5. Chưa từng sảng khoái đến thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó Thành Huấn đứng thẳng dậy, ào một tiếng từ trong nước đi ra.

Vật giữa hai chân phấn chấn tinh thần, dựng đứng thẳng tấp. Đầu rồng dữ tợn, hơi gật đầu.

Nguyên Ánh mơ hồ nhìn thấy vật to lớn của hắn, tâm trí đang mê man lập tức trở về, kinh hãi muốn lùi bước.

Những lúc hoan ái với Thành Huấn, ấn tượng duy nhất của nàng là đau. Hắn đối với nàng hoàn toàn không có kiên nhẫn, vật khổng lồ kia của hắn giống như cây côn sắt cứ đâm vào người nàng, khiến nàng vừa tê dại vừa đau đớn, cả người như bị xé rách.

Lúc này Nguyên Ánh muốn lùi bước về sau, nhưng nàng đã quên, hai tay mình đang bị trói ở phía sau, lùi đi nơi nào? Xoay người một cái, lại té xuống suối nước nóng.

Thành Huấn kéo nàng lên, nâng hông của nàng, đặt nàng lên trên tảng đá, tách hai chân nàng ra quấn lấy eo hắn, sau đó đem vật căng trướng kia chặn ngay miệng huyệt hé mở của nàng.

Chỗ mẫn cảm kia bị côn thịt của hắn làm cho nóng lên. Nguyên Ánh vừa mới trải qua một đợt cao trào, miệng huyệt thắt chặt, mẫn cảm mấp máy, hai cánh hoa môi vừa vặn bao chặt lấy hắn.

Nóng quá, rất cứng!!!

Nàng run run một cái. Tiểu huyệt vẫn còn nhớ mùi vị của đợt cao trào vừa rồi.

Thành Huấn đỡ eo nhỏ của nàng, bàn tay to nắm thật chặt, nâng nàng lên, dựa vào lòng ngực của mình.

Bầu ngực căng tròn áp trên bầu ngực rắn chắc của hắn, ma sát lẫn nhau. Hai thân thể khác biệt nhau mang đến kích thích mới mẻ, khiến cho hai người đều run rẩy.

Thành Huấn cảm nhận bộ ngực mềm mại của nàn, cất giọng khàn khàn.

"Biết ta là ai không?"

Tầm mắt Nguyên Ánh mê ly. Chuyện vừa rồi khiến tư duy của nàng hoàn toàn dừng lại, Thành Huấn trước mắt, thật sự không giống phu quân mà nàng đã biết.

"Ta là Phác Thành Huấn. Còn nàng, mặc kệ nàng là người nào của Trương gia, ta đều sẽ mang nàng về biên thành."

Nói xong hông hắn dùng sức, dục vọng phá tan cánh hoa, tàn sát nhuỵ hoa tiến vào miệng huyệt.

Nguyên Ánh trợn to mắt, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

Phác Thành Huấn! Hắn căn bản không biết nàng là ai!

Hắn cho rằng nàng là tiểu thư nào đó của Trương gia tới Tây Sơn biệt viện chơi. Khốn nạn! Tên khốn khiếp này! Đáng lý ra nàng không nên hy vọng gì nơi hắn.

Nguyên Ánh liều mạng giãy giụa. Nàng không muốn cùng tên khốn khiếp này làm chuyện ân ái đâu.

Thành Huấn không ngờ nàng đột nhiên phản kháng kịch liệt đến như vậy, suýt chút nữa để nàng trốn thoát. Nhưng đã đến mức này, sao hắn có thể buông tha cho nàng? Vật giữa hai chân hắn đã cứng như sắt, to khổng lồ. Nếu không cắm vào trong huyệt nhỏ kia thì nó sẽ nổ tung mất.

Một chút sức lực nhỏ bé của Nguyên Ánh đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Hắn đẩy nàng lên trên tảng đá lớn, để hai chân nàng áp lên trên ngực hắn chế trụ, dục long to dài một lần nữa phá tan cánh hoa, tiến vào miệng huyệt.

"Đừng nhúc nhích, đến lúc này, nàng còn muốn trốn sao?"

Khuôn mặt anh tuấn của Thành Huấn nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu, loé lên dục hoả.

Phác Thành Huấn như vậy, đối với nàng mà nói là rất xa lạ!

Nguyên Ánh thất thần, Phác Thành Huấn trong mắt nàng, vẫn luôn là một người lãnh đãm đoan chính nghiêm trang, dù là lúc ở trên giường hắn cũng không kích động là bao. Hiện tại nàng đã biết, đó là bởi vì lúc trước hắn đối với nàng không có hứng thú. Hắn cũng biết động tình, cũng sẽ bị lửa dục thiêu đốt.

Lúc này hắn cũng giống như những nam nhân khác.

"Nào! Hãy để ta trở thành nam nhân của nàng..."

Vật to lớn kia dùng sức tiến vào, Nguyên Ánh đau đến ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài phủ trên hòn đá, như tấm vải màu đen.

Nếu là lúc nãy, hắn ngang ngạnh thúc vào như vậy, chắc chăn là không vào được. Nhưng Nguyên Ánh vừa mới trải qua hai lần cao triều, tiểu huyệt nới lỏng ra, khiến cho hắn thuận lợi tiến vào.

"Thật chặt!"

Thành Huấn cầm hai bắp đùi của nàng, nhìn chằm chàm vào tiểu huyệt giữa hai chân nàng.

Tiểu huyệt chật hẹp mẫn cảm lại nới lỏng ra, hắn đi vào liền cắn thật chặt không thả.

Thể dịch phun ra ngoài vừa rồi là chất bôi trơn tốt nhất, trong huyệt lại ướt lại nóng, giống cái miệng nhỏ đang hút lấy dục long. Căn bản là Thành Huấn không chịu được nữa, liều mạng cắm vào trong.

"Phốc!" Vật giữa hai chân cắm đến tận cùng, thúc sâu vào hoa tâm nàng.

Nguyên Ánh há miệng, nước mắt chảy không ngừng, chỉ cảm thấy cả người như bị xé làm đôi.

Hắn chưa từng đi vào sâu như vậy, bụng nàng giống như bị đâm thủng.

Còn Thành Huấn thì thoải mái như muốn bay lên, mỹ nhân này thật là cực phẩm trong cực phẩm, tiểu huyệt này hút chặt quá, cắn hắn chặt đến gắt gao, giống như có vô số cái miệng nhỏ mút gậy thịt của hắn, hầu hạ đến toàn thân hắn sảng khoái.

"Nàng đúng là bảo bối!" Hắn nói nhỏ.

Hưởng thụ cảm giác được bó chặt một lúc, Thành Huấn rút gậy thịt ra một đoạn nhỏ, lại nặng nề tiến vào, đâm vào trong hoa tâm nàng.

Vách tường thịt bên tron bó chặt, hoa tâm mềm mại, đâm vào thoải mái cực kỳ.

Hắn cắm xuống một cái, chậm rãi thích ứng.

Tiểu huyệt khó khăn nuốt lấy gậy thịt của hắn, Thành Huấn bỗng nhiên dừng lại.

Hắn sờ sờ ở chỗ hai người giao hợp, chỉ có chất dịch sền sệt, không có vết máu. Lẽ nào nàng...

Nghi hoặc chợt loé lên, rất nhanh Thành Huấn lại quăng ra sau đầu. Tiểu huyệt của nàng chặt đến mức đòi mạng, nếu không phải trước đó đã làm cho mềm nhuyễn, khẳng định không chen vào được. Hơn nữa, lúc hắn đùa bỡn thân thể của nàng, có thể cảm thấy rõ ràng sự khó chịu cùng luống cuống của nàng, non nớt như thế, không giống như người đã từng trải. Có một số nữ tử, bẩm sinh vốn không có lạc hồng...

Hắn làm sao biết, chuyện phòng the của hắn và Nguyên Ánh luôn chỉ làm qua loa, một năm chỉ gặp nhau một lần. Mỗi khi hắn trở về biên thành, Nguyên Ánh sẽ cầm bí dược trong cung thoa lên vết thương, sau khi hồi phục, vẫn giống như xử nữ. Nguyên Ánh dùng bí dược này lại không nghĩ nhiều như thế. Nàng chỉ nghĩ là đồ trong cung chắc hiệu quả vô cùng tốt, lại không biết làm như vậy sẽ khiến chuyện phòng the của bọn họ mỗi khi gặp lại thê thảm như cũ, cứ thế làm thành một vòng tuần hoàn...

Mà lần này, do lúc đầu được Thành Huấn dào đầu đầy đủ, dục vọng của Nguyên Ánh bị khơi dậy, thân thể lại mềm mại mẫn cảm, nên Thành Huấn mới dễ dàng nếm được hương vị mỹ miều của nàng.

Thành Huấn càng cắm càng nhanh, bởi vì chất dịch trơn trượt, khiến hắn dễ dàng cắm nơi sâu nhất.

Trong lòng hắn chồng chất những dục hoả bấy lâu không bộc phát, vừa mạnh vừa hung ác, nâng cái mông Nguyên Ánh lên cao hơn, khiến hoa nhi sâu thăm thẳm của nàng hướng lên trên, còn hắn thẳng tắp đâm vào từ trên xuống dưới.

"Bạch! Bạch! Bạch!" Tiếng thân thể va chạm hào cùng tiếng nước, vang vọng ở thanh trì.

Nguyên Ánh muốn điên rồi, miệng huyệt vốn chặt chẽ khép kín của nàng lại bị nong ra thành một hố sâu, vách thịt căng ra đến mức khiến mặt mày nàng trắng bệch, giống như chỉ còn một chút nữa thôi sẽ nứt ra. Tiểu huyệt vừa ngứa vừa đau, một mặt trướng đến đau đớn, một mặt lại vui vẻ đến mức khiến nàng cuốn quít.

Tại sao lại như vậy? Không chỉ có đau? Sao lần này lại...

Thành Huấn cúi người cắn vào bờ môi nàng.

Nguyên Ánh ngẩn ra, trừng lớn hai mắt.

Hắn... Chưa từng hôn nàng bao giờ.

Nhưng lần này, hắn hôn, hơn nữa còn vội vàng ngậm lấy vành môi nàng, đem đầu lưỡi dò vào trong miệng nàng, cùng nàng trai đổi nước bọt, môi lưỡi quấn quýt.

Thì ra hôn là cảm giác này sao? Cảm giác... thật gần gũi. Có thể nghe thấy được hơi thở của hắn, quấn quýt thành một, không chia lìa.

Hôn một lúc, Thành Huấn đưa tay ôm lấy hai khối khổng lồ trước ngực nàng, dùng sức mà xoa xát, năm ngón tay bóp nắn, lưu lại dấu tay hồng hồng.

Vừa hôn vừa xoa nắn, hạ thân hắn cũng không hề gián đoạn mà đem dục long hung ác rút ra cắm vào, thẳng tắp đâm vào hoa tâm lại bị cọ sát.

Gấp đôi kích thích, mang đến là gấp đôi khoái cảm, chân của nàng bị banh hết cỡ, ngón châm vặn vẹo, bị hắn làm đến cả người run lẩy bẩy, thuỷ dịch từ trong huyệt tuôn ra không ngừng.

Nhìn mí mắt nàng bắt đầu run rẩy, chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cao triều. Trong lòng Thành Huấn hết sức ngứa ngáy, hắn muốn nghe tiếng kêu của nàng lúc đạt cao trào. Vừa rồi lúc nàng dặn dò tỳ nữ, giọng nói mềm nhẹ, chất giọng cực hay, tiếng rên rỉ lên nhất định cũng sẽ khiến người ta động lòng vô cùng.

Tại lúc nàng cao triều, hắn điểm lên á huyệt của nàng.

"A a a..." Trong dự liệu, tiếng kêu kiều mị vang lên, bởi vị nhẹ nhàng trầm trầm mà du dương vô cùng, hay đến có thể chảy nước ra.

Thành Huấn bị âm thanh này kích thích run bắn một cái, thúc sâu vào huyệt thịt co giật chặt chẽ đang cố gắng cản hắn tiến vào, liều mạng chạy nước rút.

Tiếng thân thể va chạm, tiếng nước, tiếng cắm huyệt, tiếng rên rỉ, thở dốc, hỗn hợp lại cùng nhau cứ vang lên như một chương nhạc dâm mỹ.

Lúc này Thanh La vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nghe thấy âm thanh này, trong lòng hoảng sợ.

Trong hồ chỉ có phu nhân, chuyện này... Lẽ nào phu nhân nàng...

Thanh La vội chạy vào bên trong, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy phu nhân cả người trần trụi, nằm trên tảng đá ở giữa Ôn Tuyền, tay bị trói ở phía sau, một bàn tay to của nam giữ lấy mông của nàng, từng đợt từng đợt dùng sức mà làm. Hắn đánh vào thật mạnh, cắm đến thật sâu, Thanh La nhìn thấy rõ ràng nam nhân đem vật cứng hồng tím thật nhanh rút ra, chỉ còn một cái đầu nhỏ bên trong, tiếp đó tàn nhẫn đâm vào thật sâu. côn thịt lớn và dài như vậy, khiến bụng phu nhân chứa không nổi đến mức gồ lên, nhìn rất đáng thương.

"Á" Thanh La kêu lên một tiếng, thuận tay cầm cái gáo dài múc nước, nhào vào ôn tuyền, đánh lung tung trên lưng nam nhân kia.

"Tiểu tặc, dám to gan vô lễ với phu nhân!"

Trong nháy mắt Thành Huấn nhìn thấy Thanh La, đầu hắn chợt có một tia sáng loé qua.

Thanh La cầm gáo nước dài đánh vào lưng hắn, kích thích hắn cả người run lên, Nguyên Ánh lại đang cao trào, huyệt thịt liều mạng xoắn dục long của hắn, mút chặt vô cùng. Hắn không rảnh quan tâm đến những thứ khác, hung ác hướng vào trong cắm mấy cái. Cuối cùng sau một cái chọc sâu trực tiếp vào trong hoa tâm, gậy thịt của hắn bị cái miệng nhỏ của nàng siết chặt, tinh quan buông lỏng, dương tinh phun trào.

Lần này Thành Huấn sảng khoái đến trong đầu chỉ còn một mảng sáng màu trắng, hắn cảm thấy đời này chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy. Sức lực nhỏ bé kia của Thanh La, đánh vào tấm lưng rắn chắc của hắn cũng giống như gãi ngứa.

Cho đến khi hắn thoải mái rót đầy dương tinh vào tử cung Nguyên Ánh, toàn thân toát ra hơi thở lười biếng sau khi phát tiết, mở mắt ra quét sang Thanh La một chút:

"Tiểu tặc? Ngươi nói ai?"

Nhìn thấy Thanh La, Thành Huấn đột nhiên nhớ ra, bên người phu nhân nhà hắn, có bốn đại nha hoàn, Thanh La, Tử Đằng, Hồng Vi, Hoàng Tường, cơ bản được mặc xiêm y dựa theo tên được ban. Nha đầu này mặc áo xanh, lại gọi phu nhân, chắc là Thanh La.

Cho nên...

Hắn liếc mắt nhìn Nguyên Ánh bị hắn làm ngất đi, ra vẻ đâm chiêu.

Thanh La nghe được giọng nói của hắn, sợ đến tay không còn sức, gáo nước rớt xuống, lại nhìn thấy khuôn mặt Thành Huấn, bất giác quỳ xuống. Nàng đã quên bản thân đang đứng bên trong nước, cái quỳ này suýt chút nữa khiến nàng bị sặc, không thể làm gì khác hơn là lại đứng dậy, lắp ba lắp bắp gọi:

"Hầu... Hầu gia..."

"Ra ngoài!" Thành Huấn lười so đo với nha đầu này, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

"Dạ."

Thanh La đáp lời, mặc một thân xiêm y ướt sũng, xoay người đi ra khỏi Ôn Tuyền, do dự hồi lâu đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài thanh tuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro