(14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Dù ngủ muộn hơn mọi ngày nhưng tôi vẫn đúng giờ thức giấc.

Vừa tỉnh dậy, tôi bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ sau đó ra khỏi phòng. Lúc đi ra, tôi thấy Jam đang lấy đồ trong tủ lạnh với ánh mắt phức tạp, phân vân nên lấy món gì trước.

Tôi tới gần cậu ấy, nhìn chăm chú nhưng không lên tiếng gọi. Tuy nhiên, có lẽ cảm nhận được đang bị nhìn trộm nên Jam liền quay lại ngay lập tức.

"Anh dậy rồi hả?"

Giọng Jam có vẻ thư thả. Cậu ấy đặt đồ ăn trong tay xuống quầy counter, mắt tôi nhìn đống đồ ăn trên counter trước khi nghĩ ngợi điều gì đó.

Ban đầu Jam mua đồ ăn cho tôi rất thường xuyên. Nói cho dễ hiểu thì là cậu ấy sẽ hỏi tôi thích ăn gì rồi sau đó thuận tiện mua thêm một phần.

Song về sau này Jam không rảnh lắm, cộng với việc cũng không muốn tìm cách giải quyết thêm một phần ăn nên rốt cuộc trở thành nếu hôm nào tôi dậy trước, cậu ấy sẽ hỏi tôi muốn ăn gì. Khi nào tôi ăn xong Jam sẽ ăn lại đĩa thức ăn đó.

Nhưng nếu hôm nào tôi dậy trễ, cậu ấy sẽ bảo tôi chọn đại cái gì trong tủ lạnh mà ăn. Vì gần như ngày nào Jam cũng đi học từ sáng, nếu đợi tôi dậy thì cậu ấy sẽ đi học không kịp.

Ánh mắt của tôi quét một lượt qua đống thức ăn trên counter trước khi lại gần hơn để nhìn.

"Lại ăn mấy cái đồ này nữa hả?"

"Một vài ngày thôi."

Làm gì có... Tôi phản đối trong bụng ngay lập tức. Bình thường tôi dậy lúc nào cũng thấy cậu ấy ăn mấy cái thứ này. Còn không, nếu ngon hơn một chút thì cũng chỉ là cơm bụi mua bên ngoài từ hôm trước.

Ban đầu tôi cứ nghĩ Jam là người chăm lo cho sức khoẻ hơn thế này, nhưng có vẻ như tôi đã hơi lầm.

"Anh nghĩ để anh tự nấu thì hơn."

Tôi đề xuất một cách tốt bụng. Từng có thời gian tôi hay nấu ăn nhưng sau đó thì không còn cơ hội nữa. Dù không dám chắc mình còn làm được hay không, nhưng tự nấu vẫn tốt hơn mấy thứ đồ ăn liền này.

"Anh biết nấu ăn hả?"

"...Thì biết..."

Tôi trả lời kiểu không tự tin 100%.

Jam nhìn tôi bằng vẻ mặt không tin tưởng lắm, như thể sợ tôi sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn hay sao đấy. Nhưng rồi cậu ấy cũng chịu lui về cho tôi trổ tài.

Khi cảm giác được ánh nhìn chăm chú săm soi, tôi liền không nhấc được đồ nữa. Cuối cùng phải quay lại bảo cái người đang nhìn tôi chằm chằm từ phía sau.

"Đừng có nhìn. Nếu không anh làm không được."

Dứt câu Jam liền xoay người đứng dậy rồi đi về phòng ngủ một cách ngoan ngoãn. Có hơi ngược với dự đoán một chút, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ không chịu đứng dậy một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả câu thuyết phục.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới yên tâm hơn rồi thử nhấc đồ lên một lần nữa.

Nhấc được đồ lên thì tôi bắt tay vào nấu. Ban đầu có vẻ lóng ngóng vì tôi đã quên sạch cách làm. Nhưng làm được khoảng một lát thì tôi đã thuần thục hơn.

Khi nấu xong xuôi và chắc chắn rằng có thể ăn được không chết người, tôi liền múc đồ ăn ra đĩa rồi bới cơm bày trên quầy counter. Sau đó mới quay lại gọi Jam ra ăn cơm.

"...."

Nhưng ngay khi quay lưng lại tôi liền bắt gặp ánh nhìn chăm chú của cậu ấy.

Ngay lập tức một sự im lặng bao trùm lên cả căn phòng. Tôi gần như không cảm nhận được Jam đã ngồi ở ghế từ lúc nào. Đến lúc gặp phải bầu không khí thế này liền nhịn không nổi mà mất hồn. Trong đầu tôi cố nghĩ ra câu gì đó để xua tan đi cảm giác bức bối này.

"Hồi nãy em đi vào phòng rồi không phải sao..."

"Không có. Em chỉ đi vào mở cửa rồi đóng cửa vậy thôi. Sau đó thì ra đây ngồi để anh không biết là em ở đây."

Tóm lại là đứng nhìn ngay từ đầu rồi chứ gì...

Nghĩ vậy, tôi cảm giác khó xử không biết nên làm gì. Trong lúc đang phân vân giữa việc chạy trốn hoặc nói gì đó để chữa ngượng thì Jam đã đứng dậy.

Cậu ấy bước tới quầy counter kiểu không hề chú ý đến điệu bộ hoang mang của tôi. Tay cầm thìa xúc một muỗng cơm lên ăn. Tôi chăm chú quan sát, nhịn không nổi mà mong chờ hương vị sẽ như thế nào.
Nhưng khi thấy Jam im lặng không nói gì một lúc lâu, tôi liền cảm giác hơi chột dạ một chút.

Tôi không sợ vị nó tệ hơn dự đoán của tôi quá nhiều mà sợ nó tệ đến mức Jam shock không nói nên lời nhiều hơn.

"Cũng ngon. Tại sao ban đầu lại lưỡng lự?"

Jam nói trong lúc cầm đĩa cơm đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống ăn. Nghe được câu khen đó tôi liền nhịn không nổi mà mở cờ trong bụng.

"Đâu nào, anh ăn thử với."

Nhưng ngay khi tôi vừa đưa tay ra Jam đã vội kéo đĩa cơm về phía mình để né tránh bàn tay tôi.

"....."

Tôi ngừng lại một lúc, tay đưa ra vẫn còn trơ trọi giữa không trung.

Bình thường Jam chẳng bao giờ từ chối không cho tôi ăn dù chỉ một lần. Chỉ có lần này là Jam từ chối.

Trong đầu tôi cố gắng nghĩ đến tất cả khả năng để lý giải cho hành động đó. Có lẽ nhờ ở cùng Jam cũng được một thời gian rồi khiến cho tôi bắt đầu đoán được suy nghĩ của cậu ấy một chút.

Tôi mỉm cười trước khi lên tiếng bằng chất giọng thường ngày.

"Không ngon chứ gì?"

Nếu ngon Jam đã cho tôi ăn rồi. Nhưng có lẽ vì không muốn tôi biết cậu ấy chỉ nói để tôi yên tâm nên mới nhất quyết không cho tôi ăn.

Thảo nào Jam ăn xong liền im lặng. Có lẽ cậu ấy đang cân nhắc xem nên nhận xét thẳng thừng luôn hay nói giảm nói tránh để giữ gìn mặt mũi cho tôi nữa.

Bình thường lúc ở cùng nhau, tôi nghĩ Jam là người nghĩ gì nói nấy. Ngay từ chuyện chữ viết, tôi không nghĩ Jam là người tự cao mà chỉ là người nghĩ sao nói vậy.

Nhưng nếu là chuyện thiên về cảm xúc thì cậu ấy sẽ dành thời gian để suy nghĩ trước khi phát ngôn gì đó.

Trái ngược hoàn toàn với tính cách của mình, cậu ấy lại vì nghĩ đến cảm nhận của tôi nên không dám chê bai thẳng thắn.

"Cơm hơi nhão."

Jam nói trong lúc vẫn xúc cơm lên ăn, giống như là cố tình không trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Có lẽ cậu ấy không dám nói dối hay khen ngon giống ban nãy nữa nên đành chọn đại một thứ gì đó để chê hòng đánh lạc hướng.

"Nhưng cũng không nhiều lắm. Dù sao cũng đã rồi, lần sau anh lại làm cho em ăn nhé."

Cuối cùng sau khi ăn chạm tới đáy đĩa, cậu ấy đứng dậy lấy đồ trong tủ lạnh ra hâm nóng cho tôi ăn. Tôi nhìn Jam đang lấy đồ ăn ra hâm nóng trước khi cầm thìa lên xúc một muỗng cơm nhân lúc cậu ấy quay đi.

Ừm... Ngọt muốn phát điên.

Ăn xong tôi bắt đầu không dám chắc lưỡi của Jam bị tê liệt hay là lưỡi của cá sấu nữa. Ngoài việc nó ngọt đến mức tê tái, cơm còn nhão nhoẹt như nấu cháo. Tôi nhịn không nổi mà sợ liệu mình có bị tiểu đường không đây.

Không biết Jam đã tốt bụng mà giữ mặt mũi cho tôi đến mức nào mà cố nuốt đống cơm chiên ngọt như đổ cả xô đường vào. Thế mà cậu ấy chẳng hề than thở đến một câu.

Nếu có người nào đưa thức ăn như thế này cho tôi ăn, có lẽ tôi đã phun cho bằng hết rồi chạy vào bệnh viện ngay lập tức. Có khi còn gọi điện báo cảnh sát có người muốn ám sát tôi cũng nên.

Cho nên nếu Jam chửi thẳng là dở tệ, tôi cũng không cảm thấy giận hay buồn gì cả. Vì sự thật đúng là như vậy mà.

Nhưng cậu ấy đã không muốn nói thì tôi cũng không bàn đến chuyện này nữa. Giả vờ không biết rồi im lặng chỉnh sửa hương vị thì hơn.

Trong lúc tôi đang nghĩ xem lần tới nên đổi cách làm ra sao, tiếng kêu từ lò vi sóng vang lên. Tôi vội vàng đặt thìa xuống, cùng lúc đó Jam lấy thức ăn được hâm nóng xong đặt trước mặt cho tôi.
Tôi cầm chiếc hamburger linh hồn lên ăn. Sau đó Jam cầm hamburger đồ thật bỏ lại vào tủ lạnh rồi đem đĩa đi rửa.

"Hôm nay em chỉ thi buổi sáng thôi. Nếu được buổi chiều anh có muốn cùng ra ngoài chơi không?"

Từ việc đang khom người cặm cụi ăn, tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy ngay lập tức.

"Hả...?"

"Ở mãi trong này chắc anh chán lắm. Xem như là đi mở mang tầm mắt một chút có được không?"

Jam nói giống như là đang cố gắng hết sức thuyết phục. Dù vậy tôi vẫn nhịn không được mà đắn đo.

Tất nhiên là tôi muốn đi. Nhưng việc đi cùng sẽ mang lại nhiều phiền phức. Mặt khác, có thể vì tôi không chịu được khi chen chúc ở nơi đông người một lúc lâu nên cảm giác sợ hãi dâng trào.

"Nhưng mà..."

Tôi đang định mở miệng phản bác lại ý kiến của cậu ấy nhưng Jam đã lên tiếng trước.

"Nếu anh đi, em sẽ mua chocolate cho anh ăn."

*

Lúc nhận ra thì tôi đã ở trên xe cậu ấy rồi. Hơn nữa còn gật đầu kiểu mơ hồ. Jam thấy tôi gật đầu đồng ý lời đề nghị thì tâm trạng có vẻ tốt một cách lạ thường. Đến mức tôi bắt đầu không chắc việc đồng ý mà không hề suy nghĩ gì có sai hay không.

Tôi không muốn thừa nhận mình ham ăn hơn là sợ, nhưng mà phủ nhận cũng không ích gì trong khi đó là sự thật.

Đến trường đại học, Jam lái xe vào bãi đậu rồi không quên dặn dò thêm lần nữa rằng cậu ấy sẽ thi trong 3 tiếng, thời gian đó tôi cứ đi quanh quanh dạo chơi nhưng đừng đi xa quá. Vì nếu lạc đường thì sẽ không biết đi đâu mà tìm.

Nghe vậy tôi liền đổi ý xin đi theo luôn. Lỡ đâu tôi đi lạc thì chắc Jam sẽ khốn đốn như lời nói thật. Hơn nữa biết đâu tôi còn trở thành linh hồn lang thang ở đây thì sao.

Jam không ngăn tôi nhưng bước đi nhanh hơn để đi thi cho kịp lúc 8 giờ. Tôi liền tự cho rằng đối phương không có ý kiến gì nên nửa đi nửa chạy đuổi theo.

Trước cửa phòng thi đó có một vài đám đông tụ tập. Nào là nhóm bạn ngồi chỉ bài cho nhau, nhóm bạn khác sánh vai đi tới trong khi một số khác xin bút viết để vào phòng thi.

Jam bước vào chào hỏi nhóm bạn đang ngồi ôn bài rồi ngồi xuống. Không biết có phải tôi tự nghĩ hay không mà hình như tất cả mọi người đều tươi ra mặt khi nhìn thấy Jam đến mức phải tản hết ra.

Người ngồi một bên Jam có vẻ như đang quay sang nói gì đó với cậu ấy. Sau đó Jam lôi sách từ trong balô ra. Nhìn từ xa thì tôi đoán có lẽ đối phương nhờ Jam chỉ bài cho.

Tôi chứng kiến toàn bộ hành động đó xong liền cảm giác điều mình đã thấy đến mức quen mắt lại trở thành một hình ảnh xa lạ.

Những lúc ở cùng Jam khiến tôi cảm giác như cậu ấy chỉ có mình tôi. Song đến khi bước ra ngoài tôi liền nhận ra điều bản thân vẫn nghĩ không phải như vậy.

Cũng không có gì lạ khi Jam có tương tác với những người khác. Dù nghĩ vậy nhưng lúc nhìn thấy thật thì tôi lại nhịn không nổi mà quặn thắt trong lồng ngực.
Tức thì tôi liền cảm giác có gì đó vừa xẹt qua. Không biết nó là cảm giác đau đớn hay là cảm giác cô đơn đây nữa. Nhưng rồi tôi cũng vội vàng rũ bỏ nó đi một cách nhanh chóng như thể nó chưa từng xảy ra.

Giảng viên ra ngoài phòng trước khi đọc tên thí sinh vào phòng thi. Tôi nhìn Jam đem balô lên cất ở bục giảng phía trước phòng, tay cầm theo cầm bút viết và thẻ sinh viên từ trong balô rồi đi về phía tôi.

"Anh ở bên ngoài trước nhé. Khi nào xong em sẽ ra."

Jam thì thầm với tôi. Vì có nhiều người đang xếp hàng đợi kiểm tra thẻ sinh viên nên không có ai ở khu vực này và cũng không có ai nghe được điều cậu ấy nói. Tôi gật đầu tỏ ý hiểu trước khi Jam đứng vào hàng đợi kiểm tra thẻ xong rồi mới từ từ bước vào phòng.

Ngay khi toàn bộ sinh viên đã bước vào phòng thi, giảng viên đóng cửa phòng lại. Tôi ngồi thụp xuống ngồi khoanh chân, mắt nhìn đăm đăm cánh cửa gỗ đang đóng chặt.

Ngồi được một lúc lâu tôi liền nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu ngồi dậy đi lòng vòng kiếm gì đó để làm cho đỡ chán. Nhưng cứ đi đi lại lại như vậy tôi phát hiện nó lại càng khiến tôi cảm thấy chán hơn.

Không biết lúc ở nghĩa địa tôi đã nghĩ ra cách gì mà lại có thể ở được suốt 10 năm mà không thấy chán trong khi không hề có gì để làm ngoài việc dạo chơi. Hoặc có thể vì tôi bắt đầu quen với cuộc sống mới này đến mức quên mất cách để khiến thời gian trôi qua một cách vô nghĩa nhất cũng nên.

Tôi ngồi đợi cậu ấy lâu ơi là lâu. Lúc nhận ra cũng là lúc từng người một bắt đầu bước ra còn tôi thì vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Jam đâu.

Cho đến khi nhiều người bước ra hơn và trước cửa phòng bây giờ đã vô cùng tĩnh lặng tôi mới ngẩng đầu lên rồi đứng dậy. Tôi bắt đầu không chắn chắn liệu tôi có bỏ qua cậu ấy hay không, còn toan lén lút ngó vào phòng xem cậu ấy còn trong đó không.

Nhưng trong lúc đang định bước vào, một lực nào đó từ phía sau kéo người tôi dừng lại.

Mặp!

Tôi giật bắn người khi bị ai đó giữ cổ tay lại một cách mạnh bạo trước khi quay lại nhìn phía sau lưng bằng ánh mắt sợ hãi, tay của cậu ấy liền xuyên qua tay tôi.

Nhưng khi nhìn thấy đó là ai tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng có đứng sau lưng im lặng như thế chứ."

Tôi nói trong khi vẫn chưa kịp hoàn hồn. Ban đầu còn tưởng là ai bắt cóc tôi thật. Nếu thật như vậy thì xui xẻo quá.

"Nãy giờ em quan sát anh từ lâu rồi, chỉ là anh không nhận ra mà thôi."

Jam vừa nói vừa cười, tâm tình cậu ấy có vẻ còn tốt hơn lúc lái xe thế nào đó không biết. Hoặc đôi khi có thể do tôi tự tưởng tượng cũng nên.

Tôi không dám chắc tâm trạng Jam tốt vì làm được bài thi hay là buồn cười vì bộ dạng thất thần của tôi khi nãy. Mà tôi cũng không muốn hỏi để phải xấu hổ thêm nữa đâu.

"Vậy..."

Tôi kéo dài tiếng trước khi im lặng. Dù biết Jam không gọi tôi vì muốn đợi người khác đi hết nhưng tôi lại không nhịn được mà mất hồn.

"Đi... được chưa?"

Jam gật đầu đồng ý trước khi vội vàng rảo bước nhanh hơn để đi theo cậu ấy. Đến được bãi đậu xe Jam liền lái xe đi khỏi.

Tôi nhìn gương mặt của người đang tập trung lái xe trước khi lên tiếng hỏi bằng giọng thỏ thẻ.

"Jam... cho anh hỏi cái này một chút được không?"

"Vâng..."

"Tối hôm em ra ngoài rồi có vết tát trên mặt ấy, em đi làm gì vậy...?"

Trong một khắc hình như tôi thấy Jam nhíu mày một chút. Nhìn nét mặt tôi liền biết đối phương không muốn nhắc đến nhưng tôi cũng không muốn để mặc sự tò mò của bản thân như vậy.

Thấy Jam im lặng, tôi đành nhắc lại một lần nữa.

Nguyên nhân khiến tôi thắc mắc trong suốt 2 tuần nay nhưng đến tận hôm nay mới nói là vì sự việc tôi nhìn thấy trước cửa phòng thi vẫn còn vướng mắc trong lòng.

"...Chỉ hỏi một câu thôi mà."

Tôi cố gắng năn nỉ đối phương hết sức cho đến khi thấy Jam làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ thì tôi biết cách này có hiệu quả rồi.

"Có thật là chỉ hỏi một câu không?"

Jam nói giống như cần sự nhấn mạnh. Tôi gật đầu ngay lập tức. Thôi nào, ít ra được hỏi một câu thôi cũng tốt rồi. Với cả sau này tôi cũng không có gì để phải hỏi nữa.

Cậu ấy thở dài, dường như là nhẹ nhõm hơn là nặng nề. Chứng tỏ Jam vẫn luôn muốn nói nhưng không tìm được cơ hội.

"Em cãi nhau với bố nên bị tát."

"Cãi nhau ư...?"

Tôi lặp lại rồi hỏi tiếp.

" Về chuyện gì cơ?"

"Hồi nãy anh chẳng bảo là chỉ hỏi một câu thôi mà?"

"...."

Tôi tròn mắt nhìn người đang lái xe. Có lẽ vì biết bị nhìn gay gắt nên cậu ấy liền tấp xe vào rồi quay sang nói chuyện nghiêm túc với tôi.

"Thật ra em cũng muốn nói chuyện này với anh nhưng em vẫn chưa quyết định xong."

Tôi nhíu mày với câu nói mơ hồ đó.

Không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Quyết định của cậu ấy thì có liên quan gì đến chuyện không nói với tôi được.

"Có liên quan gì đến nhau chứ...?"

"Liên quan chứ ạ."

Jam nói trong lúc cởi dây an toàn rồi đối mắt với tôi, còn tôi chỉ có thể nín thở khi bị cậy ấy nhìn chằm chằm như vậy.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tôi không nói nên lời, trong đầu rối ren bởi vô vàn câu hỏi còn nhiều hơn trước.

"Chuyện mà em cãi nhau có liên quan trực tiếp đến anh."

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro