13. Cho nàng giảm nhiệt một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chuyện? Nói chuyện cái đầu ngươi.

Nguyên Ánh thầm mắng to trong lòng. Hắn muốn nói chuyện trong tình cảnh thế này sao?

Nói đi nói lại, ngày hôm qua bọn họ vào trong phòng vốn chính là muốn nói chuyện. Nào ngờ chưa nói hai câu, Phác Thành Huấn giở trò với nàng, chuyên tâm nghiên cứu bí mật thân thể nàng.

Còn hôm nay, hắn vừa về đến đã trói nàng thành bộ dạng này.

Nam nhân này lột bỏ mặt nạ, quả thực chính là cầm thú!!!

Nhưng ở trước mặt hắn, căn bản nàng không có cách nào phản kháng. Trong tình cảnh để mặc người chém giết thế này, giọng nói của Nguyên Ánh có phần run rẩy:

"Hầu gia, chân thiếp đau quá, thả thiếp ra trước được không?"

"Chân đau sao? Đau chỗ nào?"

Thành Huấn tỏ vẻ quan tâm nàng, tay mò lên đôi chân thon dài trơn bóng, hắn còn cố ý mơn trớn đến phần đùi trong mẫn cảm gần chỗ u cốc kia, rồi thong thả dời đi.

Nguyên Ánh muốn khóc, hắn cứ thế này, không khéo hôm nay sẽ không nói được gì nữa cho coi. Mấy ngày nay, đột nhiên nàng được tỉnh ngộ chuyện tình dục xa lạ, chưa kịp thích ứng đã bị hắn bắt ép đón nhận thêm những trò biến thái, mỗi lần đều ép nàng đến chết đi sống lại.

Vốn tưởng rằng Chiêu Ninh Hầu phu nhân là một thân phận có thể dễ dàng sống an nhàn, thế nhưng cứ vầy thì mệt chết được.

"Hầu gia, không phải ngài muốn nói chuyện sao? Chúng ta nói gì đi!" Nguyên Ánh nhanh chóng quyết định vào vấn đề chính. Nàng thà nói chuyện với hắn trong tư thế xấu hổ này, còn hơn bị hắn thừa cơ chiếm tiện nghi.

Hình như Thành Huấn có chút tiếc nuối, khuôn mặt nhích về phía trước, hơi thở phà lên bầu ngực vểnh cao của nàng.

"Mỹ nhân này thật đúng là khiến người ta muốn yêu thương. Phu nhân, rốt cuộc trước đây nàng giấu đi đâu vậy?"

"Mỹ nhân nào?" Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn trên bầu ngực mình, Nguyên Ánh thấy lý trí như dần tan rã.

"Tất nhiên là... "mỹ nhân" này nè." Thành Huấn le lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đoá mai hồng trước ngực nàng.

Toàn thân Nguyên Ánh giật bắn, nàng thở hắt ra:

"Hầu gia... ngài cứ nói đùa... thiếp có giấu khi nào đâu."

"Không có sao?" Thành Huấn ngẩng đầu nhìn gò má hồng của nàng. "Thế tại sao trước đây ta không thấy?"

"Bây giờ Hầu gia cũng rất lạ." Nguyên Ánh đáp, "Chẳng lẽ trước kia ngài cũng che giấu sao?"

Vẻ mặt Thành Huấn hiện lên sự thích thú.

"Nhưng mà, bản Hầu cảm thấy phu nhân không hề kinh ngạc!"

Toàn thân Nguyên Ánh run lên, nàng cố giữ vững tinh thần:

"Hầu gia nói gì? Thiếp nghe không hiểu."

Thành Huấn cười khẽ, dùng tay nhéo lấy quả hồng trước ngực nàng:

"Vì sao phu nhân lại nói bản Hầu coi trời bằng vung?"

Hắn không dây dưa vấn đề trước với Nguyên Ánh, những lời này là chính miệng Nguyên Ánh nói ra, nàng không thể phủ nhận.

Nguyên Ánh cắn môi, vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình không kiềm chế được nói ra lời thật trong lòng.

Thành Huấn này cho dù có đáng ghét như thế nào, nhưng bản lĩnh của hắn rõ ráng như ban ngày. Nàng đã lòi đuôi chuột ra thì đừng mong có thể bình yên trước mặt hắn như cũ.

Nhưng không lẽ lại phải nói ra lời thật trong lòng mình sao? Làm sao biết được sau khi nói ra Thành Huấn sẽ không trở mặt với nàng? Nàng vẫn còn muốn làm Hầu phu nhân sống an phận ở kinh thành mà.

"Hầu gia, Hầu gia!"

Hơi thở Nguyên Ánh dồn dập, nàng vừa mới tỉnh táo lại, lại bị hắn dấy lên ham muốn tình dục. Tên khốn này, muốn nói chuyện mà không chịu nói đàng hoàng là sao?

"Phu nhân còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào sao?" Giọng nói của Thành Huấn lạnh xuống mức âm độ.

"Thiếp... thiếp..."

Hắn vân vê lại không vân vê, chỉ xoay nhẹ một chút lại ngưng, khiến Nguyên Ánh ở lưng chừng khoái cảm, vừa muốn vừa không muốn, cực kỳ khó chịu. hoa huyệt lại bắt đầu trào ra dâm dịch, khiến cỏ thơm kia ướt dầm dề. Hoa môi lại mấp máy, tỏ vẻ đói khát khó nhịn.

Mới vài ngày, nàng đã bị hắn biến thành mẫn cảm như thế này rồi! Nguyên Ánh ý thức được điểm ấy, sống lưng dần phát lạnh.

Nếu cứ thế này thêm một chút thời gian, đến khi hắn đi biên thành, những ngày còn lại của nàng sẽ thế nào đây?

"Phu nhân, nàng làm dơ bàn rồi!" Thành Huấn chỉ lên bàn ngay giữa hai chân nàng.

Nguyên Ánh nhìn một cái, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Không biết từ lúc nào, dâm dịch của nàng đã chảy tràn ra khỏi bàn, tí tách rơi nhỏ giọt xuống mặt đất.

Nhiệt độ nóng bỏng nơi mặt bàn còn chưa tản đi hết, đột nhiên hạ thân nàng chợt lạnh, Nguyên Ánh cúi đầu vừa nhìn thấy liền hoảng sợ.

Thành Huấn tiện tay rút cây bút trên bàn, cán bút đặt trước miệng huyệt của nàng, chậm rãi đẩy vào.

"Ư..."

Đây không phải là cây bút để viết, mà là dạng bút trang trí tròn thư phòng. Cán bút được làm từ bạch ngọc, thô to bằng khoảng hai ngón tay nam nhân, chất ngọc lành lạnh. hoa huyệt nóng ẩm bị cán bút lạnh băng đút vào, khiến Nguyên Ánh run bắn người.

"Hầu gia, lạnh... lạnh quá!!!" Nàng run lẩy bẩy nói.

"Lạnh? Vậy không tốt sao?" Thành Huấn kiên nhẫn nhét từ từ cán bút vào trong, cách này thực sự quá sức chịu đựng với nàng, huyệt thịt chịu kích thích lớn, bao quấn lấy cán bút càng chặt, chỉ có cách đút vào từ từ. "Nơi này của nàng nóng quá, vừa lúc cho nàng giảm nhiệt một chút."

Nói vớ vẩn!

Nguyên Ánh không dám mắng hắn, chỉ còn cách cắn môi chịu đựng.

Cuối cùng cán bút cũng vào hết, chỉ chừa cái đầu bút ở bên ngoài. Thành Huấn cúi đầu thưởng thức một hồi, cười nói:

"Phu nhân, nàng xem cái miệng nhỏ bên dưới của nàng này, vừa rồi nó cứ khép khép mở mở, như rất muốn ngậm cái gì đó. Bản Hầu chuẩn bị cho nàng cây bút ngậm trước, có phải thoải mái hơn nhiều không? Như vậy nàng đỡ phải chảy nước..."

Trời ơi! Nguyên Ánh thẹn đến không còn mặt mũi. Những lời vừa rồi hắn nói là cái quái gì vậy?

Không được, nàng vốn là cảm thấy trong huyệt hư không, cấy bút này vừa được đút vào khiến nàng thấy an ủi không ít, nhưng mà chỉ đơn giản cắm vào trong, cơn đói của nàng vẫn bị treo, chỉ nửa vời thế này thật rất khó chịu.

"Hầu gia..."

"Phu nhân vẫn chưa trả lời vấn đề của bản Hầu!"

Thành Huấn cắm xong cây bút vào huyệt nàng, lại tiếp tục chơi đùa với hai trái mật đào to lớn kia, vừa nhéo vừa vân vê, còn cố ý rung lắc. Hắn rung hai cái rồi buông ra, khiến nhũ thịt trắng muốt kia sẽ theo quán tính mà tự mình lay động.

Nơi giữa hai chân ngậm lấy cây bút, bởi vì cửa huyệt đóng mở mà dao động với biên độ nhỏ, nhũ thịt bên trên cũng bồng bềnh lay động, hai nụ mai hồng thẳng đứng. Một màn dâm đãng này thật khiến người xem huyết mạch sôi sục.

Ánh mắt Thành Huấn càng ngày càng sâu:

"Phu nhân, tiểu huyệt nàng rất ngứa phải không? Có muốn bản Hầu giúp nàng một chút không?"

Khoé mắt Nguyên Ánh ngấn nước chớp chớp, đáng thương cầu xin:

"Hầu gia, rất khó chịu, lấy ra..."

"Phu nhân nghe không hiểu sao?" Thành Huấn đụng nhẹ đầu bút, hơi dùng sức một chút, cán bút bị đẩy đụng đến hoa tâm của nàng.

Nguyên Ánh kêu thất thanh một tiếng, thuỷ dịch lại chảy ra, biến nơi giữa hai chân ướt thành một mảng dầm dề.

"Xem ra một cây bút ngăn không đủ chặn cái miệng ham ăn này của phu nhân rồi, nàng nhìn xem, lại chảy nước này."

Thành Huấn ngẩng đầu, chồm dậy, giống như vẫn còn muốn tìm cái gì đó nhét thêm vào.

"Hầu gia, Hầu gia!" Nguyên Ánh hoảng hốt, vội nói, "Thiếp nói, thiếp nói!"

Thành Huấn ngồi xuống lại, thong dong nhìn nàng.

"Hầu gia..." Nguyên Ánh hít vào một hơi, cực lực trấn tĩnh bản thân, khó khăn lắm mới tìm lại được lý suy nghĩ. "Lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia, Thái hậu ngự ban cống trà, lúc Hầu gia ra cửa, tiện tay đưa cho tiểu thái giám..."

Thành Huấn nheo mắt lại. Hắn làm việc luôn luôn như thế, có cái gì tốt đều tiện tay cho đi. Hoàng đế biết tính tình của hắn, chẳng những không trách cứ, lại còn khen, nói hắn tính tình rộng rãi, chuyện này có vấn đề gì sao?

"Sau này thiếp để ý. Phát hiện Hầu gia giống như căn bản không hề quan tâm đến tiền tài, trân bảo, mỹ nữ, rượu ngon, thậm chí ngay cả quyền thế Hầu gia cũng không mấy để ý. Hầu gia đối với mọi người đều rất tốt bụng, nhưng không có ai chân chính được Hầu gia để mắt tới."

"Rồi sao?" Giọng nói của Thành Huấn bĩnh tĩnh đến không thể tưởng.

Nguyên Ánh cắn môi:

"Thiếp quan sát ngài rất lâu, cuối cùng phát hiện một thứ có thể khiến Hầu gia chú ý đến."

Thành Huấn nhướng mày.

"Hầu gia... Thích cảm giác thử thách... Cảm thấy cái gì chuyện thú vị thì sẽ đặt một chút tâm tư vào đó, khi đạt tới mục đích, lại nhanh chóng mất đi hứng thú, tiện tay vứt bỏ..."

Có lẽ thân phận Chiêu Ninh Hầu với hắn mà nói cũng như thế. Hắn không đấu đá với thúc phụ hắn, căn bản là vì hắn không quan tâm đến việc thăng quan tiến chức.

Người như thế, quá nguy hiểm. Ở trong lòng hắn, không có ân sủng quân vương, cũng không có lễ nghĩa liêm sỉ, hắn chỉ biết cái gì mình muốn thì làm, cái gì không muốn thì không làm.

Thành Huấn cười nhạt một tiếng, đứng dậy tiến lên trước, hơi thở phun trên mặt nàng:

"Rốt cuộc, phu nhân muốn cái gì? Rõ ràng thông minh như thế, lại giả bộ phải ngu xuẩn đần độn, cam tâm tình nguyện làm con rối gỗ... Phu nhân, chẳng lẽ nàng chỉ muốn cái danh Chiêu Ninh Hầu phu nhân thôi sao?"

Nguyên Ánh cắn môi:

"Phải..."

Thành Huấn không ngờ rằng hắn thật sự nhận được câu trả lời như thế. Hắn nhướng mi, nhìn Nguyên Ánh trước mắt mình.

Không cần hỏi, Nguyên Ánh tự trả lời:

"Tuy rằng thiếp được Thái hậu nhận nuôi, chi tiêu hằng ngày đều giống như các công chúa khác, nhưng dù sao thiếp cũng chỉ là cô nhi không cha không mẹ. Không ai ở Trương gia quan tâm đến thiếp, cuộc sống ở trong cung cũng không dễ chịu gì. Ai cũng nói tất cả nữ tử trong cung đều cao quý, hưởng mọi vinh hoa, nhưng không có mấy ai được chết yên lành, càng thông minh, lại càng dễ chết. Sống trên đời này làm nữ nhân quá khó khăn, thiếp chỉ muốn an ổn sống hết cuộc đời. Không cần phu quân sủng ái, cũng không cần con trai con gái đầy đàn. Chỉ cần có danh phận Chiêu Ninh Hầu phu nhân, được mọi người tôn trọng, sau này trở thành Hầu phủ lão thái thái sống những ngày an nhàn, như vậy là đủ."

Thành Huấn lẳng lặng nhìn nàng.

Nguyên Ánh bị hắn nhìn càng lúc càng thấp thỏm, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Nàng đã gả cho hắn rồi, bây giờ không được trả hàng đâu đó. Hơn nữa, các phủ đệ khác cũng không được thanh tịnh như Chiêu Ninh Hầu phủ...

Tóm lại, nàng đối với thân phận Chiêu Ninh Hầu phu nhân này rất hài lòng, không muốn hoán vị đâu!

Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên Thành Huấn rút cây bút ra khỏi tiểu huyệt của Nguyên Ánh khiến nàng "a" một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Thành Huấn đã cởi thắt lưng, kéo dây thắt giữa hai chân nàng ra, dục long để trước miệng huyệt hung hăng đẩy mạnh vào trong.

"Phốc" một tiếng, côn thịt đâm một cái tới cùng. Thành Huấn không cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, nắm chặt bắp đùi của nàng trước sau va chạm.

Nguyên Ánh bị hắn trói lâu như thế, chân cẳng đã sớm tê cứng. Sau lưng nàng là bệ cửa sổ, lưng nàng từng phát từng phát bị đánh vào cửa, vang ra tiếng "cạch cạch".

Liên tục bị đẩy vào khiến thân thể Nguyên Ánh bị dội lên cửa sổ, Thành Huấn kéo nàng lại, tiếp túc giằng lấy mông nàng cắm mạnh, đến mức nàng kêu "ưm a" không ngừng.

"Hầu gia, Hầu gia..." Nguyên Ánh bị lực đạo của hắn va chạm không chịu nổi, khóc lóc cầu xin, "Chân thiếp đau quá... đau..."

Thành Huấn dừng lại, thò tay đến hai chân nàng, cởi bỏ dây trói, dây vải trên người bị hắn tháo ra quăng xuống đất.

Sau khi cởi luôn dây trói nơi tay nàng, cánh tay cường tráng của hắn nâng người nàng lên, ôm nàng, cứ thế vừa cắm vừa đi về phía giường.

Tư thế này khiến hắn vào sâu bên trong nàng, cả người Nguyên Ánh như ngồi lên vật to dài của hắn, chỗ sâu nhất trong hoa tâm đều bị đâm chọc mở ra, quy đầu to chui vào trong, mỗi bước đi đều chọc vào người nàng, cọ sát nơi mẫn cảm, khiến nàng bị cắm đến nước mắt lưng tròng.

Cảm giác không dễ dàng gì mới đến được giường ngủ, Thành Huấn vừa đặt nàng xuống liền ở tư thế đứng cạnh giường, cánh tay chắc khoẻ khiêng hai chân nàng lên, thẳng lưng cắm chọc.

Hắn cắm vừa sâu lại vừa ác ý, bụng dưới đánh vào mông nàng mạnh đến mức phần da nơi đó hơi ửng hồng.

Thành Huấn chưa từng ác liệt như thế này. Hắn khiến Nguyên Ánh nhanh chóng không chịu nổi, hoa tâm bị va chạm đến phát đau, miệng lung tung cầu xin hắn tha cho nàng.

Nhưng hắn căn bản không nghe.

Đêm nay, Nguyên Ánh mơ màng ngủ, không biết bao nhiêu lần bị hắn làm đến ngất đi, lại bị hắn cắm đến tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro