16. Muốn nhanh chóng mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn một đống xiêm y chất đầy trên giường, Nguyên Ánh cảm thấy đau đầu.

Thái hậu có lệnh, tổ chức yến tiệc cho Thành Huấn tẩy trần. Đích thân Thái hậu hạ chỉ, còn nói rõ là Gia Yến, nghĩa là giống như một buổi tiệc họp mật thân thích, cho nên không nhất định phải ăn mặc quá nghiêm trang.

Nàng vốn định diện chỉnh y theo thói quen thường ngày khi ra ngoài, lại không ngờ bốn đại nha hoàn đều đồng loạt phản đối, hơn nữa còn đem đến một đống đồ khác cho nàng chọn.

Tất cả những y phục này đều là loại có màu sắc tươi sáng, kiểu dàng hoạt bát, chứ không phải loại cẩm y đỏ thắm, xanh ngọc sang trọng mà nàng hay mặc lúc xuất môn.

Thật không thể hiểu nổi trong đầu bọn họ đang nghĩ gì. Làm thế này giống như là đang lấy lòng Thành Huấn vậy đó.

Nhưng tham dự yến tiệc của hoàng thất, làm sao nàng có thể ăn mặc quá tuỳ tiện được. Những bộ đồ này màu sắc quá tươi sáng, lúc còn là cô nương chưa xuất giá mặc còn hợp, chứ bây giờ không phù hợp nữa rồi.

Bốn đại nha hoàn mỗi người một câu, người nói nàng nên mặc bộ này, kẻ khuyên nàng nên mặc bộ kia, ngay lúc đó thì Thành Huấn bước vào phòng.

Các nha hoàn lập tức giảm giọng.

Tuy rằng Thành Huấn rất ít khi ra vẻ nghiêm nghị, nhưng trước mặt hắn, bọn họ vẫn không dám làm càn.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Mấy nha hoàn liếc mắt nhìn nhau một cái, Thanh La lên tiếng trước:

"Bẩm Hầu gia, chúng nô tỳ đang chọn xiêm y cho phu nhân."

Hồng Vi xen vào một câu:

"Hầu gia, ngài cảm thấy bộ nào hợp với phu nhân?"

Thành Huấn nhìn nhìn, chỉ vào một bộ váy lụa màu đỏ hồng:

"Bộ này đi."

Hồng Vi hoan hô một tiếng, bộ váy này là do nàng chọn.

Nguyên Ánh có vẻ ghét bỏ loại váy mỏng nhẹ lả lướt này, nhưng Thành Huấn đã lên tiếng, nàng không thể phản đối. Hơn nữa kiểu dáng cũng không quá câu nệ, màu sắc cũng tạm được. Dù sao nàng cũng là một phu nhân trẻ tuổi, ăn mặc sáng sủa một chút chắc có lẽ không đến nỗi nào là không thể chấp nhận.

Bốn nha hoàn hầu hạ nàng thay xiêm y.

Có Thành Huấn ngồi ở đó nhìn chằm chằm, Nguyên Ánh không dám trang điểm cũng như đeo trang sức như bình thường. Nàng chỉ thoa một lớp phấn mỏng và một chút son, cài trang sức đơn giản.

Trương mạo nàng vốn thanh thoát, làn da trắng mịn, kỳ thật không cần phải dùng nhiều son phấn, chỉ cần cài một chút trang sức đơn giản cũng đã rất đẹp rồi. Trang điểm quá nhiều ngược lại cảm thấy nàng rất già dặn.

Sau khi trang điểm xong, bốn nha hoàn đồng thời nhìn về phía Thành Huấn.

Thành Huấn nhìn nàng, hắn hài lòng mỉm cười, rồi cũng đi thay đồ.

Nguyên Ánh đã sớm chuẩn bị xong xiêm y cho Thành Huấn, nàng giúp hắn mặc vào. Lúc này trông hai người đều chỉnh chu, sang trọng.

Thành Huấn nâng mặt nàng lên thưởng thức một hồi, cảm thấy rất hài lòng.

"Về sau cứ như thế này, không được trang điểm đậm như quỷ giống lúc trước nữa."

Nguyên Ánh ngoan ngoãn gật đầu, lòng thầm nghĩ, như trước có gì không tốt, lại còn nói giống quỹ nữa chứ!

Trước khi ra cửa, Thành Huấn ghé sát tai Nguyên Ánh hỏi:

"Phu nhân, chỗ đó đã tốt hơn chưa?"

Không cần phấn hồng, gò má của Nguyên Ánh lập tức đỏ lên, nàng qua loa đáp một tiếng không nghe rõ.

Thuốc của Thành Huấn đưa không biết lấy từ đâu. Hiệu quả không kém gì thuốc trong cung. Ngày hôm qua tiểu huyệt nàng sưng tấy đau đớn, chỉ mới có một đêm đã không còn sưng nữa, chỗ bị trầy xước cũng đã phục hồi, quả thực rất thần kỳ.

"Sau này mỗi ngày đều phải dùng nó, biết chưa?"

"Tại sao?" Nguyên Ánh hỏi. Thuốc tốt như thế dùng tuỳ tiện vậy không phải rất đáng tiếc sao?

"Sau này nàng sẽ biết." Nói xong, Thành Huấn liền đi đến bên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Nguyên Ánh leo lên xe, Thành Huấn cưỡi trên lưng ngựa. Hai người vào trong cung. Thành Huấn vào cung của hoàng thượng, Nguyên Ánh đến cung của Thái hậu.

***

Thái hậu vừa gặp nàng liền vẫy tay gọi nàng lại gần, mỉm cười nói:

"Nha đầu này, đã lâu không gặp con rồi!"

Nguyên Ánh cười nói:

"Thái hậu cứ đùa! Trước khi đi Tây Sơn biệt viện, không phải con đã tới từ biệt người rồi sao. Tính ra chỉ mới có bốn năm ngày thôi mà."

Hoàng hậu cũng mỉm cười:

"Đó là vì Thái hậu rất thương con, bốn năm ngày không gặp đã thấy như rất lâu rồi."

Tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Nguyên Ánh từ nhỏ lớn lên trong cung, bởi vì Hoàng thượng có ít công chúa, cho nên nàng rất được sủng ái. Hoàng hậu cũng không có con gái, nên đối xử với nàng cũng không tệ. Nàng vừa vào cung lại giống như công chúa về nhà mẹ đẻ vậy.

Chỉ là khi thấy nàng được hoan nghênh như vậy, dường như có ai đó không được vui.

"Chiêu Ninh Hầu mỗi năm về một lần, chắc hẳn Trương tỷ tỷ vì quá vui mừng rỡ cho nên đã quên mất chúng ta rồi. Quên chúng ta thì không nói, nhưng Thái hậu mà cũng dám quên thì rất là đáng đánh đó nha."

Người vừa lên tiếng là Khang Bình công chúa, con gái của Lệ phi. Lệ phi không được sủng ái, nên Hoàng thượng đối với Khang Bình công chúa không mấy cưng chiều, ngược lại nàng ta phải nhờ thường lui tới cung của Thái hậu mới có thể gần gũi với Trương Nguyên Ánh, hưởng một chút ân sủng của Thái hậu.

Khang Bình công chúa và Trương Nguyên Ánh cùng tuổi. Trước kia, khi Phác Thành Huấn được phong Hầu, nàng vừa gặp hắn đã đem lòng ái mộ, muốn hắn làm phò mã của mình.

Nhưng mà người làm phò mã không được cầm binh, về việc này ngay cả Hoàng thượng cũng không thể làm khác được, cho nên nàng không được lấy Phác Thành Huấn.

Sau này khi Hoàng thượng tứ hôn cho Phác Thành Huấn và Trương Nguyên Ánh, Khang Bình công chúa đã náo loạn một trận. Nhưng đây vốn là việc liên quan đến đại sự triều chính, đừng nói nàng vốn chỉ là một công chúa không được sủng ái, cho dù Hoàng thượng có xem nàng như tâm can bảo bối cũng không thể tuỳ tiện chiều theo ý nàng được.

Sau khi Nguyên Ánh xuất giá, Khang Bình công chúa cũng nhanh chóng chiêu phò mã. Phò mã của nàng là Nhị công tử của Ý Quốc công, được mọi người khen ngợi là anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc lại không có tước vị. Văn võ cũng chỉ thuộc hàng bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với Phác Thành Huấn.

Vì vậy Khang Bình công chúa rất hận Trương Nguyên Ánh, hễ gặp là phải châm chọc vài câu.

Có điều nàng ta cũng không quá ngu xuẩn, ngược lại vừa nói vừa cười giống như đang nói đùa, chỉ là nghe có chút chói tai.

Nguyên Ánh liếc nàng ta một cái, cười đáp:

"Công chúa cứ đùa, Hầu gia nhà ta hồi phủ, tất nhiên ta phải cẩn thận hầu hạ chàng. Thái hậu vẫn luôn dạy về đạo làm thê tử, nếu không làm tròn bổn phận thì sẽ phải xấu hổ với sự dạy dỗ của Thái hậu."

Thái hậu vỗ vỗ tay Nguyên Ánh.

"Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện. Chúng ta được gả cho người ta, phải hết sức làm tròn trách nhiệm thê mẫu. Nam nhân làm việc bên ngoài, nữ nhân chúng ta phải biết coi quản trong nhà thật tốt. Đấy mới là âm dương hoà hợp."

"Thái hậu nói phải. Chúng thần thiếp xin nghe lời chỉ dạy."

Hoàng hậu theo lễ nghi đứng dậy đáp lời. Tất cả các mệnh phụ hoàng tộc ở trong phòng cũng đều đứng dậy theo.

Khang Bình công chúa thấy thế, thầm cắn răng uất hận.

Đây là lý do nàng rất ghét Nguyên Ánh. Nàng mới chính là công chúa cành vàng lá ngọc, tại sao Thái hậu và Phụ hoàng đều thiên vị Nguyên Ánh? Những chuyện khác đã vậy thì thôi đi. Ngay cả Thành Huấn nàng yêu cũng trở thành phu quân của Nguyên Ánh, không có duyên với nàng.

Sau khi Thái hậu nói một tràng về đạo làm hiền thê lương mẫu, yến tiệc đã được bắt đầu, mọi người đều tản ra.

Thái hậu lôi kéo Nguyên Ánh vào bên trong thì thầm to nhỏ:

"Hôm nay con diện như vậy rất tốt. Nam nhân chỉ thích kiều thê, không thích nghiêm thê đâu. Con đó, quá nghiêm chỉnh rồi!"

Sắc mặt Nguyên Ánh ửng hồng. Lúc nãy Thái hậu còn ở trước mặt mọi người dạy làm thê thiếp phải đoan chính, giờ lại dạy nàng... Đây chẳng phải là trước mặt dạy một đằng, sau lưng nói một nẻo sao?

Nhưng nàng biết Thái hậu thương nàng. Đoan chính thì đoan chính, nhưng nếu thật sự không có phu quân sủng ái, có đoan chính thế nào cũng không thoả đáng. Ngày qua ngày sống cũng chẳng dễ chịu gì.

"Lần này Chiêu Ninh Hầu trở về, con không được bỏ qua cơ hội này nữa đó. Hai đứa thành hôn cũng đã ba năm rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải mang thai. Tuổi của Chiêu Ninh Hầu cũng không còn nhỏ nữa, con phải nhanh chóng sinh cho hắn một đứa con trai đi."

Sắc mặt Nguyên Ánh càng đỏ, nàng đáp:

"Thái hậu, con cũng muốn, chỉ là việc này con có muốn thôi cũng vô ích."

Thật ra nàng không quá chú trọng việc sinh con trai trưởng nối dõi tông đường. Với Thành Huấn, chỉ cần nàng không làm gì sai trật, cho dù người sinh con trai có là thị thiếp thì hắn vẫn giữ danh phận cho nàng. Tất nhiên đó là Thành Huấn lúc trước mà nàng biết, còn hiện tại thì...

"Ta biết là con sẽ nói như thế!" Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, cười hiền từ. "Cho nên, ai gia đã chuẩn bị sẵn cho con rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro