[Lạnh nhạt] - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02: Nói đúng ra thì, anh đang chờ cô từ chối. . . .

« Sống » của tác gia Dư Hoa, lúc ấy Sunghoon tựa lưng vào ghế ngồi liếc nhìn chị anh ngồi ghế sau đưa tới kia một chồng sách, lần đầu tiên bèn chọn trúng nó.

Quyển sách này anh đọc rồi, cả chồng sách kia anh đã đọc hết, chỉ là ngại Thẩm Nam Ca chuyển đến cũng không dễ gì, nên cũng không nói không cần.

Sunghoon xé giấy gói sách, cầm quyển sách kia mở cửa xe.

Anh ngẩng đầu nhìn cầu vượt một lúc, trực tiếp đi tới nơi đó.

Bố anh dạy cách xử sự làm người, không thể thấy chết không cứu.

Một ánh tà dương đập vào trên cầu vượt trong suốt, Wonyoung đứng phía sau tà dương, duy trì cùng một tư thế thật lâu. Khi Sunghoon chầm chậm bước chân muốn tới gần cô, nội tâm bắt đầu tìm từ thích hợp.

Anh trông thấy khoảnh khắc khi anh chuẩn bị đến gần thì Wonyoung thu lại ảnh chụp, hai tay dò dẫm trong túi, dùng một đôi mắt đen nhánh trông anh.

Trước kia Sunghoon từng có may mắn gặp một vị cao tăng ở chùa Phổ Đà, cao tăng ngồi trên nệm bồ, giảng nhân luân thiên lý, giảng tướng mạo nhãn duyên cho anh nghe. Phật gia coi trọng nhãn duyên*, tướng thuật cho rằng ánh mắt tiết lộ huyền cơ, nhìn mắt của một người, thị phi rõ ràng.

*[眼缘; Nhãn duyên] tiếng Anh là eyes-affinity. Tức là khi một người gặp ai đó lần đầu lại bị tướng mạo, khí chất thần vận của họ thu hút, thì gọi là nhãn duyên

Khoảnh khắc anh thấy ánh mắt Wonyoung, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói của cao tăng "Đập nồi dìm thuyền, đề phòng tai hoạn."

Sunghoon dừng bước lại, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm hai mắt cô, cởi mở cất tiếng: "Xã khu tổ chức hoạt động đọc sách, phân công đặt mua sách tuyên truyền tầm quan trọng của việc đọc sách, tôi là một trong những người chịu trách nhiệm. . ."

Nói đến đây anh dừng lại, nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó đưa một quyển sách trên tay qua dịu dàng nói: "Tôi có cuốn « Sống » của Dư Hoa, bạn muốn đọc không?"

Quyển sách đối diện Wonyoung, một chùm tà dương vừa hay chiết xạ trên bìa sách, sáng đến chói mắt.

Sunghoon đang chờ phản ứng của Wonyoung, nói đúng ra thì, anh đang chờ cô từ chối.

Quả nhiên, Wonyoung ngay cả ngó ngàng một chút đến cuốn sách anh đưa tới cũng không thèm, mặt mày cô thiên lạnh, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không cần."

Đồng thời rời khỏi cầu vượt.

——

Sau đó cuộc thi biện luận vẫn chưa kết thúc, dù đội bốn người bọn Wonyoung tạm thời bại bởi đội Sunghoon, nhưng không sao, cô còn cuộc đấu phục sinh.

Sau khi thua tranh tài Wonyoung cũng không nhụt chí, ban đêm cô cơm nước xong xuôi bèn đi thư viện tra tư liệu. Thư viện Đại học A vừa lớn lại tiện, đồng thời mở 24 giờ, so với ký túc xá một nùi chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh, cô thích ở đây hơn.

Đến mười một giờ đêm, Wonyoung thu dọn đồ đạc chuẩn bị về ký túc xá.

Trong túc xá có ba người khác, hai người ngồi dưới hoàn thành việc, còn có một người đang đắp mặt nạ.

Wonyoung bận rộn cả ngày, cô ném túi lên trên bàn, co toàn bộ thân thể trong cái ghế mềm mại, hai ngón tay vuốt vuốt chỗ xương lông mày.

Bởi vì từ từ nhắm hai mắt, điện thoại di động liên tục nhận mấy tin nhắn cô cũng không nhìn thấy.

Bạn cùng phòng Woo Hwa kéo mặt nạ trên mặt xuống, hé mí mắt hẹp dài nhìn Wonyoung một cái, quay đầu nhìn về bạn cùng phòng phía đối diện: "Lan Lan, cậu nghe nói chưa? Hôm nay thi biện luận là đội Sunghoon thắng đó."

Aerin ngẩng cổ lên, đáp một tiếng, mắt vẫn chăm chú vào máy vi tính, đáp hững hờ: "Tớ biết rồi."

"Nghe nói nhà cậu quen nhà Sunghoon hả?" Woo Hwa lại hỏi.

"Có quan hệ thân thích đó." Aerin hình như có hơi mất kiên nhẫn.

Woo Hwa là người có hơi mượn gió bẻ măng, đồng thời lại biết thấy tốt thì lấy, cô ta không còn quấy rầy Aerin, mà ý vị thâm trường nhìn Wonyoung một cái, cứ như lời này là cố ý nói cho cô nghe.

Wonyoung mở mắt ra, ánh mắt rơi vào ánh đèn lờ mờ trên mặt bàn dưới, khóe môi trào phúng cong cong. Cô cảm thấy nực cười, có thể thi đậu cái trường này, trí thông minh cũng không quá thấp, nhưng EQ thì lại cao thấp khác biệt.

Cô cầm chén nước chuẩn bị đi rót nước, cái ghế của Woo Hwa chặn ở giữa, chỗ vừa hay, khiến cô không đi được.

Vẻ mặt Wonyoung nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, mở lời: "Nhường một chút nào."

Woo Hwa không biết lại đang chơi gì trên mặt, nghe vậy quay đầu nhìn, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải không có chặn à?"

Quan hệ ký túc xá nát bét khiến lòng người phiền não, Wonyoung không nhúc nhích, đổi cách nói: "Cái chén nước này trong tay tôi khá đầy, có mà đổ trên người cậu thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."

Nghe vậy, Woo Hwa lập tức chuyển ghế vào trong, chỉ sợ Wonyoung thật sự sơ ý một cái là giội nước lên người cô ta.

Khi cô ta quay đầu lần nữa, mới phát hiện, chén nước trong tay Wonyoung trống rỗng, cô lừa cô ta.

Mà Wonyoung chạy tới trước máy đun nước, cúi thấp đầu không rên một tiếng rót nước.

Woo Hwa cười à một tiếng, bị chọc tức, khi Wonyoung quay người lại cô ta hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trực tiếp ngậm sự bất mãn.

Wonyoung làm như không nhìn thấy gì, cô ngửa đầu uống một hớp nước, lúc cúi đầu phát hiện điện thoại di động lóe lên màu lục.

Là tin Dì Go gửi cô, Dì Go là người nhà của cô, hai người đã ở cùng nhau rất lâu.

Mở ra, hai tin thình lình đến, khiên tim cô bỗng nhiên nhảy một cái.

[ Túy Túy, con ở đâu? ]

[ Túy Túy, bố con về rồi, ông ấy đang nấu cơm ở phòng bếp đó. ]

Đọc hết hai tin này, bàn tay Wonyoung nắm điện thoại hơi run rẩy, hai mắt cô bất lực nhìn, thân thể làm ra phản ứng trước đại não một bước, nhấc túi lên bèn chuẩn bị rời đi.

Rốt cục Aerin rời mắt khỏi màn ảnh máy vi tính, cô ấy gọi Wonyoung đang hốt hoảng lại, trong ánh mắt có lo lắng: "Giờ cậu muốn ra ngoài. . ."

Nói được một nửa, Aerin dừng lại, bởi vì cô ấy phát hiện thời khắc Wonyoung giương mắt, hai mắt đỏ bừng.

"Chú ý an toàn nhé." Giọng Aerin nhỏ lại.

Wonyoung gật gật đầu, không phản ứng quá nhiều, đóng cửa rời đi.

Đại học A đêm hè tinh không lấp lóe, gió đêm rất dễ chịu, nhưng Wonyoung lại như rơi xuống hầm băng, cô đang không ngừng gọi điện thoại.

Không ai tiếp, cúp, gọi.

Vẫn không ai tiếp, cúp, lại gọi.

Giờ đóng của ở Đại học A là 12 giờ rạng sáng, giờ này đèn phòng an ninh vẫn không chưa tắt, Wonyoung đội mũ lên cúi đầu đi ra cửa trường, đồng thời mở điện thoại ra gọi xe.

Xe phải mấy phút mới đến, cô dứt khoát đứng dưới một cây đại thụ nhìn chú bán đồ nướng thu sạp hàng, đóng đèn lại.

Trước mắt Wonyoung tối sầm lại, lại đột nhiên sáng lên.

Đèn xe chiếu đến khiến cô không nhịn được nheo mắt lại, cô nhìn biển số xe, không phải chiếc cô gọi. Từ trên xe có hai người bước xuống, nam cao lớn, nữ như ngọc.

Người nam nhìn cô một cái.

Wonyoung dùng tay nhéo nhéo mũ áo mỏng manh, cúi đầu xuống.

Cô chớp chớp mi mắt, hai tay giấu trong túi nắm chặt.

Vốn định giả vờ như không nhìn thấy, ai mà ngờ người kia quay người đi đến trước mặt cô, thể hiện như giữa họ là bạn cũ quen biết đã lâu.

"Jang Wonyoung?"

Anh luôn thích dùng kiểu giọng như gió xuân này để gọi cô.

Wonyoung không tránh đặng, dứt khoát ngẩng đầu lên. Mặt mày cô bị tóc mái mỏng manh cắt ngang trán che một tí, cặp con ngươi đen nhánh kia rất bình tĩnh.

Sunghoon như quen biết chào hỏi: "Em định ra ngoài à?"

Không có ai hỏi cô thân thiện như vậy, Wonyoung nhìn mỹ nữ bên cạnh Sunghoon, lại nhìn anh, cụp mắt xuống một lần nữa.

"Ừm."

Một giọng nói cực thấp tiến vào lỗ tai Sunghoon, còn chưa chờ anh đáp lại, Wonyoung đã đi ngang qua bên cạnh anh, rảo bước tiến vào một chiếc xe.

Sunghoon nhìn biển số xe, nhanh chóng nhớ.

Người phụ nữ bên cạnh nghía anh một cái, trêu chọc cười: "Crush hả?"

Sunghoon không trả lời vấn đề này, mà là chuyển dời đến chuyện khác: "Chị, chị còn không quay về, anh rể cũng sắp gọi điện thoại cho em rồi."

Sunghoon chậc lưỡi hai cái, cảm thấy sự đánh giá của người ngoài với anh đều rất không chân thực.

——

Lên xe, Wonyoung ẩn mình trong bóng đêm. Lái xe là ông chú chừng hơn bốn mươi tuổi, không nói lời nào, nhìn lén cô qua kính chiếu hậu.

Trong lòng Wonyoung hơi hồi hộp, mặc dù mặt ngoài bình tĩnh nhưng thực sự cô đã lặng lẽ mở điện thoại ra, gõ 110.

Khi camera hành trình trước xe không đi chệch hướng hướng dẫn, đến nơi rồi cô lập tức xuống xe.

Từ vào cư xá đến vào thang máy, trên đường đi Wonyoung đều rất nhanh, đêm tối như cái miệng há to, nơi cô đến trừ cô không còn thấy ai khác.

Cô đưa tay đi lên theo từng tầng từ lầu hai, sau đó bèn giấu mình trong góc, nhìn thang máy đi lên từng tầng từng tầng.

Đến lầu sáu Wonyoung dừng lại, móc chìa khoá mở ra một cánh cửa nào đó. Bên trong một màu đen kịt, cô dựa vào ký ức mở đèn lên, nhẹ nhàng gọi câu Dì Go.

Không ai đáp.

Đồ trong nhà bày rất chỉnh tề, trong lòng Wonyoung an tâm đi nhiều, cô mở cửa hết phòng này đến phòng khác, đều không nhìn thấy bóng dáng Dì Go.

Đến khi cô tới ban công, phát hiện mỹ nhân lay động trên ghế, Dì Go tay cầm quạt hương bồ ngủ mất rồi.

Cả người Wonyoung thở dài một hơi, cô quay người trở về phòng khách, chuẩn bị cầm lấy tấm lông nhung từ trên chiếc ghế sa lon cũ kỹ đắp lên cho Dì Go, kết quả dưới tấm lông nhung lại nhìn thấy di ảnh bố.

Ảnh chụp đen trắng, dấy lên hồi ức nơi đáy lòng Wonyoung.

Cô giật mình, cầm lấy tấm thảm lông nhung vội vã đi về ban công, nhìn về phía trời xanh bên ngoài bỗng nhiên hít được một ngụm không khí trong lành.

Dì Go là người yêu của bố, mấy năm gần đây vẫn luôn là dì chiếu cố mình, chỉ là không ai ngờ tới khi hai người sắp kết hôn, bố bất ngờ qua đời.

Dì Go không chịu được đả kích, lại thêm tuổi tác ngày càng cao dần nên xuất hiện bệnh tâm lý. Thỉnh thoảng dì vẫn luôn nghĩ là bố còn trên đời, tâm trí cũng dần dần trở nên giống trẻ con, chuyện nhắn tin thế này cũng không phải lần đầu.

Wonyoung hơi mỏi mệt, cô cúi đầu đắp tấm lông nhung lên trên mình Dì Go, dém dém góc chăn.

Làm xong tất cả, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bàn tay chống trên mặt, mắt híp híp chặt.

Không ai nói cô hay, gian khổ như đao như đạn, quấn lấy khiến cô không ngừng chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro