[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ 6 ]

"Cậu ấy chỉ cố chịu đựng mọi thứ một mình, còn tao thấy nỗ lực của tao thật vô nghĩa. Tao chỉ muốn chia sẻ một chút gì đó, nhưng sunghoon không muốn tao tiến sâu vào thế giới của cậu ấy. Tao chưa bao giờ mong cậu ấy có thể đáp lại tao, tao chỉ mong tao có thể san sẻ mọi thứ với cậu ấy. Tao giận khi thấy cậu ấy đối xử tệ bạc với bản thân cậu ấy"

Jake bị Jay Park đấm thùm thụp vào buổi học thêm tiếng Pháp khi kể cậu bạn thân nghe về cơn giận dỗi của mình với Sunghoon.

Hai đứa đánh nhau như chó với mèo, khỏi cần phải nói tới sau đó, dĩ nhiên là cun cút cắp tập sách ra về.

"Cậu ấy đang chịu một tổn thương rất lớn đấy" - Jay gân cổ quát lớn, hai đứa cách xa nhau một khoảng khi đi trên đường lớn


Jake cũng không vừa, cậu gông họng cãi lại

"Dĩ nhiên là tao biết, nên tao mới cố gắng..."

Jay cãi ngang

"Đó không phải là một vết thương kiểu mày bị đứt tay khi đang nấu ăn, mà có thể đùng một cái nói ra"

Sau khi bình tĩnh hơn, cậu hạ giọng, đưa mắt nhìn Jake đang lơ ngơ gãi đầu.

"Vậy nên không phải mày đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy, gào to lên mày sẽ chở che cho cậu ấy là cậu ấy có thể tin tưởng mày hoàn toàn. Sự phòng vệ của một người mang vết thương tâm lý rất lớn."

"Vậy tao phải làm gì ?"

"Tao nghĩ mày không cần làm gì quá lớn lao hết, nếu mày thật sự yêu cậu ấy, mỗi ngày nói chuyện với cậu ấy một chút, nói bất cứ chuyện gì, bắt đầu bằng những câu hỏi đơn giản nhất như kiểu "ngày hôm nay của cậu thế nào" cũng được, miễn đủ để chứng minh mày có thể lắng nghe tất cả những gì cậu ấy nói."

"Thằng dẫm này"

"Nhất là, đừng tự nhiên xuất hiện, cũng đừng tự nhiên biến mất"

Jake nghệch mặt nhìn bộ dạng nghiêm túc lạ thường của Jay, sách anh hùng không lại lý thuyết đó hả, Jay hạ giọng, Jake vẫn đang gãy đầu, anh hùng thì dạy đánh đấm không dạy cách đối xử với người yêu. Jay quát lại thằng nhóc đang còn ngơ ngác trước mặt mình, chỉ thiếu điều giận tới muốn quất cho thêm một phát nữa để tỉnh người ra. Jake đứng khựng lại giữa hai đứa, im lặng mười phút, Jay nghĩ nó đang suy tính kế gì đó hiểm nguy lắm. Vậy mà qua gần mười phút gãi đầu quơ quào, Jake dừng lại chỉ để ngước đầu lên hỏi tiếp

"Vậy giờ tao phải làm gì ?"

Thế là Jay Park đấm nó thật "Thì chạy đến chỗ cậu ấy ngay"

Tám giờ ngay vào buổi tối hôm đó Sunghoon nhận được điện thoại của Jake, và khi nghe tiếng cậu vang ở bên tai mình, Sunghoon cũng không biết tại sao mình lại rơi nước mắt. Jake bảo cậu hãy nhìn ra cửa sổ, Sunghoon thấy nụ cười tươi rói của cậu ấy sau cây sồi lớn trước cổng nhà mình. Buổi tối ảm đạm giăng một màng đen bắt ngang cả bầu trời, nụ cười của Jake lấp lánh như ánh sao trên cao vời vợi.

"Tớ đi ngang cửa hàng tiện lợi thấy tủ kem thì nhớ đến cậu, nên tớ mua kem cho cậu"

Jake đưa que kem ra trước mặt Sunghoon, cậu hơi sững người khi thấy mắt người kia có chút sưng, Jake chỉ ước gì mắt cậu ấy sưng vì ngủ, giá mà Sunghoon đừng đau lòng, giá mà Sunghoon đừng khóc.

Khi Sunghoon nhận lấy que kem từ tay cậu, cậu nhóc phát hiện nó đã chảy mất rồi. Giống như đã đoán trước điều này, Jake càng trở nên ngượng ngùng hơn, cậu rút lại que kem từ tay Sunghoon: "Mấy cái này tan nhanh quá, để tớ mua cái khác cho cậu"

Chẳng có kem nào tan nhanh đến độ chảy ra khi truyền từ tay người này qua tay người khác, không phải vì kem tan nhanh, mà là vì Jake đã đứng tần ngần trước cửa nhà Sunghoon đủ lâu để chần chừ. Mười tám tuổi, đủ sức lực để làm những điều to lớn, đủ sức để làm những điều phi thường, để rồi khi đứng trước người mình yêu nói một câu cũng không thể liền mạch. Mười tám tuổi hóa ra cũng bé như một cái kẹo.

"Không cần đâu, thế này là đủ ngọt rồi"

________


Sunghoon thật sự rất quan tâm những lời người khác nghĩ về mình, thế nhưng toàn bộ thế giới này ngoại trừ gia đình và Jake dường như chẳng có ai bao dung với cậu. Gia đình của Minjae luôn luôn làm phiền cậu, không ngừng gọi điện nhắn tin đe dọa bắt cậu phải ký giảm án nếu tội danh được cấu thành. Mỗi lần như thế, người nhà Minjae điều nói Sunghoon có bộ dạng không đúng đắn, ánh mắt kì quặc, nói cậu đến gặp minjae vào lúc cậu ta say rượu là có mục đích. Từ đầu đến cuối không ngừng đổ lỗi cho cậu, ngay cả một câu xin lỗi cũng chưa từng nói qua. Bạn bè của gã kia cũng không ngừng quấy rối cậu, buộc một Park Sunghoon từ đầu đã luôn lẩn trốn trong vỏ ốc của mình không có đường lui.

Mọi người đều nói sunghoon không đúng, nói rằng đàn ông con trai không thể gặp chuyện đó, trừ khi chính cậu muốn như thế.

Cả thế giới đều cho rằng Park Sunghoon thật sự là người xấu, tất cả mọi chuyện cậu đang gánh chịu là do lỗi lầm của cậu gây ra. Ngay cả luật sư cũng nhìn cậu bằng một ánh mắt kì quái, nói rằng chuyện này cũng khá là hoang đường, lại còn hỏi tại sao cậu lại mặc áo sơ mi trắng vào ngày hôm đó, sau đó liên tục hỏi cậu có nói dối hay không.

Sunghoon không dám kể chuyện này cho dì và cha nghe, chỉ có mỗi lần gặp Jake điều hỏi một chút. Lúc đầu jaeyoon không để ý, sau đó dần dần mới phát hiện, thì ra Sunghoon đang ngờ vực chính bản thân mình.

"Jake này, ánh mắt tớ nhìn kì quặc lắm hả"

"Jake này, bộ dạng tớ nhìn không đúng đắn đúng không ?"

"Jake này, tớ không nên thường xuyên mặc áo sơ mi trắng đúng không ?"

"Jake này, con trai thì không thể gặp chuyện như tớ đúng không ?"

Mỗi lần Sunghoon hỏi điều gì, Jake điều rất kiên nhẫn mà giải thích cho cậu.

"Ánh mắt cậu không hề kì quặc, mắt cậu rất đẹp, chỉ là hơi buồn"

"Bộ dạng cậu nhìn rất rất đúng, nhìn là biết ngay là người tốt"

"Mặc gì cũng được, cậu thấy không thích thì không thường xuyên mặc cũng được, còn cậu thấy thích thì cứ mặc. tớ thấy cậu mặc sweater đẹp hơn"

"Con gái cũng không thể gặp chuyện như cậu. con người đều không thể gặp chuyện như cậu"

Chung quy con người chúng ta đều như thế, chúng ta mặc định mình không tốt ở một điểm gì đó, cả ngàn người nói rằng ta tốt ở điểm đó, chỉ có một người vừa nhìn đã bảo điểm đó chúng ta thật sự dở tệ, ta liền lập tức bỏ qua cả ngàn lời khen mà chỉ đăm đăm nhớ đến lời chê trách kia, sau đó tiếp tục mặc định mình không tốt. Huống hồ chi Park sunghoon chỉ có một mình sim jaeyoon nghĩ rằng mình đúng mà phải đối mặt với cả một thế giới đều cho rằng mình sai.

Lúc Jake nhận ra Sunghoon bắt đầu ngờ vực chính bản thân mình cũng là lúc cậu sợ cuộc chiến của cả hai sẽ thất bại thảm hại. Thế nên rất thường xuyên, Jake đọc sách nhiều hơn, truyện tranh anh hùng kiếm hiệp không còn là thứ duy nhất chất chồng trong tủ sách. Sách luật, sách tâm lý cùng hàng ngàn đầu sách lạ lẫm về tâm lý tình cảm tuổi dậy thì bắt đầu được đặt lung tung trong phòng ngủ cậu. Mẹ Jake còn không biết cậu có hứng thú với mấy thể loại sách đó từ bao giờ, mỗi khi nhìn thấy cậu bật đèn và đeo kính, bà biết cậu cắm cúi đọc mấy quyển sách mình mua về.

Đôi khi cậu sẽ gửi cho Sunghoon mấy bài báo, đại loại như là bài viết về quần áo các nạn nhân bị cưỡng hiếp được trưng bày trong một buổi triển lãm. Nói với cậu rằng thế giới này rất đáng sợ, đầy rẫy kẻ xấu xa độc ác, cậu không phải là đứa con trai duy nhất trên thế giới này bị tổn thương. Jake nói với Sunghoon khi đưa cho cậu một hình ảnh trong buổi triển lãm, thấy không, đồng phục của công nhân, họ bị cưỡng hiếp khi họ chẳng làm gì cả.

"Cho nên là Sunghoon này, cậu chẳng làm gì sai cả."

Sunghoon nhìn cậu không đáp, cậu hướng mắt nhìn vào màn hình. Jake nghe tiếng Sunghoon khịt mũi khi tựa đầu vào vai mình, nhìn nè Jake, váy của một cô bé nhỏ xíu. Jake xoa xoa đầu cậu trấn an, cậu đáp lại, trẻ con không bao giờ có lỗi. Jake nói với Sunghoon, cậu là nạn nhân, nên cậu chẳng bao giờ có lỗi. Sunghoon cứ nhìn cậu mãi, rồi cậu đơ ra.

"Tớ không có lỗi ?"

"Đúng, cậu không có."

Lần đầu tiên Jake ghé qua nhà Sunghoon và ở lại nhà cậu, hai đứa phân chia vị trí trong chỗ ngủ. Sunghoon nói không sao đâu, tớ không sợ cậu. Jake lắc đầu, tớ ổn mà, cậu không ngại nhưng tớ ngại lắm. Sunghoon cười rộ như mặt trời, con trai với nhau mà lại ngại mà. Jake áy náy gãi gãi đầu mình, mặt cậu phiếm một mảng hồng lan từ gò má đến đỏ ửng cả khuôn mặt.

Làm sao cậu nói với Sunghoon việc hay đứa ngủ chung khiến cậu ngại vì cậu thích cậu ấy thật là nhiều được.

"Tớ hỏi cậu một câu được không ?"

Cả hai nằm cách nhau một khoảng rộng, từ dưới đất nhìn lên trên giường không thấy được rõ nét vẻ mặt của Sunghoon. Hai đứa im lặng với nhau một lúc thật lâu. Cho đến khi Jake cuối cùng cũng thành công trong việc thu hút sự chú ý của đối phương. Sunghoon xoay đầu nhìn qua, ánh mắt lấp lánh sáng bừng đầy trông đợi.

"Bây giờ cậu đang nghĩ gì ?"

Ánh đèn ngủ lờ mờ tỏ ra một thứ ánh sáng nhòe nhoẹt, lan rộng ra trên khuôn mặt mềm mại của Sunghoon. Những từ đầu tiên của câu trả lời nôm nhẹ nhàng và thanh thoát biết mấy.

"Nghĩ về que kem cậu đã đưa cho tớ, nó có vị dâu tây thật là dịu ngọt"

Đáng lẽ Sunghoon còn muốn nói thêm một chút, nhưng khi nhìn thấy Jake cười, cậu đã trót quên mất cái khoảnh khắc đau đớn của lần đầu tiên Jake mua kem cho cậu.

Dưới bầu trời hửng nắng, trước mặt sông cuộn trào và những giọt nước mắt mặn chát khi Sunghoon muốn kết liễu cuộc đời mình, đó là lần đầu tiên Jake đưa kem cho Sunghoon. Có lẽ Jake cũng không biết rằng lúc đó Sunghoon đang nghĩ gì và muốn làm gì, việc cậu xuất hiện tựa như một khoảnh khắc trời đất an bài, ngập ngừng và bối rối, Jake vùi que kem vào tay Sunghoon, Sunghoon nhớ lúc đó cậu ấy đã nói "Mua một tặng một, nên tớ cho cậu đó"

Sunghoon còn muốn nói cho Jake nghe rằng que kem "mua một tặng một" lần đó của Jake đã giúp cậu tiếp tục sống như thế nào, nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như trời hửng nắng đó, cậu lại không muốn thứ ánh nắng đó tắt dần đi.

"Chỉ nghĩ thế thôi à, cậu thích kem lắm hả ?"

"Ừ, đồ ngọt có thể giúp tâm trạng được cải thiện"

Jake ậm ừ gật đầu, sau này trong một lúc mượn bài tập toán của cậu bạn thân, Jay Park vô tình phát hiện ở trang cuối cùng có một dòng chữ :"Đồ ngọt có thể giúp tâm trạng được cải thiện, Sunghoon thích kem dâu"

"Chỉ nghĩ duy nhất một thứ đó thôi hả ?"

"Có một thứ nữa"

Jake không có ý bắt Sunghoon phải nói, chỉ là thật vui nếu cậu được nghe những suy nghĩ của cậu ấy, thế nên Jake không đáp, chỉ giương ánh mắt mong đợi nhìn người đối diện với mình.

"Tớ nghĩ rằng, nếu như vào cái đêm mọi thứ trong cuộc đời tớ thay đổi, người tớ gặp không phải là Minjae mà là cậu thì sao ?"

Mắt Jake cay xè, anh lò mò ngồi dậy trên chiếc nệm được trải giữa sàn nhà, ánh mắt của hai người đã chỉ chứa trọn hình ảnh của đối phương vào giây phút đó. Jake hít một hơi thật sâu, lồng ngực từng chút từng chút thắt lại.

"Thì tớ sẽ mua kem cho cậu"

...

"Vậy nên sunghoon này, đừng suy nghĩ rằng buổi tối hôm đó cậu đã mặc gì, hay cậu trông như thế nào. trang phục và dáng vẻ của cậu không phải là nguyên nhân của bất cứ chuyện gì cả."

__________


Sunghoon ghét phải đi ngủ, bởi cậu có một nỗi ám ảnh. mỗi lúc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Sunghoon luôn luôn mơ thấy mình vào cái đêm hôm ấy. Gò má lấm lem những vết xước, môi sưng húp và rỉ máu, mồ hôi và nước mắt giăng đầy khắp mặt. Không thể thở nổi, dù một chút cũng không thể thở nổi, chỉ có thể hô hấp từng chút bằng miệng. Không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả một tiếng rít gào qua khóe môi. Cả cơ thể như bị xé nát, tựa hồ ai đó dùng dao đâm xuyên da thịt mình hàng ngàn lần. Ngay cả trong những giấc mộng, tiềm thức cũng bắt cậu phải nhớ đôi mắt của người đó lúc ấy khủng khiếp như thế nào, tiếng cười đó ra sao, giọng nói khàn đặc đó nghe cợt nhả đến mức độ nào. Giữa đêm bàng hoàng tỉnh giấc, cậu cảm thấy dạ dày mình chộn rộn và cuộn lại từng chút, cơn đau từ cơ thể và sự giằng xé bên trong lý trí diễn ra dày đặc, bất cứ lúc nào khi nhớ đến nó Sunghoon đều có cảm giác một cái gì đó dơ bẩn đeo bám bên trên người mình.

Nó làm cậu buồn nôn, và Sunghoon bắt đầu nôn hết ra. cổ họng cậu đau rát, đau như bị ai đó xé toạc, đau đến nước mắt ứa ra đầy hai bên gò má. Cho dù không còn gì trong dạ dày nhưng Sunghoon vẫn cảm thấy có gì đó kinh tởm đến mức cậu bắt ép bản thân mình phải tiếp tục nôn thốc hết tất cả những bẩn thỉu còn sót lại trong mình ra ngoài. Máu bắt đầu chảy ra từ cuống họng, Sunghoon đau đến phát hoảng, giọng cậu khàn đi và không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.

Nhưng đó hoàn toàn không phải lần đầu tiên Sunghoon như thế, đã có rất nhiều lần cậu nhóc phải chống chịu điều này một mình.

Jake tỉnh dậy vì những tiếng động lạ, cậu theo bản năng tiến về nơi phát ra những âm thanh đó và bàng hoàng nhìn thấy mớ hỗn độn trước mặt Sunghoon. Trái tim như vừa ngừng đập, Jake cắn chặt răng mình đến bật máu, cố gắng không phát ra một âm thanh nào, cảm xúc đã phản bội lý trí, Jake khóc khi thấy Sunghoon đau.

Cậu thật sự rất muốn hỏi có chuyện gì đã xảy ra, nhưng dường như chết lặng cho đến khi Sunghoon bình tĩnh trở lại. Jake cắn môi đến bật máu, cậu cố gắng hít thở bình thường trở lại.

"Jake, đừng... nhìn tớ..."

Cậu xoay mặt đi chỗ khác theo đúng những gì Sunghoon yêu cầu, nén cho giọng mình không quá run: "Tớ biết rồi, tớ xuống nhà uống nước"

Đồng hồ nhịp nhàng nhích qua số ba, ba giờ sáng, Jake thở thẩn bước xuống từ cầu thang, cậu thấy mẹ Sunghoon đang chuẩn bị ra ngoài, có lẽ đó là tính chất cho công việc ngoài chợ của người buôn bán. Thấy cậu, bà có chút ngập ngừng định hỏi gì đó, nhưng Jake lại nhanh hơn một chút

"Dì à, có thể tìm cho sunghoon một bác sĩ tâm lý không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro