10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô Jang, tình hình của cô Kim đi vào ngõ cụt rồi. Chúng tôi không thể giúp gì được nữa."

"Cố ấy... còn bao nhiêu thời gian?"

"Nhiều nhất là một tuần, ít nhất là ba ngày."

Nếu một ngày biết mình chẳng còn tồn tại, liệu nàng có ổn không?

Daah ngồi ngoài hành lang bệnh viện buông thõng hai tay rồi lại vò đầu bứt tóc, ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ. Em không thể tin được vào những lời bác sĩ vừa nói. Em vẫn không thể chống lại ông trời, không thể ngăn cản cuộc đời này mang Jiyeon đi. Gió cứ lùng sục trên khắp con phố, mưa cứ xối xả ngoài hành lang bệnh viện. Cả tháng nay Seoul mưa triền miên không dứt, cô gái trẻ quỳ sụp dưới hành lang bệnh viện nước mắt cũng rơi không ngừng. Cuối cùng bước chân như người mất hồn đi về nơi có người thương. Khi vừa nhìn thấy Jiyeon, Daah liền xô vào lòng nàng hoảng loạn bật khóc, em chưa bao giờ là người yếu đuối cho đến khi Jiyeon không còn bên cạnh. Jiyeon im lặng không nói, chỉ khẽ vuốt ve mái tóc vỗ về. Daah tựa trong lòng nàng, khóc rất lâu rất nhiều, như đã trôi qua hàng ngàn thế kỷ, vẫn cứ dựa vào lòng nàng khóc. Cho đến khi, cổ họng khản đặc, không còn một giọt nước mắt nào để khóc. Daah mới từ từ ngước mặt lên khỏi áo bệnh nhân ướt đẫm của nàng.

Đến khi em chẳng còn sức lực để khóc nữa. Em bao bọc lấy nàng nghẹn ngào.

"Jiyeon, em dọn đồ cho chị xuất viện."

"Daah..."

"Chị đã hết bệnh rồi, ngày mai Seoul nắng lên rồi. Chúng ta...chúng ta xuất viện...em đưa chị về."

Về quá khứ sao?

Thật ra Jiyeon biết, chẳng có chuyến tàu thanh xuân nào đưa nàng trở lại kí ức cả. Con đường nàng đi là đường một chiều. Tất cả mọi chuyện vẫn cứ chạy băng băng trên đường ray sắt của nó, không thể quay lại. Vốn dĩ Jiyeon và Daah không thể thay đổi được mọi chuyện nữa rồi. Sinh lão bệnh tử là duyên định, nàng không thể chống lại nó. Nàng chỉ có thể chấp nhận tất cả, rằng ngày mai mình sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời được nữa. Nàng của ngày mai sẽ chẳng còn tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, chẳng còn gặp lại mấy bà thím bán rau bán cá ngoài chợ. Không còn nhìn thấy mấy vật dụng thân yêu trong bếp. Quan trọng nhất, cũng là đau đớn nhất, nàng không còn có thể nhìn thấy người nàng yêu vô cùng. Không được mỗi sáng đánh thức, không được gọi điện hỏi han, càm ràm vài thứ vặt vãnh với em nữa. Chẳng được thấy em cười, chẳng còn được nghe em nói rằng em yêu nàng, yêu đến bất tận. Đột nhiên, cuộc sống mà nàng luôn cho là quá vất vả, quá đau lòng đến lúc nàng sắp chết lại trân trọng nó đến như vậy.

Nó là một phần trong cuộc sống của nàng. Vất vả thì sao? Đau lòng thì sao?

Bây giờ nàng chỉ muốn sống như vậy, sống bên em ra sao nàng đâu nào quan tâm đến. Đau đến đâu nàng cũng chịu được, nàng muốn sống tiếp, chỉ cần là được sống. Jiyeon chưa bao giờ cảm thấy trân quý cuộc đời, nàng không thấy yêu mạng sống của mình cho đến khi Daah gục mặt trong lồng ngực nàng khóc, đến đêm còn mộng du nức nở kêu tên nàng. Chỉ một từ thôi cũng khiến nàng xót lòng. Em nói rằng 'chị đừng chết' đến cả trong giấc mơ em cũng khóc gọi tên nàng cơ mà. Nàng không muốn rời đi, nàng không muốn bỏ rơi đứa trẻ ngốc nhà nàng. Daah không có gia đình. Nếu nàng rời đi, em sẽ phải tồn tại một mình trên thế giới này sao. Jiyeon không muốn Daah phải cô đơn, không muốn em phải hiu quạnh quanh năm ngày tháng.

Nhưng nàng vẫn phải rời xa em.

Nàng hôn lên môi Daah trấn an, đôi mắt đục ngầu, nước mắt tràn khỏi mi như những hạt trân châu lấp lánh rơi đầy trên gương mặt nàng.

"Được, chị theo em về."

Cuộc đời Jiyeon có ba lần trao gửi sứ mệnh vào vòng tay Daah.

Lần thứ nhất, đồng ý làm người yêu của em sau nhiều năm em theo đuổi nàng dưới hàng ngân hạnh ấy. Lần thứ hai, đồng ý đi tới hôn nhân với em khi em quỳ dưới nền đất, chân thành hết mực cầu hôn nàng. Lần thứ ba, chính là lần cuối cùng đồng ý đi cùng em, khi em nói sẽ cùng nàng trở về quá khứ.

Nó chính là những cột mốc quan trọng nhất của cuộc đời nàng và nàng mong rằng khi chết đi mình cũng sẽ không quên được nó. Chỉ mong những ngày còn lại, không quá nhiệt tình, chẳng thể ảm đạm, chỉ cần an yên tin tưởng phó mệnh lại cho Daah vậy thôi. Trong một tuần cuối cùng, họ bên nhau, cùng nhau hạnh phúc. Tựa như chẳng có gì có thể ngăn cản được.

Jiyeon chỉ cần em mà em cũng độc tôn chỉ mình nàng, vốn dĩ chẳng thể tách rời.

Daah đưa Jiyeon về nhà, ngày đầu tiên trở về quá khứ của họ, Daah đưa nàng đến thăm ngôi trường đại học cũ, nơi họ đã từng theo học. Nơi khắc ghi dấu viết cả thanh xuân của bọn họ. Nơi em dùng cả trái tim để theo chân nàng.

"Jiyeon, ôm em chặt vào không em sẽ lại đánh rơi chị đó."

Jiyeon siết chặt vòng tay nơi eo em, rõ ràng hiểu ý tứ người ngồi trước, nàng khẽ mỉm cười. Daah như vẫn lo gió sẽ thổi bay Jiyeon đi mất đành một tay lái, một tay nắm chặt tay nàng không rời. Cuối tháng một đã chẳng còn mưa, nhưng trời cũng không nắng lên như Daah đã nói. Seoul tuyệt tình không một tia nắng. Daah đạp xe lọc cọc rất chậm.

Em không muốn thời gian trôi qua quá nhanh. Đến trường xưa, em dẫn nàng đi tham quan hết ngôi trường, còn gặp lại bác bảo vệ năm nào, hai người đều nói chuyện vui vẻ. Giấu mặt sau chiếc khăn len dày cộm của Daah nhưng bác ấy vẫn nhận ra sự thay đổi rõ ràng từ gương mặt nàng chỉ biết lắc đầu thở dài. Jiyeon bệnh ốm xanh, không khó để nhận biết bệnh của nàng đã rất nặng rồi, ai nhìn cũng xót xa nói chi đến Daah.

Daah dắt tay nàng đi khắp khuôn viên trường vắng vẻ vì hôm nay là ngày nghỉ của sinh viên nên chẳng có bóng người nào ở đây cả, đi thật lâu đến mức nàng cảm tưởng mình đã đi đến tận chân trời. Nàng không biết gì, chỉ tin tưởng giao phó hết cho Daah nắm tay nàng đi lại giống như đã đi hết cả một đời. Chỉ biết rằng, Daah khi thấy người bên cạnh có vẻ đã mệt liền kéo nàng đến một cái ghế đá nhỏ. Đến tận lúc này Jiyeon vẫn mơ màng nhìn mấy cây anh đào trước mắt đang dần trổ những nụ hoa li ti. Daah lại chăm chú vào mái tóc mượt mà nhưng lòng quặn thắt. Mái tóc ấy đã mỏng đi một nửa vì rụng tóc do những buổi xạ trị kịch liệt của người thương, khẽ vuốt mái tóc nàng sang một bên rồi nhẹ nhàng đặt lên trán trơn mịn một nụ hôn.

"Daah, lễ hội hoa đào năm nay chắc sẽ rất vui. Ước gì chị được cùng em tới đó."

"Sao lại ước? Em lúc nào cũng có thể đi cùng chị mà."

Nhưng chị chỉ sợ chị lại không thể cùng em tới đó.

"Vì có những điều mãi mãi chỉ là ước mơ mà thôi."

Lồng ngực Daah nhói lên thật mạnh - "Jiyeon..."

Em ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run lên vì lạnh bên cạnh.

"Sau này bất cứ điều gì chị muốn em cũng sẽ làm cho chị, vậy nên chị nhất định không được để trong lòng nữa có nghe chưa." - Mũi Jiyeon cay xè, đỏ ửng. Vành mi cũng bắt đầu thấy nong nóng. Không để Jiyeon tiếp tục đau lòng nữa, liền cúi xuống nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng, hôn xuống, không cuồng nhiệt cũng chẳng quá ôn nhu chỉ bỏ hết tình yêu vào đó, yêu đến bất tận.

Để đến mãi sau này, khi ai đó thắc mắc tại sao Daah không buông xuôi tất cả mà cố chấp chỉ vì một lời hứa của người đã đi, em có thể trả lời rằng vì giữa em và nàng đã tồn tại cái gọi là bất tận.

Vào một ngày đẹp trời khác của Seoul, một ngày trong chuỗi thời gian nàng còn tồn tại. Nàng tỉnh dậy trong lồng ngực ấm áp của Daah, ướt nhòe mi cay tự thắc mắc nàng còn có thể như vậy bao lâu nữa đây. Thật may mắn vì mỗi khi mở mắt ra, nàng vẫn có thể nhìn thấy người mình yêu nhất.

"Chị tỉnh rồi sao?"

"Ừm, em không đi làm à."

"Từ nay em sẽ ở nhà với Jiyeon mãi thôi."

Jiyeon cảm thấy mới sáng mà không khí thật kì lạ, liền nặn ra một nụ cười "Nếu chúng ta cứ ở nhà ôm nhau thế này sẽ chết đói mất thôi." - Vừa nói vừa cười hì hì.

Daah cũng bật cười cho bớt gánh nặng trong lòng lúc này, bẹo lấy hai má chẳng còn tí thịt nào của người thương rồi lại xót xa xoa má cho nàng - "Chị phải tin tưởng vào em chứ."

Nụ cười rộ lên cùng hai mắt cong cong của người thương lại làm Daah say đắm đến già, lòng lại bình yên hơn rất nhiều. Em muốn ngày mai, ngày kia, ngày kìa, sang năm hay một vài năm nữa khi em tỉnh dậy, Jiyeon vẫn nằm bên cạnh. Em vẫn sẽ được ngắm nhìn nụ cười này mỗi khi mệt mỏi, mỗi khi thật nhớ. Để có tương lai như vậy, em lại càng phải thật cố gắng nhiều hơn bây giờ. Ít ra là giữ được cục vàng bảo bối của em không phải đau lòng vì sự ngu ngốc từ chính bản thân mình nữa.

Hẹn một mai, hẹn nắng lại hẹn gió.

Hẹn Kim Jiyeon ở quá khứ chẳng còn chút khổ đau.

Hẹn Kim Jiyeon ở tương lai tốt đẹp hơn bây giờ.

Những ngày cuối đời của nàng, sống hạnh phúc bên cạnh Daah. Cùng em thực hiện tất cả những cột mốc đáng nhớ trong quá khứ em và nàng từng trải qua. Ngày nào tỉnh dậy cũng thấy em ở bên rồi lại dính lấy nhau cả một trời, em đưa nàng đi khắp mọi nơi nàng muốn đến, nấu cho nàng mọi món mà nàng thích mê. Làm tất cả mọi thứ cho nàng, mua cả thế giới cho Jiyeon, hi sinh mọi thứ khi em còn có thể.

Mỗi một ngày đều sống hết mình với nàng.

Thứ hai đầu tuần, cùng nàng đi về thăm trường cũ, nàng vẫn rất khỏe mạnh và còn đi được. Thứ ba, nàng nói muốn cùng em vào rạp chiếu phim và ngồi cái vòng đu quay lớn ở công viên ngắm nhìn toàn bộ Seoul cùng em, hôm đó nàng bắt đầu thấy mệt mỏi vô cùng. Thứ tư, em và nàng đã đến vườn tam giác mạch nổi tiếng trong thành phố nhưng ngày hôm đó Jiyeon không thể đi bằng chân thường được nữa mà lại phải ngồi xe lăn. Thứ năm, em đã thuê du thuyền đưa nàng ra ngoài biển ngắm hoàng hôn nhưng gió biển quá lạnh đã khiến Jiyeon chảy máu cam. Thứ sáu, Jiyeon muốn về quê thăm mộ của ông bà nhưng ngày hôm đó mắt nàng đã mờ đến mức chẳng thể nhận biết mộ ông bà ở đâu. Thứ bảy, nàng đã không thể xuống khỏi giường nữa, nàng tức ngực, ho ra bao nhiêu là máu, liên tục khó thở, nhưng lại lặng im không một tiếng kêu ca với em. Daah đau như đứt từng khúc ruột, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhìn nàng ngày ngày phải chịu cơn hành hạ của bệnh tật rồi sẽ rời xa mình.

Ngày thứ bảy, chẳng còn một ít ký ức nào đọng lại. Daah cầm trên tay nước và thuốc của Jiyeon. Đột nhiên trong cốc nước hiện lên ảo giác. Jiyeon tuổi mười tám hiện lên cười tươi, cứ như một thước phim quay chậm quá trình nàng trưởng thành. Daah hoảng hốt vừa thất thần đánh rơi cốc nước vỡ toang tành. Hình ảnh của Jiyeon theo đó cũng nát bét khiến em chết điếng. Vội quỳ xuống vơ đống thuỷ tinh ghép lại, em càng điên cuồng cố gắng, thủy tinh lại càng vỡ vụn, cuối cùng đau xót rơi nước mắt, cuống cuồng vơ đống thủy tinh với bằng tay nhuốm máu. Jiyeon bắt gặp em đang cố ghép những mảnh thủy tinh, trên mặt lã chã nước mắt.

Liền bất lực rơi nước mắt - "Chị xin lỗi...xin lỗi em."- Quỳ xuống ôm lấy Daah đang mất trí kia. Cuối cùng kết thúc bằng việc, hai tay Daah bị cuốn trắng xoá băng gạc và chằng chịt vết thương. Nằm khóc nấc trong lòng nàng. Người ta nói con người có loại giác quan rất mạnh, con người trước khi chết đi đều có điềm báo trong lòng. Và có vẻ như Jiyeon cũng như vậy chăng. Hôm nay là ngày cuối cùng. Cơn mệt mỏi đã chiếm lĩnh hết cả cơ thể nàng cả ngày, đến động một ngón tay còn khó, nàng không đau nữa, cũng chẳng có cơn ho dai dẳng nào nữa nhưng nàng mệt mỏi, rất mệt. Hôm nay Daah đã ăn mặc chỉnh tề ngồi sẵn ở bên cạnh, cổ họng nàng như muốn toạc ra. Thế là nàng sắp phải đi thật rồi sao. Trước khi tất cả rơi vào mù mịt và rối rắm, nàng chỉ kịp thấy bộ dạng đáng thương, đôi mắt đỏ hoe của Daah. Em quỳ xuống sàn nhà, lấy một hộp nhung đen ra bên trong là một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn cưới của hai người vừa khóc vừa nói.

"Jiyeon chị có đồng ý làm vợ em thêm một lần nữa không?"

Người ta thường nói điểm bắt đầu chính là điểm kết thúc, chuyến đi này cũng đã khép lại bằng sự khởi đầu ngày đó của hai đứa. Nàng và Daah lại cùng nhau đi đến con đường cuối cùng một lần nữa. Là một ngõ cụt không lối rẽ. Jiyeon không muốn đáp lời, nhưng lại không nỡ khi nhìn ánh mắt long lanh của Daah, suy cho cùng để rời bỏ hoàn toàn một cảm giác điên cuồng hạnh phúc trong đôi ngươi của người nàng yêu là rất khó, có thể vì rất nhiều điều hoặc có thể chẳng vì gì cả.

Chỉ đơn giản, nàng không muốn kết thúc. Nàng không muốn bỏ Daah bơ vơ sớm tối một mình, nàng không muốn cuộc đời em tàn đi trong bàn tay nàng. Jang Daah, người nàng yêu nhất cần có một cuộc sống tốt hơn. Nhất định phải sống tốt, yếu ớt giọng nói, hai tay nàng ôm hai má em nghẹn ngào, nước mắt chồng chất rơi lên gương mặt người đang quỳ ở dưới.

"Chị đồng ý, ngày mai, ngày kia hay vài năm nữa... vẫn sẽ là vợ của em. Yêu em dài hơn, lâu hơn nữa.."

Daah nghẹn lời chỉ biết ôm nàng thật chặt. Chúng ta nhất định sẽ dài hơn lâu hơn nhưng không phải hôm nay, cũng không phải hiện tại.

Tàu đã dừng lại, thanh xuân đã kết thúc, cuối cùng chỉ còn vương vấn tàn dư nơi vai gầy. Nàng dừng lại quãng đường đời ở nơi đó, tiếp tục đứng sau nhìn Daah bước tiếp. Nàng sẽ nhớ mãi rằng, mình đã có một cuộc đời thật hạnh phúc dù có phải dừng lại. Daah không nhớ, mãi cũng chẳng thể nhớ mình đã trải qua một ngày cuối cùng đó ra sao. Lại chỉ nhớ khi chiều tà, khi Jiyeon cùng em đang ngồi ngoài hiên nhà. Nắng đã lên, nắng thật sự đã lên rồi, Seoul thật sự đã được đón những đợt nắng đầu tiên cho dù chỉ là vài tia nắng yếu ớt.

Jiyeon gục bên vai em lặng thinh.

"Chị! Mau tỉnh dậy nhìn nắng lên rồi kìa."

"Jiyeon không phải chị mong chờ khoảng khắc này nhất sao. Nhìn em đi. Chị có nghe thấy tiếng em nói không chị." Thân thể nàng mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu nhấc lên. Nàng bỗng chẳng nói được gì nữa, muốn mở miệng nhưng chẳng thể nào cất tiếng được.

Trước mắt đã mờ đi, nàng không thể nhìn rõ Daah nữa rồi.

"Jiyeon chị đừng đi mà, đừng bỏ em, em xin chị Jiyeon..." Daah hoảng loạn, xoay lại đối diện nắm chặt lấy tay nàng nước mắt dàn dụa. Cuối cùng, Jiyeon hơi mỉm cười -  "Chị sẽ về mà..." Jiyeon hụt hơi, cất tiếng cuối cùng trước khi buông thõng hai tay. Màn mi dần dần khép lại.

Xin chào

Tạm biệt em.

Kim Jiyeon cả đời này đã phó thác cả hai lời chào đó cho em, đã khắc khi lên cuộc đời em một minh chứng rằng nàng đã từng đến đây, ngang qua con tim, ngang qua cuộc đời đầy thăng trầm của Jang Daah. Sân vườn vẫn đầy ắp nắng vàng, một khoảng không yên lặng đến kì lạ. Đọng lại trên một vài cây cà chua héo úa một chút sương. Chú chim trên cành cũng đột nhiên ngừng hót. Nắng chiếu xuống sườn mặt người vẫn đang sững sờ. Tất cả chẳng còn lại gì ngoài tiếng khóc gào thảm thiết của Daah ngoài hiên nhà nắng ấm.

Hết rồi, tất cả kết thúc rồi

Nắng lên rồi

Cô ấy đi rồi.

Gió thổi ngược chiều so với trái tim, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, xanh xanh đỏ đỏ. Tín hiệu giao thông bật xanh, dòng người lại tấp nập chỉ có con tim của họ đã dừng lại tại nơi đó. Để thật lâu sau này, dù trong im lặng, chẳng còn gặp lại nhau nữa chỉ biết rằng trái tim họ vẫn chung một chỗ. Dù ai bước tiếp, hay ai dừng lại thì ra vẫn chung một lối về. Cũng đã có một mảng kí ức thật đẹp trên con đường đời của chúng ta. Lễ hội hoa anh đào năm đó có một cô gái nở nụ cười, đơn bóng một mình. Nhưng không cô đơn, vì em có tình yêu của người em yêu nhất thế là đủ rồi.

Ngày mai cô ấy sẽ về thôi.

Vượt qua mọi gian lao, bão tố của cuộc đời, ta có nhau rồi lại mất nhau ngoài kia chẳng thể nào với kịp. Em hai mươi sáu tuổi, nàng hai mươi tám, em đã có thể là cả thế giới của nàng như mình hằng ước mơ. Em ba mươi, nàng hai mươi tám , em đã trở lại tất cả những nơi chúng ta từng đặt chân đến rồi. Em bốn mươi, nàng vẫn hai mươi tám cái thanh xuân, em cũng đã chờ nàng hơn mười năm nữa. Nàng vỏn vẹn dừng lại ở tuổi thanh xuân, dừng lại ở nơi nàng yêu em nhất. Em chờ, chờ cô bạn có nụ cười đẹp nhất trở về với em. Chờ mãi, chờ mãi người vẫn chưa trở về. Chỉ biết rằng đến khi lưng em còng đi, da đã bắt đầu lão hoá, xương cốt đêm nào cũng bị đau do bệnh kinh niên. Khi cô gái năm nào đã trở thành một bà lão, đến nỗi không thể nhớ dáng vẻ của người mình hằng mong nữa.

Vẫn cố chấp bóng lưng đơn độc dưới hàng cây ngân hạnh già ấy. Chờ đợi cả một đời, người ra đi chưa một lần trở về, nơi sân vườn ngày nào còn lộng gió, lác đác vài chiếc lá ngân hạnh lại xào xạc. Em vẫn chờ nàng.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro