8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng có thể kể cho em nghe cuộc sống thường ngày của nàng khi em không có ở bên không?

Một buổi sáng nọ khác hơn những buổi sáng bình thường khác, Daah tỉnh dậy không phải vội vội vã vã đi làm, không có ngàn cuộc điện thoại gọi đến. Không phải phớt lờ chào tạm biệt Jiyeon khi nàng còn đang ngủ. Hôm nay tất cả dường như yên bình hơn, tất cả mọi thứ đều im lặng đến lạ thường. Daah tỉnh khi trời chưa sáng rõ, bình minh còn chưa lên. Cứ thế mà ngắm cả cuộc đời của mình nằm ngủ an lành bên cạnh.

Ai cũng nghĩ Jiyeon thật ngốc nghếch, đúng vậy ngốc đến đáng trách.

Giống như cách mà nàng yêu em hết mình. Không bao giờ rời xa dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Daah nói em vẫn còn cần nàng, Daah vẫn còn yêu nàng. Nàng sẽ tha thứ tất cả, sẽ quên đi tất cả. Nếu như cũng là một ngày khác biệt trong cuộc đời này của Daah, khi em tỉnh dậy nàng chẳng còn nằm cạnh bên. Ngày đó sẽ chẳng có ai ủi áo cho em, sẽ chẳng có ai chỉnh cà vạt, sẽ chẳng có ai yêu thương chăm chút cho từng bữa sáng. Nàng chẳng còn lo lắng, gọi điện sớm tối xem em sẽ về ăn cơm không. Chẳng còn ai đợi em về nhà mỗi khi say mèm. Chẳng có Jiyeon ở cạnh ôm lấy em, yêu chiều mỗi khi áp lực công việc mệt mỏi.

Daah sẽ phải trải qua những cơn ốm sốt bỏng ran một mình, những đêm cô quạnh chỉ ta với ta. Không còn lại gì ngoài bàn tay trắng. Không có Jiyeon bên cạnh em sẽ biến thành thứ gì đây.

Jiyeon sau một đêm mộng dài tỉnh lại, nàng đã ngủ rất ngon, vì Daah vẫn luôn ở đây ôm lấy nàng. Cánh mi đẹp chỉ vừa mở ra, nàng đã thấy gương mặt người kia ướt đẫm nước mắt, một mực nhìn nàng một cách tang thương.

"Daah...sao em lại khóc?" Jiyeon khàn giọng, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên lau nước mắt trên gương mặt
quen thuộc đã mang nhiều nét trưởng thành qua từng năm tháng.

"Bụi bay vào mắt em."

Nói dối. Bụi bay vào mắt đã khiến mặt em ướt đẫm như vậy sao.

Daah rướn người lại ôm nàng, Jiyeon yêu thương hôn lên mi mắt người ta.

"Em mất ngủ sao mà biến thành gấu trúc thế này? Đã thế lại còn sưng vù hết lên."

" Jiyeon...Có thể gọi em là Daah của chị có được hay không?"

Đồng tử nàng đột nhiên có chút biến động, đã quá lâu, lâu đến nỗi nàng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng gọi Daah như vậy.

"Daah của chị trưởng thành nhiều quá..."

Cũng đã khác xưa rất nhiều.

Nhưng đôi mắt long lanh là không bao giờ thay đổi. Đó là vũ khí lớn nhất khiến Jiyeon phải nhanh chóng mềm lòng.

"Em xin lỗi." - Daah hoá thành đứa trẻ to xác chui vào lòng Jiyeon khóc oà.

"Chị đã tha thứ cho em rồi, Daah..." Jiyeon cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Nhưng trái ngược với Daah đang ngày càng thấy lồng ngực mình nặng nề đi. Thời gian cứ trôi nhanh vun vút chẳng đợi ai bao giờ, cuộc sống cứ như một vòng tuần hoàn diễn đi diễn lại, tháng tháng năm năm, gặp gỡ rồi lại chia ly chẳng hẹn ngày gặp lại. Chỉ có hàng ngân hạnh già vẫn xao xác, chứng kiến hết thảy định luật của cuộc sống ấy.

Năm đó, hàng ngân hạnh tươi mơn mởn chứng kiến nàng và em. Những đứa trẻ ngây ngô non nớt chẳng vướng bụi trần, nắm tay nhau, nguyện ước cả một đời. Nhiều năm sau này, ngân hạnh già đi, lá trên cây đã dần trụi, chỉ đọng lại vài cái lá vàng đã úa màu kí ức ở lại cùng cô gái với bóng lưng cô độc.

Chiều thu nào cũng sẽ ra ngồi một mình, ngóng người mình thương yêu. Ngóng cô nàng có nụ cười ngọt ngào, mắt sáng như sao quay trở về. Em ngồi một năm, hai năm, năm năm, hay mười năm người thương vẫn không trở lại. Em vẫn ngồi mãi đó, em bảo nhà mình tít trong ngõ, em sợ Jiyeon quên đường về nhà sẽ không tìm thấy mình.

Cách xa đến mấy, tình yêu cũng là thứ quá nguy hiểm, thương cảm quá đỗi, rung động cũng quá nhiều. Chẳng muốn chia lìa nhau. Thế giới ngoài kia nhộn nhịp đông đúc, em ở đây chỉ mong nhịp sống chậm trở lại. Kim đồng hồ ngừng chạy, xin được níu kéo thời gian, để nàng ở lại đây mãi mãi.

Giọng người nhỏ hơn lạc đi trong chốc lát - "Jiyeon em không muốn rời xa chị...em xin chị, đừng bỏ rơi em, em ghét cô đơn lắm." - Jiyeon cảm nhận được từng giọt nước mắt của em ngấm vào da thịt mình, đi vào tận trái tim.

Mặn chát.

Tan nát.

"Đừng bỏ rơi em."

Nuốt nước mắt vào trong, nàng đã hứa với em, nàng sẽ không khóc.

"Chị sẽ không bỏ rơi em đâu Daah của chị." - Jiyeon dỗ dành em, nhưng cứ như tự trấn an bản thân.

"Chị biết điều đó, chị sẽ không đi đâu hết. Em đừng khóc."

Nàng rất đau lòng.

Người mạnh mẽ như Daah rất ít khi khóc, hoặc sẽ khóc khi chỉ có một mình. Nhưng em thì không, em khóc như một đứa trẻ vì quá thương Jiyeon, từng giọt nước mắt này đều là khóc vì nàng. Nên khi nhìn thấy người mình yêu nhất, yếu đuối khóc trong lòng mình, Jiyeon rất đau lòng, giọt nước mắt đau đớn nhất cũng là vì em.

Quá đỗi yêu.

Cuối tháng một nhưng trời không ấm lên được chút nào. Tuần này, Jiyeon ở trong bệnh viện cả tuần. Xạ trị làm cơ thể yếu ớt, nên đến giờ này nàng vẫn nằm trong phòng hồi sức miên man. Jiyeon bây giờ đúng chất người mang bệnh, đôi khi phải dùng ống thở oxi. Người gầy khoe xương, hai mắt thâm cuồng, má hóp lại, sắc mặt bợt bạt đi. Hầu như nàng chỉ có thể nằm hoặc ngồi yên một chỗ. Đôi lúc đang ngủ lại chảy máu cam, tần suất ho khan, nôn ra máu cũng rất nhiều.

Daah không nỡ đối diện với sự thật. Sau mỗi đợt trị liệu, em vẫn đưa Jiyeon về nhà chăm sóc, trừ khi nàng đã mệt lả và không đi được nữa. Cả tuần nay, Jiyeon chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh với em. Làm Daah rơi vào hoảng loạn, đau lòng, sợ hãi đến tột cùng. Hôn nhẹ lên trán Jiyeon, cần phải chuẩn bị cho bản thân mình cái đã. Em trở về nhà lấy một số đồ dùng cá nhân cho Jiyeon.

Trong lúc lục lọi tìm lọ dầu Jiyeon nói, em phát hiện có hộp gì đó giấu dưới gầm tủ quần áo, đành lôi ra xem. Chỉ là một chiếc hộp gỗ nhỏ, em chẳng còn tâm trạng nào mà xem nữa thở dài định đem đi cất, nhưng đột nhiên trượt tay và làm rơi chiếc hộp gỗ đó xuống sàn. Đồ vật trong đó rơi ra tứ tung khắp sàn nhà.

Daah đờ người.

Cái này là?

Run run quỳ gối xuống sàn, lòng đau như cắt cầm một trong số đó lên. Cái đầu tiên là một xấp ảnh, cũ kĩ, chắc do đã chụp từ quá lâu rồi. Trong bức ảnh đầu tiên là hai cô gái chụm đầu vào nhau, cười ngây ngô. Sau tấm ảnh có ghi chú dòng chữ được nắn nót từ nét một.

Ngày em tốt nghiệp.

Trong hình Daah đang mặc áo cử nhân cười hạnh phúc bên nàng. Tiếp đó là hình ngày em xin được việc làm đầu tiên, đang vui vẻ khoe giấy trúng tuyển với nàng. Đằng sau vẫn là nét chữ ấy.

Ngày em bước vào đời.

Daah lật thêm một tấm nữa, là hình ngày em cầu hôn nàng thành công, đang vui mừng đến bật khóc.

Ngày em là của chị.

Tiếp đó là rất nhiều cột mốc thời gian đáng nhớ của em, đều được Jiyeon chụp lại, ghi nhớ đến cẩn thận. Bức ảnh cuối cùng, một bức ảnh đặc biệt khác, nó không chụp Daah, mà chụp khoảng sân vườn trống không, căn nhà tối mịt âm u lạnh lẽo. Dòng ghi chú lần này, nét chữ đã nhoè đi vì nước mắt của người viết nó.

Ngày em rời xa chị.

Đau, tâm can Daah như bị xé tan nát, chà đạp nhiều lần đau quay quắt con tim. Em quỳ trên mặt đất, khóc không ra tiếng. Thì ra, đây là cuộc sống không tồn tại Jang Daah của nàng, tối tăm lạnh lẽo, khổ sở, cô độc. Những thứ rơi trên sàn còn lại chẳng khó để nhớ ra, nó là những món quà sinh nhật em đã tặng nàng nhiều năm về trước.

Nàng vẫn giữ kĩ, từng tí một đều nguyên vẹn, trong đó có một cây cỏ bốn lá em đã tặng Jiyeon khi nàng thi tốt nghiệp để chúc nàng may mắn, em vô tình tìm thấy nó và đem tặng Jiyeon vì nghĩ nàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Em tưởng rằng nàng sẽ không quan tâm, nhưng sự thật Jiyeon lại chưa từng vứt nó đi, nàng ép nó trong bọc nhựa một cách gọn gàng nhất, đẹp mắt nhất, làm một chiếc móc khoá. Vậy chẳng phải Jiyeon đã giữ nó bên mình gần mười năm trời sao.

Thì ra, thấu rõ tâm tư nàng, lại đau lòng đến thế. Nàng chưa từng một lần quên đi em, chưa từng một lần vứt bỏ em. Daah ôm hết thảy nó vào lòng, nâng niu trân trọng. Em khóc rất nhiều vì không thể tin nổi chiếc cỏ vẫn tồn tại trong bọc nhựa trong khi đã vàng úa. Cũng như khóc rất nhiều khi nhận ra, Jiyeon đã yêu em nhiều như thế nào, đã si tình như thế. Cái hộp này đối với Jiyeon chẳng khác nào châu báu cả, nó là cả ký ức, cả thanh xuân, tất cả hạnh phúc mà nàng có, từng chút đều gom góp vào đây. Kể là một chiếc lá. Cái cuối cùng còn xót lại trên sàn nhà, là một phong thư, bìa thư vẫn còn rất mới, chắc chỉ mới cất vào hộp gần đây thôi. Daah lau nước mắt run rẩy mở thư.

"Thương mến

Gửi Daah của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro