26. Cùng nhau ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Ánh đi theo nha hoàn đến Thuỷ các, cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc ở yến tiệc, nàng đột nhiên bị dội cho toàn thân đều là nước trà, rồi có nha hoàn mời nàng ra ngoài nói đi thay xiêm y.

Nguyên Ánh vốn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi đi đến đây liền cảm thấy hồ nghi.

Bọn họ đi đến một nơi bốn bề vắng lặng, nếu như ở đây có phát sinh chuyện gì hẳn là gọi trời không thấy gọi đất không nghe rồi.

Nàng dừng trước Thuỷ các, nói:

"Đi lâu như vậy, váy ướt cũng đã khô rồi, thôi không cần thay nữa, trở về đi."

"Phu nhân!" Nha hoàn kia vội vàng ngăn nàng. "Tuy rằng đã khô nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết bẩn, mặc như vậy tham gia yến tiệc rất bất nhã..."

Nguyên Ánh đang định cự tuyệt, chợt thấy trong Thuỷ các có bóng người xuất hiện, y phục kia là...

Nàng không khỏi bước chân về phía Thuỷ các.

Thấy nàng vào Thuỷ các, nha hoàn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xoay người rời khỏi.

Thấy bóng người kia, trong lòng Nguyên Ánh nhói lên. Thành Huấn! Đó là Thành Huấn! Hắn mặc y phục do chính nàng chuẩn bị, không thể sai được!

Hắn ở chỗ này làm cái gì? Ở một nơi vắng vẻ như Thuỷ các này...

Nguyên Ánh dường như không suy nghĩ nhiều, cứ thế đi vào.

Chính nàng cũng không phát hiện, mình bị sự tức giận làm chủ, quên mất lý trí. Nàng thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện nếu như hắn đang làm đúng chuyện nàng đoán trong đầu, nàng sẽ phản ứng làm sao.

Nguyên Ánh vén màn lụa lên, từng bước đi vào trong.

Thoang thoảng hương thơm lạ lùng, màn lụa mỏng tung bay, tạo nên bầu không khí triền miên.

Nhưng ở trong bầu không khí này, Nguyên Ánh lại cảm thấy như có một ngọn lửa thiếu đốt nàng.

Tên Phác Thành Huấn khốn kiếp này ở trước mặt nàng giả bộ đàng hoàng, nhưng ra cửa lại làm xằng làm bậy. Tấm màn cuối cùng được kéo lên, thân ảnh quen thuộc hiện ra.

Chỉ có một người?

Lửa giận trong lòng Nguyên Ánh đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt, không biết phải làm sao. Chuyện này là thế nào? Sao chỉ có một mình Thành Huấn?

Thành Huấn đang dựa trên giường tự rót rượu uống, dâng vẻ như tự mình hưởng thụ, nhìn thấy nàng đến thì giả vờ kinh ngạc nhíu mày:

"Sao nàng lại đến đây?"

"Thiếp..." Nguyên Ánh run lên vì sợ, Nguyên Ánh vừa thấy bóng dáng của Thành Huấn, liền cho rằng hắn và Khang Bình công chúa lén lút hẹn hò ở đây, chưa kịp suy xét kỹ đã bước vào.

Không đợi Nguyên Ánh trả lời, Thành Huấn vươn tay kéo nàng lại gần, hít lấy mùi thơm ngọt ở trong Thuỷ các, hắn đã có chút động tình.

"Phu nhân tới rất đúng lúc." Không đợi Nguyên Ánh trả lời, Thành Huấn khẽ vươn tay lôi nàng tới gần hơn. "Bản Hầu đang cảm thấy một mình không thú vị chút nào đây."

Ngửi mùi thơm ngọt ở nơi này khiến Thành Huấn đã sớm động tình. Hôm nay Nguyên Ánh rất xinh đẹp, hơn nữa gương mặt giận dữ của nàng lúc vừa xuất hiện khiến tâm tình Thành Huấn ngứa ngáy khó chịu.

Rõ ràng là một gương mặt sinh động như thế, cần gì lúc nào cũng phải đeo mặt nạ.

"Hầu gia, chàng, ưm..."

Lời còn chưa nói hết, Nguyên Ánh đã bị Thành Huấn ép uống cạn một ly rượu lớn, khiến nàng suýt chút nữa bị sặc.

"Uống với bản Hầu một chén đi."

"Khụ khụ..." Nguyên Ánh rất ít khi uống rượu, đột nhiên bị rót vào miệng một lượng lớn như vậy, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng. "Chàng..."

Hắn ngẩng cổ lên uống tất cả chỗ rượu kia, sau đó kéo đầu Nguyên Ánh qua mớm hết vào trong miệng nàng.

"Rượu ngon không?" Thành Huấn rút lại ly rượu. "Bản Hầu đút nàng uống."

Nguyên Ánh còn chưa nói được câu nào, bụng đã bị hắn rót đầy rượu, dược tính của rượu phát tán cực nhanh.

Ngay lập tức, hai mắt nàng trở nên mông lung.

Đút xong rượu rồi, Thành Huấn gặm một đường cổ nàng, cánh tay cứng cáp bóp chặt eo của nàng, chặt chẽ ép sát vào người, một bàn tay khác lần mò trên ngọc thể của nàng xoa nắn.

"Xoẹt!"

Bộ ngực của Nguyên Ánh bị lộ ra phân nửa vì ai kia xé mở vạt áo. Hắn lấy dây lưng trói hai tay nàng ra phía sau. Tư thế này khiến nàng phải ưỡn cao ngực.

"Hầu gia, nơi này là... không được..."

Lý trí còn sót lại của Nguyên Ánh phát ra những tiếng yếu ớt.

Nàng không hiểu chuyện rốt cuộc là thế nào nữa. Vốn định đến đây để bắt gian, cuối cùng còn chưa kịp làm gì đã bị bắt lên giường là sao? Còn nữa, sao đầu óc nàng mơ mơ màng màng thế này? Trong cơ thể lại nóng lên từng cơn, cảm giác quen thuộc này khiến cho nàng nhớ lại đến đêm vào cung hôm đó...

"Ánh nhi, nơi này của nàng rất đẹp." Thành Huấn lưu lại một chuỗi dấu hôn từ cổ xuống ngực nàng.

Hắn ôm nàng trước ngực, ngồi mặt đối mặt với hắn. Vạt áo trước ngực bị xé mở, áo yếm cũng bị kéo xuống, nhưng không tháo hẳn ra, ngược lại trở thành đồ nâng ngực, đỡ bầu ngực lớn của nàng căng tròn đứng thẳng.

Một tay Thành Huấn xoa xoa một bên anh đào no tròn, bên còn lại được hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy.

Nụ hoa đỏ bừng bị hắn cắn cắn, đầu lưỡi thô ráp nóng ẩm cẩn thận liếm láp đỉnh điểm nhô cao, gặm gặm mút mút.

"Ahhh..." Nguyên Ánh không nhịn được kêu lên.

Qua hai tháng dạy dỗ, nàng đã có phản xạ có điều kiện với sự âu yếm của Thành Huấn, từng cơn khoái cảm truyền đến qua sự cắn mút của Thành Huấn, lan khắp toàn thân, khiến nàng lập tức ưỡn cong thân thể, giống như chủ động dâng cặp đào hồng vào trong miệng Thành Huấn vậy.

Mà giữa hai chân nàng cũng bắt đầu có cảm giác tê dại, lập tức ướt át, Thành Huấn còn cố tình nói lời trêu chọc:

"Nhìn xem, bóp một cái là hiện dấu đỏ liền, non đến mức có thể nặn ra nước... ưm... còn cứng nữa."

Hai nụ mai hồng đã cứng rắn như đá, màu sắc cũng biến từ đỏ hồng sang đỏ thẫm, Thành Huấn bóp đến hai gò bồng đào của nàng biến dạng, hai đỉnh hồng sẵm nhô ra từ những khe hở của các ngón tay, chĩa thẳng ra ngoài, giống như đang cầu xin được yêu thương.

"Hầu gia, chàng đừng..."

Nguyên Ánh thở hồng hộc, nàng cảm thấy chuyện này không ổn.

Nơi này không phải là Hầu phủ, bọn họ đến đây làm khách, sao có thể ở trong Thuỷ các nhà người ta mà...

"Gọi ta là gì?" Thành Huấn ngẩng đầu, liếm liếm vành tai của nàng.

Toàn thân Nguyên Ánh giật bắn, đầu óc càng mơ hồ.

"Thành, Thành Huấn..."

Thành Huấn hài lòng cười một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn xà nhà, thò tay đến eo kéo thắt lưng ra.

Quần áo hắn rơi lộn xộn xuống, cơ thể nam tính cường tráng xuất hiện.

Khuôn ngực vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, nhấp nhô căng phồng.

Hắn đẩy ngã Nguyên Ánh ra giường, quỳ gối giữa hai chân nàng. Không có cởi váy của nàng, mà chỉ cởi tiểu khố bên trong của nàng ra, để lộ hai cái chân dài trắng muốt.

Thành Huấn ôm chân của nàng, liếm liếm hôn hôn từ dưới lên.

Cảm giác tê liệt từ bắp chân truyền đến, Nguyên Ánh hừ nhẹ ra tiếng.

Rượu hỗ trợ dược tính, thần trí của nàng đã mơ hồ.

Từng điểm Thành Huấn hôn lên lưu lại bằng chuỗi vết ướt. Da nàng non như đậu phụ, giống như có thể mút nước vào trong miệng.

Từ bắp chân một đường hôn đi lên, lần vào bắp đùi trong, để lại những vết tích ái muội của nụ hôn. Cuối cùng, Thành Huấn chạm đến chỗ kín giữa hai chân nàng, thổi vào một luồng khí.

Cảm giác chỗ kín của mình man mát, Nguyên Ánh rên một tiếng, run rẩy tiết thuỷ dịch.

Thành Huấn cười nhẹ, hôn lên hoa cốc giữa hai chân nàng.

"Aaaaaa, Thành Huấn... đừng..."

Không phải lần đầu tiên nàng bị hắn hôn nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hôn cuồng dã và càn rỡ đến như thế.

Thành Huấn xem hoa huyệt của nàng như cái miệng nhỏ phía trên, liếm hôn cắn mút. Đầu lưỡi hắn tiến vào chỗ sâu trong cánh hoa, mỗi một vị trí trong hoa huyệt đều được hắn liếm qua. Chiếc lưỡi thô ráp lướt qua nhuỵ hoa mềm mại, răng cắn nhè nhẹ, khiến Nguyên Ánh vừa đau vừa tê dại.

Hoa dịch chảy đầm đìa, giữa hai chân nàng là một mảng lầy lội.

"Mới không đụng đến nàng vài ngày đã mẫn cảm như vậy rồi sao?" Thành Huấn cười nhẹ một tiếng, cắn cắn nhụy hoa nói.

Nguyên Ánh đâu còn nghe được hắn đang nói cái gì, đã sớm không còn biết mình đang ở chỗ nào.

Nhìn cửa huyệt ko ngừng mấp máy khép mở, Thành Huấn tách hai chân nàng căng ra, dùng sức kéo mở cánh hoa thật rộng, khiến u hoa giữa hai chân không còn chỗ ẩn nấp.

Thành Huấn thưởng thức một hồi, hai tay bóp chặt chân nàng, ngón cái thăm dò vào cửa huyệt, dùng sức tách ra.

Nguyên Ánh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dâm dịch chảy càng dữ dội hơn. hoa huyệt đón nhận kích thích, giống cái miệng nhỏ, đóng đóng mở mở giống như đang rất muốn ngậm chặt cái gì đó.

Thành Huấn thoả mãn nàng, cúi đầu, đầu lưỡi dùng sức chen vào.

"Á..." Nguyên Ánh uốn éo, đón nhận khoái cảm liên tục ập đến.

Đầu lưỡi mềm mại dán vào hoa huyệt khiến nàng có cảm giác khác hoàn toàn so với côn thịt. Nó giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, chui qua chui lại trong huyệt nàng, gấy sóng gió. Ngay sau đó, xuân thuỷ mở cổng, Nguyên Ánh tiết thân ướt đẫm phần nệm bên dưới.

"Như vậy không được. Vi phu còn chưa được thoả mãn mà!"

Thành Huấn ôm nàng dậy, cởi trói cho nàng, đổi hướng của nàng đưa lưng về phía mình.

"Lại đây, cùng nhau ăn đi."

Hơi thở gấp gáp của Nguyên Ánh còn không kịp ổn định, đột nhiên đổi tư thế, ghé sát vào người hắn, đầu bị đè xuống, một cây gậy thịt chỉa thẳng vào mặt nàng. Đầu nó ngẩng cao lên, lỗ nhỏ vì hưng phấn mà chảy nước, trông ác liệt vô cùng.

Nàng sợ hãi né nó. Nhưng đầu lại bị Thành Huấn ấn xuống, miệng đối diện với thứ hung tợn kia.

"Ngoan, há miệng." Thành Huấn một tay đè đầu nàng, một tay xoa bóp ngực nàng. "Ánh nhi, ta rất khó chịu, giúp ta ngậm một chút thôi."

Giọng nói của hắn dịu dàng, dụ dỗ bên tai nàng. Ý chí Nguyên Ánh vốn đâu có mạnh mẽ, hơn nữa mị hương bà rượu phát huy tác dụng trong cơ thể nàng, khiến đầu óc nàng giờ chỉ còn lại màn sương dày. Nàng bất tri bất giác làm theo lời hắn, há miệng ngậm chặt vật kia.

"Ngoan lắm, từ từ ăn vào trong..."

Gậy thịt bị miệng nhỏ của nàng từ từ muốt vào, đáy mắt Thành Huấn ngày càng sâu, trong mắt dấy lên dục hoả đã mấy ngày không đụng vào nàng, hắn thật sự cũng muốn lắm rồi.

Đến khi nàng nuốt được hơn phân nửa, Thành Huấn mới nằm xuống, nâng bờ mông của nàng lên, để hai chân nàng sang hai bên mình, rồi hôn lên u hoa đang ướt dầm dề giữa hai chân kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro