Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Jaeyoon ơi, anh thấy em thế này đã được chưa ạ?

Sunoo lật đật xoay một vòng, khoé miệng luôn tủm tỉm như thay em nói cho cả thế giới biết ngay lúc này em đang hạnh phúc đến nhường nào.

Jake gượng cười để không phải trả lời câu hỏi của em. Cậu lặng ngắm Sunoo háo hức chỉnh sửa lại bộ lễ phục tinh xảo, thầm dằn lại những cảm xúc đắng ngắt đang nghẹn lại nơi cổ họng mình.

Hôm nay em đẹp lắm. Chưa bao giờ Jake thấy em rạng rỡ và toả sáng như hôm nay. Em chính là thiên thần yêu kiều dễ thương nhất từng đến và cứu rỗi cuộc đời Jake....

Chỉ tiếc rằng, nụ cười rạng rỡ ấy không thuộc về Jake. Và sau hôm nay, em sẽ trở thành thiên thần của người khác mất rồi...

- Chú rể nhỏ của chúng ta ơi, đến giờ làm lễ rồi!

Em đáp lại tiếng gọi từ ngoài phòng thay đồ rồi chuẩn bị lần cuối trước khi nắm tay ai bước vào lễ đường.

Giây phút này, nỗi sợ đánh mất em bỗng trào dâng mãnh liệt trong lòng Jake hơn bao giờ hết. Cậu vô thức đưa tay về phía em, nhưng nó nhanh chóng cứng lại trong không trung trước khi kịp chạm tới hơi ấm của em lần cuối.

Jake cũng không biết mình đang cố gắng làm gì nữa. Cậu thừa hiểu rằng chỉ với sợi tơ tình mỏng manh như sắp đứt của mình thì chẳng thể níu kéo em ở lại, chỉ là...

Sắp không thể gọi Sunoo là của anh nữa rồi...

Vậy là anh đã lạc mất em thật rồi. Không phải vì anh không thể gặp lại em, mà vì anh đã chẳng thể tìm thấy trái tim em một lần nào nữa.

Giá như em từng một lần quay đầu nhìn lại. Giá như ta đừng bỏ lỡ nhau...

Khoảnh khắc em quay gót, từng bước rời xa, anh mới muộn màng nhận ra rằng: Thì ra lời khó nói nhất trên thế gian này nào phải "Anh yêu em", mà là_

"Đừng đi...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro