng cậu một chiếc xe đạp thể thao ngầu bá cháy, bọn trẻ con trong xóm nhìn cái xe đó bằng thứ ánh mắt xuýt xoa, nhất là thằng Riki, thằng đó lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo năn nỉ để cậu cho nó mượn xe cua thử vài vòng quanh xóm. Sunghoon gọi chiếc xe đạp đó là báu vật đời mình, nên đứa nào mà léng phéng động vào, xước một nhát thôi thì chắc Sunghoon thù cho đến cuối đời. Từ đó cậu không phải cưỡi con xe đạp điện cũ rích bữa đi được bữa không mà chị gái để lại cho nữa .Nhưng lúc thằng Sunoo nhìn thấy chiếc xe không có vác ba ga đằng sau mà thay vào đó là thanh chắn bùn, nó chỉ tặc lưỡi và lắc đầu:

"Chắc đời mày chỉ mãi thế thôi" Ít nhất thì chiếc xe đạp điện cũ vẫn còn có chỗ ngồi đằng sau.

Sunghoon gãi đầu khó hiểu. Thế của thằng Sunoo là thế nào?

Với chiếc xe đạp quý hơn vàng đó, sáng nào Sunghoon cũng phải lóc cóc dậy sớm hơn mười lăm phút so với dạo trước để kịp giờ đến trường. Hết năm tiết, với cái bụng trống rỗng đói meo móc, cậu đạp xe lề dề hơn ba cây số từ trường về nhà. Cái trời trưa tháng tư tháng năm nắng gắt muốn héo hắt tâm hồn, đạp xe mà mồ hôi ứa ra như tắm, cộng thêm hôm nào trời nổi gió nữa thì vui. Những hôm như thế, cậu sẽ bắt thằng Sunoo cho bám vào cánh tay để nó kéo về bằng chiếc xe cup đời mới của nó. Nhưng dạo tháng chín tháng mười, trời mát mẻ, trưa chiều về trời nắng nhẹ nhàng pha thêm chút gió, Sunghoon có thể thả hồn mình thong dong trên triền đê xanh mướt, trôi theo áng mây xa xôi ở cuối đường chân trời. Trời mùa thu xanh phải biết, còn nắng thì vàng như mật ngọt, có những ngày ngồi trong lớp nhìn ra cửa sổ, Sunghoon chỉ hận không thể chạy về nhà túm cái nón để ra đồng chơi với mấy đứa trẻ con xóm bên. Tụi nó nghịch dại, cơ mà vui ra phết. Có bữa chơi ma lon với tụi nó, Sunghoon bị rượt tới mức nhảy cả xuống mương. Thằng Sunoo đứng trên bờ ruộng cười đến mức hai mắt nó thẳng tưng thành một đường chỉ làm cậu cáu không chịu được.

Thế đấy, cái xuân thứ mười tám rồi, có biết yêu đương là gì đâu.

Đợt cuối tháng mười, Sunghoon bị Lee Heeseung bên hội học sinh lôi kéo tham gia vào đội tình nguyện của nó. Vốn dĩ cậu chẳng thiết tha gì lắm, Park Sunghoon là một thanh niên của thời đại mới và yêu nước thật, nhưng cả tuần đi học sáng chiều, có ngày chủ nhật được nghỉ, cậu phải ngủ đã rồi mới yêu nước được. Kia mà thằng Heeseung bám dai như đỉa, nó cứ đi bên lải nhải lải nhải, ngồi dưới canteen ăn miếng bánh mì cũng chẳng xong với nó, nên Sunghoon gật đầu bừa cho xong tội. Thế là đi tong mấy ngày chủ nhật.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức kêu, Sunghoon nhăn mặt tỉnh dậy đi chuẩn bị để xuống trường. Cái gì mà ngày chủ nhật còn phải dậy sớm hơn ngày thường nữa. Dưới trường đang chuẩn bị hội thao gì gì đó, này chỉ có mấy đứa năm nhất là hào hứng thôi, chứ qua quá hai năm trời ở cái trường này, Sunghoon chả còn mong đợi gì. Nếu không phải năm nay bị lôi đi chuẩn bị cho cái đó, chắc cậu cũng quên là nó tồn tại luôn.

Năm giờ sáng, trời mùa thu se lạnh, lại còn nhập nhoạng tối, tụi nó phải thắp đèn ở sân trường để làm việc. Sunghoon thả phanh cho con phân khối lớn của mình lướt vèo vèo từ cổng trường vào tận lán xe, mà lúc đi qua sân trường, cậu tưởng mình hoa mắt, Jaeyoon đang đứng ở đoạn giữa sân khấu đấy à?

Mắt Sunghoon không có bị cận, hoặc bị chút chút thôi, năm lớp mười cậu ngựa ngựa đòi mẹ đưa đi cắt kính mà cái kiếng cận mỏng tang có không phẩy mấy độ, đeo như không đeo nên giờ cậu không dùng kính nữa rồi. Đi từ lán xe ra, Sunghoon nhìn lại một lần nữa và chắc chắn đó là Sim Jaeyoon.

"Mày đến muộn!" Lee Heeseung vừa nhìn thấy cậu đã buộc tội.

Muộn cái gì mà muộn, thánh thần thiên địa ơi, ngày chủ nhật nào mà cậu phải ngủ ít hơn mười tiếng là một ngày chủ nhật bất hạnh, thế mà đêm qua tận một giờ cậu mới ngủ. "Thế phải thế nào mới là sớm với mày?" Sunghoon hất mặt.

"Tao biết thừa đêm qua mày thức xem nốt đoạn phim hoạt hình, không phải tỏ ra là mày vất vả chi cho mắc công" Nói rồi nó dúi vào tay cậu chiếc bánh mì và một hộp sữa "Phần của mày đây, ăn nhanh đi rồi ra làm nhá. Mày nhìn thấy cái thằng đang đứng giữa sân khấu mặc cái áo trắng trắng kia chưa?" Lee Heeseung chỉ chỉ.

"Mày điên à, ở đây trừ tao với mày ra có đứa nào không mặc áo trắng đâu?"

"Ờ thì cái thằng đứng giữa ấy đấy, ngay kia thia. Sim Jaeyoon! tên nó là Sim Jaeyoon! Không tìm được nó thì hét to thằng nào là Sim Jaeyoon ra tao bảo là nó ra liền. Thế nhá, tí ra làm cùng với nó. Tao có việc phải đi đây."

Sunghoon thấy mặt trời nở rộ trong lòng mình. Quả nhiên là luật hoa quả, mất cái này thì chắc chắn sẽ được thứ khác quý gia hơn. Quý giá ở đây chính là được làm việc chung với Sim Jaeyoon. Chẳng chần chừ, cậu nhét vội chiếc bánh mì và hộp sữa vào trong ba lô rồi ngay tức khắc chạy đến chỗ Jaeyoon.

Sớm trời thu, nụ cười của Park Sunghoon rạng rỡ hơn cả ánh đèn led treo giữa sân trường.

Cơ mà gần đến chỗ Jaeyoon rồi, cậu lại chẳng biết phải làm thế nào để bắt chuyện, vậy nên chỉ biết đứng tần ngần cách đó một đoạn. Mất năm phút để trấn an tinh thần, Sunghoon bẽn lẽn lại gần, Sim Jaeyoon vẫn đang bận rộn gỡ một đống bùng nhùng những dây đèn chùm để tí giăng lên mấy cái cây.

"Nè cậu ơi?" Sunghoon thỏ thẻ.

"Hửm?" Jaeyoon ngoảnh đầu lên nhìn.

Park Sunghoon thấy một cục rối ren trong lòng. "Heeseung bảo tớ..."

"À, Park Sunghoon đúng không?"

Chưa kịp để cậu nói hết, Jaeyoon đã hỏi. Sunghoon không khỏi bất ngờ, cậu ấy biết tên của cậu luôn.

"Sim Jaeyoon, cậu gọi là Jake cũng được." Nói rồi chìa tay ra ý muốn bắt tay với cậu. Giơ tay ra một đoạn rồi vẫn không thấy Sunghoon bắt lại, Jaeyoon tiếp tục nói:

"Nãy Heeseung phân nhóm làm nhiệm vụ, nhưng mà cậu chưa tới, nên là cậu ở nhóm tớ "

Thì ra đến muộn cũng có cái hay của đến muộn đó chứ. Sunghoon ậm ừ.

"Vậy giờ tụi mình làm gì? Gỡ cái đống này hả?"

Thế là hai đứa bắt đầu vật lộn với đống dây dợ chồng chéo lên nhau. Gỡ xong thì trời cũng hểnh hểnh lên rồi. Sunghoon thoạt đầu vì được ở gần với Jaeyoon nên vui đến phát điên, nhưng...

Có vẻ Jaeyoon không hề nhớ mặt cậu thì phải.

Cậu ấy hình như cũng rất được lòng các bạn nữ nữa, không phải chỉ các bạn nữ trong lớp cậu ấy mà là cả mấy bạn bên lớp khác và khối dưới luôn ấy chứ. Vì Jaeyoon cứ đang ngồi làm được một đoạn lại thấy có bạn gọi ra giúp, mà cậu ấy thì chắc chắn không thể từ chối giúp rồi. Mỗi lần như thế, Sunghoon lại lủi thủi một mình suy nghĩ. Mấy bạn con gái đó thích thật, ít nhất thì còn có thể tỏ ra yếu đuối mỏng manh để nhờ Jaeyoon giúp đỡ này nọ, thân cậu đàn ông con trai, dù thể lực chưa tính là quá khoẻ đi nhưng một tay xách hai bình nước to đùng leo qua ba tầng cầu thang là chuyện bình thường. Thằng Sunoo nói đúng, đời cậu chỉ thế thôi.

Gỡ xong đám đèn chùm, hai đứa lại dắt nhau đi giăng đèn lên mấy cái cây. Mặt trời đã lên rồi, nắng sáng vàng tươi đậu trên mảnh áo trắng của Jaeyoon làm Sunghoon bồi hồi biết bao nhiêu. Cậu đã giành bê cái thang nặng trịch cho Jaeyoon, phần là sự áy náy vì buổi sáng đến muộn, nhưng vì thương cậu ấy mệt nhiều hơn.

"Để tớ bê cái thang cho nhá" Làm việc với nhau được mấy tiếng, hai đứa cũng có nói chuyện qua lại, đa phần chỉ là nói về chuyện học hành trên lớp. Mấy cái game game gì đó thì cậu không có chơi, mà sở thích của cậu ngoài xem phim hoạt hình ra thì không còn gì. Nhưng nếu nói chuyện về việc nhà cậu ở đâu gia đình cậu có mấy người là một thứ hết sức nhạt nhẽo, còn hai đứa thì chưa thân đến mức có thể nói mấy chuyện khác như khi cậu nói chuyện với thằng Sunoo hay Heeseung. Vậy nên thi thoảng, Sunghoon không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.

"Ừm, vậy tớ bê cái này." Jaeyoon không từ chối.

Tiếp sau đó, Sunghoon lại giành phần đứng trên cái thang để mắc đèn lên cây luôn.

"Để tớ leo lên cho, tớ cao hơn cậu mà"

Xong, Sim Jaeyoon chết trong lòng nhiều chút.

Thực ra Sunghoon chỉ không muốn Jaeyoon phải làm nhiều thôi mà.

Vậy là Jaeyoon nghiễm nhiên thành đứa đứng dưới giữ thang cho cậu. Thi thoảng cậu ấy còn vẫy tay chào ai đó, thi thoảng lại chỉ chỏ để Sunghoon mắc cái dây đèn cho đúng chỗ.

Từ trên nhìn xuống, cậu chỉ thấy được mái tóc của Jaeyoon. Cậu ấy có một mái tóc màu phơn phớt nâu rất đặc biệt, mấy sợi tóc bết dính lại vì mồ hôi. Cái nắng sớm rọi vào khiến tóc Jaeyoon ánh lên như màu ca cao thượng hạng.

"Cẩn thận!!!!!!!" Bỗng nhiên Sim Jaeyoon la lên rõ to, rồi trong tích tắc, cậu ấy buông tay khỏi cái thang để đỡ dùm mấy thùng giấy đang trực chờ đổ xuống trên tay một bạn nam khác.

Park Sunghoon tiếp đất bằng mông.

Sim Jaeyoon hai tay bê thùng giấy không khỏi hoảng hốt, giờ mới nhớ ra vẫn còn Park Sunghoon đứng ở trên.

Sunghoon lồm cồm bò dậy trong một đống những dây dợ với cái mông ê buốt. Thằng Heeseung từ đâu chạy đến:

"Tao quên nói với mày, cái thang này bị lỏng ốc bên trên rồi"

Jaeyoon vẫn bận bê thùng giấy nên để Heeseung đỡ cậu dậy.

Sunghoon thậm chí không dám tưởng tượng hình ảnh của mình trong đống dây dợ lằng nhằng và cái biểu cảm trên gương mặt cậu lúc ấy. Trời ơi, thật quá mất mặt. Nhưng thằng Heeseung thì sẽ không dễ dàng buông xuôi mọi chuyện như vậy, vì trước khi đỡ cậu dậy, nó đã kịp nháy vài tấm ảnh rồi. Tối nay thằng đó chắc hẳn sẽ gửi và phòng chat cho cả thế giới coi cho mà xem. Nhưng ít nhất, Sim Jaeyoon sẽ không bao giờ thấy những tấm ảnh đó. Hoặc có thể là chỉ có mỗi Sunghoon tưởng như vậy thôi.

Sau cú ngã thế kỉ, Jaeyoon đã giành leo lên thang. Sunghoon một tay giữ thang, buồn chán nhìn ngắm xung quanh trường rồi lại nhìn lên Jaeyoon. Từ góc dưới nhìn lên, mặc dù cậu không thấy hết gương mặt của cậu ấy, nhưng Sunghoon cá là góc này cậu ấy cũng rất đẹp trai.

Hai đứa làm xong hết phần việc được giao thì cũng thấm mệt. Jaeyoon chẳng nói chẳng rằng nằm vật ra ghế đá. Có hai cái ghế xếp cạnh nhau, cậu ấy nằm duỗi thẳng người hết gần cả hai cái, thế là Sunghoon chỉ có thể đứng nhìn. Suy nghĩ một lúc, cậu chạy đi lấy chiếc ba lô được cậu phong là vật bất li thân nhưng nó vừa rời xa cậu mấy tiếng trời.

Jaeyoon có lẽ mệt quá nên hai mắt ngắm nghiền. Sunghoon chạy đi lúc nào cũng chẳng hay biết.

"Nè Jaeyoon ơi?"

Khẽ mở mắt. Sunghoon chìa ra trước mặt chiếc bánh mì và một hộp sữa.

"Cái bánh mì tớ để trong ba lô từ sáng á, nó bẹp dí rồi, nhưng mà vẫn ăn được."

Jaeyoon cười cười "Cảm ơn cậu nhá" rồi giật lấy hộp sữa tu một hơi thật dài gần hết hộp sữa. Ban sáng,  Sunghoon định bụng để dành sữa để lúc làm xong thì uống, mà Sim Jaeyoon tu một hơi xong chẳng còn gì.

Nói rồi Sunghoon lại chạy đi đâu đó rồi đem về một ba lô toàn nước uống và bánh. Về đến chỗ Jaeyoon thì chống hay tay lên đầu gối và thở hồng hộc. Jaeyoon đã ngồi dậy từ nãy rồi, cậu rón rén ngồi xuống mở ba lô ra rồi thảy một đống bánh vào lòng Jaeyoon.

"Cậu ăn đi"

Sim Jaeyoon ngơ ngác vì thấy Sunghoon đem hết bánh trong cặp đưa cho mình. "Sao cậu đưa hết cho tớ thế, cậu không ăn à?"

Sunghoon gãi đầu cười hì hì "Tớ chỉ khát nước thôi, cậu cứ ăn đi".Thật ra Sunghoon không được ăn nhiều bánh kẹo, vì từ hồi bốn tuổi cậu đã bị lôi đến nha sĩ để điều trị tuỷ răng, đến giờ vẫn nhớ lại vẫn còn thấy ghê.

"Ừm Sunghoon này, cậu có dùng SNS không?"







Nếu có lỗi chính tả thì hãy nói cho mình biết nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro