(12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Sau sự kiện đêm hôm đó khi Jam trở về nhà lúc tối muộn với vết tát trên mặt, cậu ấy dường như có điều gì đó luôn muốn nói với tôi.

Ban đầu tôi định sẽ không hỏi gì hết nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ đến mức phải mở miệng hỏi. Nhưng Jam chỉ gạt đi rồi bảo rằng tôi suy nghĩ quá nhiều.

Mấy ngày qua rất nhiều sự việc đã xảy ra. Chẳng hạn như tôi đã khám phá ra một tính cách khác của cậu ấy mà trước giờ tôi chưa bao giờ biết đến.

Tôi vừa mới biết đây thôi rằng Jam là người thích ở trong thế giới của mình. Ví dụ như lúc tôi đang định đi ra ban công, Jam hiểu nhầm nên vội cản không cho tôi bước vào phòng cậu ấy.

Tôi không hề có ý muốn bước vào phòng của Jam mà chỉ định đi ra ban công, nhưng vô tình làm sao phòng của cậu ấy lại nằm gần ban công.

Chuyện lần đó khiến tôi hiểu ra rằng Jam không thích ai đụng chạm vào đồ của cậu ấy. Nghĩ đến đây tôi liền bắt đầu suy diễn.

Nếu tương lai cậu ấy kết hôn rồi, cậu ấy sẽ để tôi ở một nơi khác.

Nhìn tính cách của Jam thì có lẽ sẽ không muốn tôi đụng độ với cô dâu của cậu ấy. Hoặc nếu còn chút thương hại, cậu ấy sẽ giúp tôi đi đầu thai trước cũng nên.

Nghĩ đến đây tôi lại bắt đầu đau đầu. Nếu cậu ấy cho tôi lựa chọn, chắc chắn tôi sẽ còn lưỡng lự hơn lúc quyết định đến đây nữa.

Sau khi suy nghĩ đến đau cả đầu, tôi quyết định nhìn những hình ảnh chuyển động trong TV để ngưng suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Nhưng ngay lúc ấy một vật gì đó giơ ra chạm vào má tôi.

Tôi sững người trước khi rụt người về phía sau vì hành động đó. Song khi nhìn thấy đó là Jam đang giơ lon nước ngọt cho, tôi liền thở phào nhẹ nhõm rồi kéo lon nước linh hồn khỏi tay đối phương đưa lên uống.

Jam giữ chặt lon nước ngọt trong tay, điệu bộ như thể đang giật mình vì điều gì đó mà không kịp suy nghĩ.

"Xin lỗi nha."

Jam nói sau khi ngừng lại một lúc thật lâu. Cậu ấy liền kéo lon nước ngọt thật lại rồi bật nắp.

"Em quên anh là..."

Jam không nói hết câu. Có lẽ là vì cậu ấy không muốn đụng chạm thêm vào nỗi đau của tôi.

Đây cũng chính là một sự thay đổi vừa xảy ra.

Jam từng nhìn thấy tôi lấy đồ ăn linh hồn rất nhiều lần rồi nhưng về sau này Jam cứ hay bị quên. Vô số lần khi đối phương đưa đồ ăn cho tôi sau đó nhìn tôi nhận lấy thứ không phải từ trên tay cậu ấy, Jam liền sững người một lúc rồi thốt ra câu xin lỗi.

Không biết đó có được tính là sự thay đổi không nữa. Nhưng tôi thích những lúc Jam quên như vậy.

Vì những lúc Jam quên như vậy cũng tức là vì cậu ấy xem tôi là con người giống như bao người khác.

Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ nói chuyện này ra, nhưng mỗi lần Jam quên tôi đều mỉm cười đáp lại. Và câu chuyện sẽ kết thúc khi Jam ngoảnh mặt trốn tránh.

"Anh cười như vậy làm gì cơ chứ...?"

Jam khẽ thì thầm mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu cậu ấy đang nói đến kiểu cười như thế nào đây.

Hôm nay lại là một ngày đã tối muộn rồi mà Jam vẫn chưa về. Tôi đành mở TV xem trong lúc ngồi đợi, hi vọng có thể giảm bớt đi sự buồn chán.

Sau khi ngồi xem được một lúc, không biết từ lúc nào mà tôi ngủ quên luôn. Đến lúc tỉnh dậy thì đã thấy trước mặt toàn là màu đen. Tai vẫn nghe văng vẳng tiếng phim phát ra từ TV.

Mắt mở không lên...

Tôi cố gắng nhúc nhích nhưng lại cảm giác cơ thể bị cái gì đó đè lên. Tôi không tài nào mở hết con mắt, chỉ có thể mở kiểu chập chờn nửa tỉnh nửa mơ.

Cái gì thế này... bị bóng đè hả ta?

Quả là một chân trời mới. Tóm lại ma cũng bị bóng đè nữa hả? Làm gì có. Mà lỡ có gặp ma thật thì có phải tôi nên vui mừng không nhỉ. Ít ra cũng xem như là gặp bạn, với cả tôi đâu có sợ ma.

Tôi loay hoay nhúc nhích người một lúc lâu nhưng hoàn toàn vô ích khiến tôi bắt đầu lo sợ.

Trong lúc đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, hình ảnh trước mắt khiến tôi bất ngờ đến nỗi bất động ngay lập tức.

Dù cho hình ảnh trước mắt có phần mơ hồ và gần như chẳng nhìn thấy gì ngoài bóng tối, nhưng nhân ảnh của người trước mặt lại rõ ràng một cách khó tin. Đến mức nếu nói tôi bị bỏ thuốc rồi những gì mà tôi đang nhìn thấy đây đều là sự thật, có lẽ tôi cũng sẵn sàng tin.

Đối phương di chuyển cơ thể nằm đè lên người tôi trước khi vén tóc ra sau rồi rúc đầu vào hõm cổ tôi.

Cơ thể tôi lập tức đông cứng, hơi thở ngưng trệ vì chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Một mặt thì tôi cảm thấy sung sướng đến mức không thể nào từ chối. Nhưng mặt khác tôi cũng vô cùng lo lắng. Dù sao tôi cũng là con trai, cho dù là được người mình thích làm cho đi chăng nữa, nhưng việc để một thằng con trai khác hôn hít hoặc "đưa vào" mà chưa kịp chuẩn bị gì hết thì có hơi...

Nếu được tôi muốn là người chủ động cơ, không phải rơi vào thế bị động như thế này. Nghĩ như vậy tôi lại càng thấy chột dạ.

Tôi thích cậu ấy đến mức mộng xuân luôn hả ta...

Tôi như chợt tỉnh khỏi cơn mộng, sâu trong thâm tâm là cảm giác tội lỗi khi bản thân đã ham muốn đến mức phải mộng xuân như thế này.

Nhưng dù sao đi nữa đây cũng chỉ là một giấc mơ... Tôi hoang mang, tự nhủ đó chỉ là ảo ảnh, tuyệt đối không phải là thật.
Không đúng... Cho dù nó chỉ là giấc mơ nhưng tôi vẫn nhịn không nổi mà cảm thấy tội lỗi.

Sau khi đối phương rúc đầu vào hõm cổ tôi, Jam di chuyển đôi môi một cách uyển chuyển khắp từ vầng trán xuống đến gò má như muốn để lại sự ấm áp mỗi nơi đi qua.

Cuối cùng đôi môi ấy cũng tìm đến đôi môi tôi. Tôi choáng váng không nói nên lời, chỉ có thể nín thở đến mức cơ thể run rẩy. Nhưng rồi tôi cũng chịu mở miệng để đối phương đưa lưỡi vào khám phá.

Nụ hôn của Jam mãnh liệt đến mức tôi gần như không thở nổi. Trong đầu chỉ chứa toàn tiếng trao đổi nước bọt một cách ướt át. Nó mang theo sự thèm khát và ham muốn như thế muốn hòa vào cơ thể của tôi.

"Ức..."

Jam cắn môi tôi mà không hề báo trước giống như là đang cưỡng ép hay khẩn cầu tôi mở miệng rộng thêm nữa. Nhưng vì cảm thấy nhớp nháp khắp người nên tôi chỉ có thể khóc lóc nỉ non trong họng. Tôi hít lấy hít để nạp thêm không khí. Sau khi cho cơ hội để tôi hít thở một lúc, Jam lại tiếp tục cúi đầu hôn một lần nữa.
Không biết tại sao chỉ hôn thôi mà tôi lại cảm thấy sung sướng đến mức phát điên thế này. Nếu có thể động đậy cơ thể tôi cũng muốn giành thế chủ động với cậu ấy nhưng bây giờ đến tay tôi còn nhấc không nổi huống gì.

Ban đầu tôi muốn tỉnh khỏi giấc mộng này thật nhanh... Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi mơ tiếp thì hơn.

Jam buông ra trước rồi thuần thục cởi áo tôi ra cho đến khi nhìn thấy được cần cổ trắng ngần.

Lần này đến lượt tôi lóng ngóng không biết phải làm gì... Giấc mộng này đẹp thật đấy nhưng tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Thêm nữa, trước giờ tôi chưa từng mơ mộng hay hi vọng gì với cậu ấy hơn là động chạm.

"P'Film..."

Jam thì thầm bằng chất giọng gợi tình và dụ hoặc vào tai tôi. Nghe xong tôi liền u mê như thể đang phiêu lãng trong giấc mơ.

Không dám tin rằng đối phương chỉ mới hôn và thì thầm gọi tên mà tôi đã "muốn" như thế này rồi.

Và chỉ chờ cho đến khi Jam cúi đầu gặm nhắm cần cổ của tôi thôi.

Hức!

Tôi giật bắn người trước khi ngồi dậy nhìn ngó xung quanh. Tôi phát hiện mình vẫn đang ở sofa, không thấy Jam trong phòng. Một tay kéo cổ áo lên trước khi dùng ngón tay chạm thử vào người. Sau khi chắc chắn không có dấu vết cắn tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, sâu trong lòng vẫn không trận khỏi cảm giác hụt hẫng.

...Tóm lại đúng chỉ là giấc mơ thật rồi...
Hẳn rồi. Nếu nó không phải là mơ thì Jam chạm vào tôi thế nào được cơ chứ?
Đã lâu rồi tôi không mơ. Có thể là vì lúc ở đó chỉ toàn những hoạt động lặp đi lặp lại nên tôi chưa bao giờ mơ đến như vậy.
Dù không chắc lý do tôi mơ đến chuyện này là vì điều gì nhưng có thể vì tôi luôn muốn động chạm thân thể với cậu ấy, đến lúc đạt được ý nguyện rồi nên mới khiến tôi nuôi hi vọng hơn mức ấy chăng.
Tôi thở dài trước khi dùng tay xoa bóp khắp cơ thể, cầu nguyện rằng đó chỉ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi mơ giấc mơ này. Bằng không tôi sẽ không dám nhìn mặt Jam nữa mất.

Nhưng lời cầu nguyện đó không hề thành sự thật.

Sau đó tôi lại mơ về giấc mộng đó thêm vô số lần. Tôi mơ thường xuyên đến nỗi từ sau khi đến đây, tôi chẳng dám nhìn thẳng mặt Jam nữa nhưng ngược lại cũng khiến tôi bắt đầu chấp nhận việc ngủ mơ thấy người mình thích không có gì là lạ lùng cả.

Trong mỗi giấc mơ, chúng tôi chưa bao làm gì hơn ngoài những nụ hôn hoặc quá lắm cũng chỉ là cắn mút nhau. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã khiến tôi sung sướng lắm rồi.

"P'Film... Hôm nay có lẽ em sẽ về hơi muộn đấy."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Jam thấy tôi gật đầu liền thả lỏng hơn.

Hôm nào Jam chỉ có tiết từ sáng đến trưa, cậu ấy sẽ ghé về báo với tôi là hôm nay sẽ về hơi muộn rồi sau đó vội vàng đi luôn.
Tôi không nhịn nổi mà nghĩ rằng thật ra Jam cũng rất quan tâm đến tôi. Nếu không đã không phải cất công trở về đây chỉ để báo rằng sẽ về muộn đâu.

Sau cái ngày có người gọi đến, Jam về nhà muộn thêm khoảng 2-3 lần nữa. Dù có chút tò mò nhưng đối phương đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không dò hỏi. Cứ đợi đến khi nào cậu ấy cảm thấy thuận tiện rồi nói thì hơn.

*

Mãi đến tận cuối tháng 4 tôi vẫn gần như không có cơ hội nào để nói chuyện với Jam. Thật ra là rất khó để có thời gian mà trò chuyện vì Jam sắp thi nên phải dồn lực ôn bài.

Có vài lần tôi thấy Jam đang học bài thì thiếp đi luôn, sau đó một lúc lại đứng dậy lấy cà phê rồi ngồi vào bàn học tiếp.

Bầu không khí cứ như vậy 2, 3 ngày nay rồi. Tôi ngồi đợi đến khi nào thức không nổi nữa hoặc Jam đi ngủ trước mới thôi.
Nhưng hôm nay khi tôi đang định đi ngủ vì bắt đầu thức không nổi nữa thì bất thình lình Jam lên tiếng.

"P'Film ở lại với em đã được không?"

Tôi hơi khó hiểu với câu nói của đối phương nhưng vẫn đi tới ngồi một bên một cách tình nguyện. Jam thấy tôi ngồi xuống ghế liền quay mặt sang.

"Thì là..."

Jam chỉ nói đến đó rồi im lặng luôn. Bộ dạng của cậu ấy có vẻ do dự khá lâu xem có nên nói tiếp hay không.

"P'Film có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"

Không biết tại làm sao mà tôi lại cảm giác như Jam đang cố né tránh không muốn nói thẳng, cứ như là đang tìm cách đi đường vòng để gợi chuyện. Cho nên thay vì trả lời cậu ấy, tôi lại thay bằng một câu hỏi khác.

"Có chuyện gì không...?"

Jam nhìn vào mắt tôi trước khi thở dài. Trông thì có vẻ cái thở dài đó giống như là nhẹ nhõm hơn vì đã tìm ra cách để mở lời, không phải đi lòng vòng rồi mới vào vấn đề chính.

"Chuyện là sau khi kết thúc học kì em phải ra nước ngoài khoảng 1 tuần. Trong lúc đó anh ở nhà một mình được chứ?"

Không khí im ắng bao trùm toàn bộ căn phòng một lúc trước khi tôi chầm chậm gật đầu.

Thật ra tôi cũng không biết tại sao Jam phải hỏi tôi câu này trong khi chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn cho tôi là gật đầu. Nếu tôi lắc đầu thì cậu ấy sẽ ở lại với tôi sao? Làm gì có chuyện đó.

Với lại chỉ 1 tuần thôi mà... cũng không phải là tôi không ở được.

Hồi còn ở nghĩa địa tôi cũng ở một mình quanh năm suốt tháng đấy thôi. Đây chỉ có 1 tuần. Hơn nữa trong phòng còn rất nhiều thứ để làm như là ngồi xem TV cả ngày hay đại loại vậy.

Jam có vẻ thoải mái hơn nên hỏi tôi tiếp bằng tông giọng thư thả.

"Vậy anh có nơi nào muốn đi không?"

Bị hỏi lại câu này thêm một lần nữa khiến tôi cứng họng một lúc. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình có nơi nào đặc biệt muốn đi không vì chỉ cần được ở cùng Jam thì tôi đi đâu cũng được hết.

"Đi đâu cũng được..."

Tôi thì thầm bằng tông giọng vô cùng nhỏ, cố ý nói không hết câu để mặc cậu ấy tự suy diễn.

Jam im lặng sau khi tôi trả lời rồi mỉm cười, không biết cậu ấy có hiểu hàm ý thật sự trong lời nói của tôi hay không.

"Nếu vậy để khi nào rảnh em sẽ đưa anh đi."

Tôi gật đầu đồng ý trước khi Jam quay trở lại tiếp tục đọc chồng sách luật. Sau đó căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Tôi cứ nhìn cậu ấy một lúc trước khi chìm vào giấc ngủ.

*

"P'Film..."

Tôi mắt nhắm mắt mở nửa tỉnh nửa mê. Mãi cho đến khi nhìn thấy Jam ghé sát mặt đến gần tôi mới mở mắt to hết cỡ.
Khuôn mặt và giọng nói của Jam khiến tôi nghĩ ngay đến giấc mộng kia.

"Khuya rồi. Anh về giường mà ngủ đi. Ngủ ở ghế thế này sẽ đau lưng đấy."

Ban đầu tôi định cãi lại là mình vẫn chưa già đến mức đó. Nhưng nhớ lại thì bản thân cũng đã 46 cái xuân xanh rồi nên tôi chỉ đành câm nín rồi từ từ ngồi dậy đi về phòng một cách ngoan ngoãn.

"Lạ quá..."

Đi được một đoạn tôi liền nghe thấy tiếng thì thầm của đối phương.

"Không biết vì sao mà ở cùng anh, em lại cảm thấy thoải mái hơn những lúc đi cùng bọn họ."

Dù tôi không biết cậu ấy muốn nói đến "bọn họ" nào nhưng có thể khiến cho cậu ấy thoải mái được tôi cũng rất vui.

Ban đầu tôi định quay lại trả lời rằng "anh cũng thấy thoải mái lắm" nhưng đã đi gần tới phòng rồi mà quay lại nói thì có vẻ hơi kỳ lạ sao đó, lỡ đâu lại khiến cả hai bên khó xử nữa. Cho nên tôi không đáp trả gì ngoài việc đi thẳng về phòng mình ngủ, đợi bình minh ló dạng.

Thôi nào... Tôi thở dài ngao ngán, buông người nằm xuống giường rồi gác một tay lên che mắt.

Ít ra thì quyết định đến đây cũng không hề tệ hay sai lầm chút nào.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro