11. Tư thế dâm đãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Ánh mềm nhũn thành một đống bùn, nằm thở trên ghế lớn.

Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên thân thể ngọc ngà của nàng, phản chiếu da thịt trắng ngần như tuyết.

Nàng còn không kịp thở, cặp mông đã bị vỗ tét một cái, Nguyên Ánh kêu "A" một tiếng, mông thịt run rẩy, huyệt thịt co rút. Vật to lớn của hắn vẫn còn cắm trong huyệt thịt của nàng, cứng cáp nóng hổi, căng to đến mức bụng nàng trướng đau.

Cuối cùng hồn phách cũng quay trở lại thân thể. Nghe tiếng mắng khẽ của Thành Huấn, Nguyên Ánh muốn cử động thân thể, nhưng đùi nàng run đến mức không cử động được.

"Hầu gia..."

"Thế nào? Không lẽ phu nhân cảm thấy bản Hầu phải hầu hạ nàng?"

Nguyên Ánh cắn chặt răng, tên đáng chết này bây giờ còn bày đặt lên mặt phu quân với nàng. Hẳn là hắn nghĩ là nàng không dám trở mặt.

Mà Nguyên Ánh đúng là không dám trở mặt thật...

Nhưng hiện tại thật sự là nàng không nhúc nhích nổi, dư vị cao trào vẫn đang phát tán trong cơ thể, nàng đành phải mềm giọng xin tha:

"Hầu gia, cho thiếp từ từ, thiếp thật sự rất mệt mỏi..."

Lúc này thật sự Thành Huấn rất khó chịu, Nguyên Ánh vừa mới liên tục cao trào, kẹp hắn chặt quá mức. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn tốt, hẳn là đã sớm bắn ra ngoài.

Tròng mắt hắn nhìn khối cơ thể trắng tuyết mềm mại, lại dùng sức vỗ vào mông nàng, nghe được tiếng thét lên của nàng, huyệt thịt trong cơ thể lại điên cuồng co rút.

"Thả lỏng! Bộ muốn cắn đứt bản Hầu sao!"

Nguyên Ánh muốn thả lỏng mà được sao? Thành hôn với Thành Huấn ba năm, chuyện phòng the vẫn luôn thụ động, thói quen hình thành khó mà thay đổi. Hai ngày nay thật sự đã kích thích nàng đủ rồi. Hơn nữa tư thế từ phía sau đi vào vốn là phải kẹp chặt, còn chưa nói đến vật kia của Thành Huấn chẳng nhỏ chút nào.

"Hầu gia, Hầu gia..." Nguyên Ánh bị hắn cắm đến đau xót kêu lên, bụng càng lúc càng tê dại, căn bản không thể chịu thêm một chút kích thích nào, vậy mà hắn còn tiến công.

Thành Huấn nhìn nàng nằm phía trước mình, thân thể vô lực mềm nhũn chống trên ghế lớn, xương bướm sau lưng thanh tú lồi ra, gợi cảm mê người.

Yết hầu của hắn trước xuống một cái, tay quấn lên trước ngực nàng, nắm lấy hai bầu ngực to tròn rũ xuống kia, dùng sức bóp.

"Hầu gia, nhẹ chút, thiếp đau..."

Hiện tại, thân thể Nguyên Ánh vô cùng mẫn cảm, hai điểm trước ngực đỏ bừng vì bị hắn gặm cắn, nay lại còn bị nắn bóp như vậy, sẽ bóp thành nước mất.

"Nàng muốn qua cầu rút ván sao?" Thành Huấn ghé người trên lưng nàng nhẹ nhàng thổi hơi vào tai nàng, thấy tai nàng ửng đỏ, hắn ngậm lấy một bên vành tai nàng vừa gặm cắn, vừa nói, "Thế nào? Mình sảng khoái xong liền vứt phu quân sang một bên sao?"

Nguyên Ánh nào dám! Bây giờ nàng run đến không trụ vững, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Thành Huấn xoay mặt nàng qua, hôn lên môi nàng, bức ép nàng hé môi tiếp nhận hơi thở và nước bọt của hắn.

"Ưm... ưm..."

Nguyên Ánh bị hắn hôn đến không thở nổi, huyệt nhỏ lại bị hắn liên tục cắm vào, không cầm cự được nữa, hai gối nàng mềm nhũn, khuỵ xuống.

Ngờ đâu nàng còn chưa khuỵ hẳn xuống đã được Thành Huấn tiếp lấy.

"Á... Hầu gia... đừng..."

Cú rơi người vừa rồi khiến cho huyệt nhỏ của nàng nuốt toàn bộ long căn của hắn vào trong, mà ở tư thế này, Thành Huấn còn ôm lấy nàng, hướng lên phía trên kích thích một chút.

Quy đầu cứng rắn đâm thẳng tắp vào hoa tâm.

Nguyên Ánh vừa mới đạt cao trào, bụng vẫn còn ê ẩm tê dại, bị cái đâm này kích một cái, suýt chút nữa đã buông lỏng cửa cung bên trong.

Không dễ dàng gì nàng mới cầm cự được, lại hoảng sợ phát hiện, Thành Huấn kéo hai chân nàng ra hai bên, gấc chân nàng lên ghế, nói chính xác là... tay vịn hai bên ghế.

Hai chân bị đặt lên tay vịn, nàng đang tròn tư thế hoàn toàn mở rộng.

Liệu tư thế này có chịu được trọng lượng của nàng hay không? Thành Huấn vừa buông tay ra, thân thể Nguyên Ánh liền rơi xuống. Không đợi nàng ngồi hẳn xuống ghế, Thành Huấn đã từ dưới đâm lên.

"A... a... a..." Nguyên Ánh chỉ cảm thấy thân thể mình bị hắn đâm đến sắp thủng mất, nàng bị hắn va chạm khiến cơ thể nẩy lên không trung.

Theo sau vì trọng lượng, cơ thể nhỏ bé lại rơi xuống, cũng chưa kịp ngồi xuống hẳn đã bị Thành Huấn đâm lên.

Nguyên Ánh gắt gao bám lấy lưng ghế dựa, thân thể lúc lên lúc xuống, lắc lư giống như đang chơi nhảy dây vậy. Khi bị hắn thúc lên, gậy thịt thô ráp rút ra từ trong hoa huyệt của nàng, mang theo mị thịt đỏ hồng, thuỷ dịch cũng đầm đìa nhỏ xuống. Khi rơi xuống, hoa huyệt nàng chủ động nuốt trọn gậy thịt to, quy đầu ma sát, ghiền lấy hoa tâm vừa đau vừa tê dại.

Thành Huấn mặc kệ hai chân nàng bị ép lên tay vịn của ghế đến đau nhức, vẫn cứ quấn lấy hai khối thịt mềm to trắng, tay vừa xoa nắn, hạ thân vừa đâm thọc hưởng thụ sự khuấy động trong người nàng.

Hắn còn dâm ý thổi khí bên tai nàng:

"Phu nhân, tư thế này hay đấy chứ? Nhìn xem, bản Hầu dễ dàng hầu hạ nàng, nàng không cần phải dùng sức nhiều...

Nguyên Ánh vừa khóc vừa rên rỉ, bị làm đến mức nói không nên lời.

Tên khốn kiếp, hắn đang muốn lấy mạng nàng mà!

Trọng lượng của nàng bây giờ đều tựa hết vào nơi hai người giao hợp. Chân nàng tê dại, mỏi nhừ, chỉ mong được ngồi xuống, nhưng cứ ngồi xuống thì côn thịt của hắn sẽ thọc lên...

Nặng quá! Căng quá! Cửa huyệt bị một gậy thịt lớn chống trụ, chảy nước ồ ạt. Dâm dịch khiến hạ bộ cả hai ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ tách tách trên ghế lớn.

Thành Huấn cảm thấy quần áo của nàng thật vướng víu, bực bội xé nát chiếc váy còn nằm ngang hông nàng.

"Xoạt" một tiếng, chiếc váy vừa mới thay đã bị xé nát, chỉ còn những mảnh vải linh tinh dính trên người.

Thành Huấn vuốt ve chơi đùa ngọc thể tuyệt vời của nàng, trong mắt hắn tràn đầy dục vọng:

"Phu nhân, bản Hầu cắm nàng thoải mái không? Hả?"

Nguyên Ánh lắc đầu, nàng không được, thật sự không được. Nếu cứ bị chơi đùa như vậy, nàng sẽ hỏng mất!

Huyệt thịt thắt chặt, từng chút từng chút phun ra dâm dịch, cứ như thế một hồi, nàng lại bị được lên một đợt cao trào khác. Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, cản bản không thể xác định mình đang ở đâu.

Thành Huấn vẫn không buông tha cho nàng, hắn đang làm rất hăng hái, hận không thể nhét luôn hai quả cầu nhỏ vào người nàng. Miệng nhỏ phía dưới của nàng quả thật là một động thần tiên, vừa vào đã muốn dục tiên dục tử.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Nhục thể va vào nhau không ngừng nghỉ, cùng với tiếng nước"chụt chụt"vang lên, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.

"Không thoải mái?" Trên trán Thành Huấn nổi gân xanh, bàn tay xoa nắn hai bầu ngực nàng càng dùng sức, lẩm bẩm nói, "Vậy ta càng phải nổ lực mới được..."

"Không!" Nguyên Ánh buộc miệng kêu lên, nàng đã bị cắm đến mức choáng đầu hoa mắt, "Hầu gia... Không, đừng mà..."

Thành Huấn đưa tay xuống dưới, men đến gốc đùi nàng, hai bên ngón tay tách cánh huyệt của nàng ra, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chúng, liều mạng cắm vào tron:

"Phu nhân nhìn xem, cái miệng này tham ăn quá chừng, mút chặt từng vòng, giữ lấy ta không chịu nhả ra."

Nguyên Ánh cảm thấy mình lại muốn lên cao trào. Liên tục không ngừng cao trào, làm cho nàng không còn có sức chịu đựng thêm được nữa, nàng khổ sở cầu xin:

"Hầu gia tha cho thiếp đi, không được, làm nữa sẽ hư mất!!!"

"Không phải phu nhân nói không thoái mái sao?" Thành Huấn bắt bẻ.

Nguyên Ánh bị bức ép phải gật đầu:

"Thoải mái, thiếp rất thoải mái!"

"Phu nhân có thích được bản Hầu cắm vầy hay không?"

"Th... thích!"

"Vậy để bản Hầu cắm thêm một lúc đã!"

"A... a... a... Hầu gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro