Ngoại truyện 5: Phác đại nhân thực hiện nghĩa vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Thành Huấn trở về đã là giờ Tý, Trương Nguyên Anh nằm sấp trên bàn ngủ say từ lâu.

Ánh nến trên đầu bị một bóng người chặn lại, nàng nghe tiếng Phác Thành Huấn nhẹ giọng gọi nàng ở bên tai.

Trương Nguyên Anh ngồi dậy, dụi đôi mắt buồn ngủ.

"Sao lại ngủ ở đây?" Phác Thành Huấn cởi áo choàng trên người khoác lên người nàng, ôm ngang nàng lên.

"Tắm rồi à?" Hắn hỏi, hơi thở dừng trên mái tóc có mùi xà phòng và hoa ngọc lan, ngửi nhẹ.

"Dạ," Trương Nguyên Anh gật đầu, ngáp một cái, nhìn chằm chằm hắn đầy ẩn ý, không nói lời nào.

"Nàng..." Phác Thành Huấn khiếp sợ trước bộ dạng của nàng, sờ mặt mình theo bản năng: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Thật đáng sợ...

"Ồ?" Trương Nguyên Anh trèo lên giường, lăn vào trong, nhìn Phác đại nhân hỏi, "Đại nhân không gặp ta bao lâu rồi?"

Phác Thành Huấn sửng sốt, nghe câu hỏi bình thường này có cảm giác ai oán.

Chỉ khi nào Trương Nguyên Anh giận hắn thì mới gọi là đại nhân.

Hắn nhất thời cảm thấy hơi chột dạ, lướt qua tất cả sự việc gần đây trong đầu, sau khi xác định không có gì xảy ra, mới hơi yên tâm nói: "Gần đây công vụ bận rộn nên có nhiều sơ suất đối với nàng và Thất Thất."

Nói xong đặt một nụ hôn lên môi nàng, dỗ dành: "Thêm chút thời gian nữa thì sẽ ổn, đến lúc đó ta đưa nàng và Thất Thất đến Giang Nam, được không?"

"Ừm," Trương Nguyên Anh gật đầu, còn muốn nhắc nhở gì đó. Phác Thành Huấn xoa đầu nàng, nhẹ nhàng dặn dò, "Nàng ngủ trước đi, ta tắm xong sẽ tới liền."

Trương Nguyên Anh đành phải nằm xuống trước.

Có lẽ sợ nàng chờ lâu, Phác đại nhân tắm rất nhanh, chỉ sau một chén trà nhỏ đã ra khỏi phòng tắm, thấy Trương Nguyên Anh còn chưa ngủ, ngoài mặt trách móc nhưng trong lòng thở dài ngọt ngào, thổi tắt nến.

Phòng ngủ tối om, ánh trăng vằng vặc rơi ở trước giường như một dòng nước.

Trương Nguyên Anh thấy hắn buông rèm giường rồi xoay người lên giường, mãi cho đến khi hắn nằm xuống, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi bó gối, yên lặng nhìn hắn.

"..." Không hiểu sao Phác đại nhân cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Khụ khụ..." Hắn ho khan hai tiếng, thấy Trương Nguyên Anh vẫn ngồi nhìn hắn không nhúc nhích, giống một con mèo đang ngồi canh giữ con mồi, hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, dứt khoát ngồi dậy.

"Nàng... Khụ khụ... sao nhìn ta như vậy?"

Đây là lần thứ hai Phác đại nhân hỏi câu này, giọng điệu rõ ràng chột dạ hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Trương Nguyên Anh không vui trong lòng, dí mặt lại gần, nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy của hắn nói: "Có phải đại nhân đã quên chuyện gì hay không?"

Phác Thành Huấn nhíu mày suy nghĩ, không chắc chắn: "Chuyện, chuyện gì..."

Khó thấy rõ trong bóng tối, nhưng Phác Thành Huấn rõ ràng cảm giác được khí tức lạnh lẽo của nàng, không khỏi rùng mình.

Trương Nguyên Anh cũng được coi là người tốt tính, thấy đầu gỗ của Phác đại nhân không thông suốt, lại ân cần nhắc nhở: "Đại nhân có nhớ ngày 24 tháng 3 là ngày gì không?"

Phác Thành Huấn thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy.

Hắn còn tưởng rằng mình đã phạm sai lầm gì đó không thể tha thứ, hóa ra là chuyện ngày 24 tháng 3!

Vì thế hắn mỉm cười khó hiểu, ôm Trương Nguyên Anh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đương nhiên ta biết ngày này, ta nhớ mà, yên tâm đi."

Lúc này Trương Nguyên Anh mới cảm thấy hài lòng, để hắn ôm và chìm vào giấc ngủ.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt là đến tiệc 100 ngày.

Phác đại nhân vẫn rất bận, ngày nào cũng đi sớm về trễ, Trương Nguyên Anh căn bản không thấy mặt hắn.

Thái Hậu đã phát thiệp mời, đồng thời cũng xác nhận với Trương Nguyên Anh, Phác Thành Huấn có nhớ tiệc 100 ngày hay không. Nhận được câu trả lời là, "Hắn nói hắn đương nhiên nhớ, bảo con yên tâm."

Hai người không hỏi thêm câu nào.

Cho đến ngày diễn ra tiệc 100 ngày, xe ngựa của văn võ bá quan và tông thân của hoàng thất đều dừng ở cổng của phủ thế tử.

Thái Hậu và Trương Nguyên Anh nhìn nhau, lúc này mới nhớ, hình như còn thiếu một người quan trọng trong bữa tiệc.

"Thái Hậu, thế tử phi," Diệp Thanh hành lễ với họ, nghiêng người chỉ vào một sọt đồ phía sau: "Đại nhân cho người đưa tới, dặn dò rằng nhất định phải đưa đến tận tay thế tử phi."

Trương Nguyên Anh nhìn Thái Hậu, hai người đều tỏ vẻ khó hiểu, cho đến khi Diệp Thanh sai người cạy nắp sọt tre.

"Đây là cái gì?" Trương Nguyên Anh hỏi.

Diệp Thanh đỡ kiếm bên hông, cười đắc ý, "À! Đây là vải thiều do đại nhân đặc biệt chuẩn bị cho thế tử phi! Đại nhân nói hôm nay là hạ chí, vải thiều Nam Hải đã chín, cho nên sai người..."

"Từ từ!" Trương Nguyên Anh phất tay kêu hắn dừng lại, "Hắn nhớ rõ hôm nay là hạ chí?"

Diệp Thanh khó hiểu, gật đầu: "Ừm, nhớ rõ."

Trương Nguyên Anh cảm thấy một ngọn lửa tà ác bắt đầu xông lên trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình, tiếp tục hỏi, "Ngoài cái này thì còn gì nữa?"

"Ngoài cái này?" Diệp Thanh choáng váng trước câu hỏi, ngây người nhìn nàng chớp mắt, suy nghĩ một lúc mới nói: "Không có gì nữa!"

"..." Trương Nguyên Anh nhắm mắt hít sâu vài hơi, âm thầm nắm chặt tay, "Phác đại nhân của ngươi hiện giờ đang ở đâu?"

Diệp Thanh nhìn Thái Hậu đang ở bên cạnh không nói lời nào, sờ đầu nói: "... Có lẽ là ở Bình Khang phường, đại nhân vừa nói muốn đi."

"..." Trương Nguyên Anh khiếp sợ, nghiến răng lặp lại, "Bình, Khang, phường..."

"Sát!!!"

Một tiếng sát vang lên, Trương Nguyên Anh rút thanh kiếm bên hông Diệp Thanh, trầm mặt ra lệnh: "Chuẩn bị xe! Đến Bình Khang phường!"

Sau đó xách thanh kiếm dài lao ra ngoài.

Thái Hậu hoảng sợ, nhưng đang ẵm Thất Thất nên hành động bất tiện, đành phải dặn dò Diệp Thanh dẫn người theo sau, đừng để xảy ra chuyện gì.

*

Bình Khang phường, Nam Khúc.

Thật ra, Phác đại nhân đến đây để tìm đồ.

Ngày hôm trước tan việc, bởi vì có vụ án cần giao cho Hình Bộ. Hình Bộ thượng thư lại là người ham chơi và thích phong nhã, đã nhiều lần mời hắn đến Nam Khúc uống trà, sau nhiều lần từ chối, cuối cùng hắn đã thỏa hiệp.

Khi uống trà xong, hắn mới phát hiện ra, khối ngọc bội do Trương Nguyên Anh tự mình mài giũa và tặng hắn vào ngày sinh nhật năm ngoái đã biến mất.

Phác Thành Huấn nghi ngờ rằng hắn đã đánh rơi ở Nam Khúc trong lúc dùng trà.

Hắn luôn luôn giữ mình trong sạch, phái người đi tìm thì sợ quá ồn ào sẽ gây ra những lời đồn đại vớ vẩn, vì thế quyết định tự mình bí mật đi tìm.

Vừa mới bước vào đại đường, hắn chưa kịp hỏi gã sai vặt câu nào thì cửa chính đã bị người đá văng ra.

"Anh, Anh nhi?" Phác Thành Huấn giật mình, nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Nguyên Anh, hắn khó hiểu, "Nàng tới đây làm gì?"

Trương Nguyên Anh tức giận bật cười trước câu hỏi của hắn.

Nàng tới đây để làm gì, chàng hỏi để làm gì?!

Vì thế nàng vừa tức vừa uất ức, nhìn Phác Thành Huấn hỏi lại, "Tại sao ta tới đây? Đương nhiên là tới cảm tạ đại nhân tặng vải thiều từ ngàn dặm xa xôi!"

Ánh mắt Phác Thành Huấn rơi vào thanh kiếm nàng cầm trên tay, rốt cuộc đã nhận ra có gì đó không ổn.

Hôm nay nàng mặc cát phục màu đỏ có thêu chim rắc vàng, tay áo rộng viền chỉ vàng, dây tua rua bằng vàng quanh eo. Đây vốn là của hồi môn của Thái Hậu, lúc Thất Thất chào đời, bà thưởng cho Trương Nguyên Anh.

"..." Phác Thành Huấn nuốt nước miếng, dường như mới tỉnh lại từ trong mơ -- ngày 24 tháng 3 là ngày gì, rốt cuộc hắn đã nhớ ra.

Đáng tiếc quá muộn.

Tiếng sắt cọ xát với mặt đất, phát ra tiếng kim loại cào chói tai.

Trương Nguyên Anh lạnh mặt tới gần, kéo thanh kiếm trên mặt đất tạo thành một vết thật dài.

"Anh nhi..." Phác đại nhân tự biết mình sai, không lời nào để nói, lui về sau hai bước, "Nàng nghe ta nói, ta có thể giải thích..."

"Rắc" thật to.

Phác Thành Huấn chỉ thấy một tia sáng lạnh từ trên đầu chém xuống, hướng thẳng vào mặt hắn. Hắn nghiêng người né sang một bên, đỡ một khung bogu bên cạnh, bộ tứ giác chạm rỗng bằng gỗ hoa lê phía sau nứt ra...

Phác Thành Huấn trợn to hai mắt, nhìn nữ nhân bình tĩnh trước mắt không thể tin được.

"Anh nhi nàng nghe ta nói..."

"Leng keng" một tiếng.

Tiếng kiếm vèo vèo bên tai, hai tay Phác Thành Huấn trống rỗng, khung bogu mới vịn đã vỡ thành cặn bã.

"..." Hắn thầm rùng mình, biết nếu tiếp tục như vậy, hắn không bị nữ nhân này đánh chết, thì sẽ bồi thường tiền đến chết. Vì vậy bước về phía trước, ôm eo nàng từ phía sau nhân dịp Trương Nguyên Anh vung kiếm lần thứ hai.

"Chàng buông ta ra!!!" Trương Nguyên Anh không chịu, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, nàng bị Phác Thành Huấn áp chế không thể động đậy.

"Đã thật lâu, mỗi ngày ta chẳng nhìn thấy mặt chàng. Tiệc 100 ngày của Thất Thất mà chàng cũng dám tới chỗ này lêu lổng! Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không dám tin. Phác Thành Huấn, chàng quả nhiên là loại người này! Chàng buông ra!"

Thấy nàng đang nổi nóng, Phác Thành Huấn không dám buông tay, chỉ có thể ôm chặt nàng giải thích: "Anh nhi, nàng hiểu lầm rồi... Hôm nay ta tới tìm đồ, không phải như nàng nghĩ đâu."

Trương Nguyên Anh vẫn tức giận: "Vậy tiệc 100 ngày của con gái thì sao?! Không phải đã quên hay sao?"

Phác đại nhân sửng sốt, nhưng thành thật thừa nhận, "Ta thật sự quên mất, là lỗi của ta."

Vừa nói vừa cuốn cánh tay đang vung vẫy của Trương Nguyên Anh vào vòng tay mình.

Diệp Thanh đứng ngoài cửa hồi lâu, duỗi đầu xem náo nhiệt. Thấy Trương Nguyên Anh đã khuất phục mới dám tiến vào, rút thanh kiếm trên tay nàng.

"Trương lục sự nghe ta nói này..." Hắn ngập ngừng: "Đại nhân không phải như ngươi nghĩ đâu, ngài cẩn thận lắm, thậm chí còn nhớ ngày sinh của Tiểu Bạch, bảo ta đi mời bà đỡ nữa."

Trương Nguyên Anh bật khóc, nức nở nói: "Phác Thành Huấn! Chàng nhớ rõ ngày sinh của Tiểu Bạch, vì sao không nhớ ta?!"

Phác đại nhân: "..." Diệp Thanh tới giúp hay là tới hại...

"Không không không... Trương lục sự," Diệp Thanh thấy Trương Nguyên Anh càng tức giận, vội vàng tiếp tục giải thích, "Hôm nay đại nhân không phải tới đây tìm hoa nương, lần trước ngài ấy làm rớt món quà mà ngươi tặng lúc tới đây, hôm nay đặc biệt tới tìm."

"Phác Thành Huấn!!!"

Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt Trương Nguyên Anh, gần như gào lên: "Ta muốn hòa li với chàng!!!"

"..." Bị Diệp Thanh chôn vào hố, lần đầu tiên trong cuộc đời, Phác đại nhân cảm thấy ngột ngạt...

"Trương lục sự..." Diệp Thanh còn muốn giải thích thêm, nhưng lại bị giọng điệu khẩn cầu của Phác đại nhân cắt ngang.

Hắn nhìn Diệp Thanh, khóc không ra nước mắt: "Ta cầu xin ngươi, đừng giải thích nữa... Nếu thật sự muốn giúp ta, hãy cầm thanh kiếm này đi ra ngoài..."

"Dạ, dạ..." Diệp Thanh gật đầu, cầm kiếm, rầu rĩ đi ra.

Phút cuối cùng đóng cửa lại, để đảm bảo Phác Thành Huấn có cơ hội giải thích rõ ràng với Trương Nguyên Anh, trước khi đi còn không quên khóa cửa.

Trong phòng quả nhiên vang lên một trận bùm bùm, có tiếng đồ sứ vỡ vụn, có tiếng bàn ghế bị đập nát, còn có tiếng giải thích mềm mỏng của Phác đại nhân.

"A!!!" Theo tiếng hét thảm thiết của Phác đại nhân, mọi thứ cuối cùng trở về con số 0.

Ngoại truyện 6: Phác đại nhân thực hiện nghĩa vụ

Phác Thành Huấn ôm người vào lòng, nhìn nàng cắn lên tay mình, "rắc" một tiếng, xương sắp gãy luôn.

Nàng học chiêu này của Tư Ngục à?

Nhưng chìm đắm trong quan trường quanh năm, từng đối phó với đủ loại nhân vật, Phác đại nhân đương nhiên hiểu rõ, người đang nổi nóng sẽ không nghe khuyên. Việc cần làm lúc này không phải là cố gắng giải thích, mà phải nghĩ cách làm cho đối phương bình tĩnh trước.

Vì thế hắn dứt khoát không giãy giụa, đưa tay tới miệng Trương Nguyên Anh, giọng hơi run run: "Cắn đi, chỉ cần Anh nhi nguôi giận, cho dù nàng cắn chết ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng."

Người trong lòng quả nhiên giật mình, khóe miệng buông lỏng một chút.

Phác Thành Huấn lập tức rên rỉ yếu ớt, nhíu mày nhắm mắt, bộ dạng tựa như "tùy ý nàng".

Hàm răng trên cánh tay lại buông lỏng ra, Trương Nguyên Anh ngẩng đầu, dừng lại, nhìn hàng dấu răng đỏ tím trên tay hắn, "hu hu" bật khóc, không biết là tức muốn hộc máu, hay là hối hận đã cắn quá độc ác.

Thật ra Phác Thành Huấn không ngại.

Hắn biết, từ khi Trương Nguyên Anh mang thai tới nay, cả người trở nên dễ xúc động hơn trước, lúc trước chuyện gì cũng để trong lòng, chỉ khi có chuyện mới rớt nước mắt trước mặt hắn. Nhưng hắn luôn thích dỗ dành nàng, gây chuyện cũng không sao.

Hai người bình tĩnh trở lại, Phác Thành Huấn cứ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Người trong lòng rốt cuộc bình tĩnh, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn hắn.

"Còn giận không?" Phác Thành Huấn vừa hỏi, vừa kéo tay áo của mình lau mặt cho nàng.

Trương Nguyên Anh nghẹn miệng, thút thít gật đầu, trừng hắn "Còn".

"Vậy nàng cắn miếng nữa đi." Hắn nói xong rồi đưa tay lên miệng nàng.

Trương Nguyên Anh muốn tránh, vừa quay đầu, trán nàng đã chạm vào hai cánh môi mềm mại.

Phác Thành Huấn đặt một nụ hôn lên tóc nàng, dịu dàng giải thích: "Ta có lỗi khi không nhớ bữa tiệc 100 ngày của Thất Thất, sau này nhất định sẽ không quên. Nhưng hôm nay ta tới đây không phải để mua vui, lần trước thảo luận vấn đề với Hồ thượng thư đã làm rơi một món đồ."

Cũng may Trương Nguyên Anh chưa bao giờ là người không biết đạo lý, nghe hắn thừa nhận lỗi lầm và chịu thua, sự uất ức trong lòng vơi đi một nửa, chỉ trầm giọng chất vấn: "Thời gian này, chàng luôn đi sớm về trễ, cũng không thân thiết với ta, ngay cả Thái Hậu cũng lo lắng rằng chàng có người khác."

"Cái, cái gì?" Cằm Phác đại nhân run lên, không ngờ tức phụ cầm kiếm tới lầu xanh chặn hắn, là vì trách móc hắn quá bận rộn, không nộp thuế đúng hạn.

Một chút tâm tư lập tức phát triển như măng mọc sau mưa, hắn nhân cơ hội để thuận nước đẩy thuyền, nhìn Trương Nguyên Anh tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh nhi đang trách ta dạo này vắng vẻ nàng à?"

Lúc này Trương Nguyên Anh mới phản ứng kịp mình vừa nói gì, nàng sửng sốt, gương mặt phù dung nhất thời ửng hồng rất xinh đẹp.

Làm sao Phác đại nhân không rõ nữa.

Vì thế bàn tay vốn đang ôm Trương Nguyên Anh bắt đầu lang thang vu vơ, dừng lại ở chỗ mềm mại đang phập phồng của nàng, một tiếng ưm yếu ớt vang lên từ đôi môi đỏ.

"Phác Thành Huấn!" Trương Nguyên Anh tránh, chút hờn dỗi trong lời cảnh cáo đã làm lộ ra tâm tư của nàng.

Với sự chắc chắn trong lòng, Phác đại nhân càng yên tâm dạn dĩ hơn.

Bàn tay thò vào vạt áo của nàng, quen cửa quen nẻo. Tìm được quả nhỏ mềm mại màu đỏ, hắn nhẹ nhàng gãi, người trong lòng run rẩy không kìm được.

"Phác Thành Huấn!!!" Nàng vẫn trông tức giận, nhưng hơi thở đã rối loạn, kèm theo sự ẩm ướt, khuấy lên một cơn nóng rát trên đầu trái tim.

Phác đại nhân không nghe gì cả, bàn tay thám hiểm càng liều lĩnh. Năm ngón tay khép lại, ngón trỏ và ngón cái tìm chính xác đóa hoa chớm nở, nhéo...

"Ồ..." Cả hai đều lên tiếng.

Trương Nguyên Anh là bởi vì đột nhiên bị kích thích, Phác Thành Huấn lại là kinh ngạc.

Tay đột nhiên bị ướt một mảng...

Tìm kiếm sự thật từ các sự kiện, sẵn sàng khám phá, Phác đại nhân không nhận ra đây là cái gì, vẻ mặt vô cảm rút tay ra, bắt đầu xem xét.

Chất lỏng màu trắng ngà, mùi tanh ngọt nhàn nhạt, ngửi có mùi sữa.

Không đợi hắn phản ứng, Trương Nguyên Anh đã xấu hổ đến mức hai má như bỏng rát.

Tuy rằng Thất Thất không thiếu bà vú, nhưng nàng thích tự mình cho con bú để vun đắp tình cảm với con.

Vừa rồi bị Phác Thành Huấn bóp, phía trước áo lót đã ướt một mảng lớn, nhưng không biết có phải người nam nhân này cố ý hay không, còn đưa bàn tay dính sữa đến trước mặt nàng, hỏi có chút nghi ngờ, "Đây là cái gì vậy?"

Trương Nguyên Anh đâu chịu nói cho hắn, muốn thoát khỏi sự giam cầm.

Vừa cất bước đã bị ôm eo, xoay người gọn gàng, nàng rơi vào vòng tay tuyết tùng và cỏ thi.

"Tại sao Anh nhi phun sữa khi ta ôm nàng?"

Nam nhân trước mặt nhìn nàng với vẻ mặt đứng đắn nhất, không đợi nàng đáp, hai bàn tay không yên phận đã đưa tới vạt áo trước của nàng, kéo một cái, cát phục màu đỏ vàng trượt xuống thắt lưng, lộ ra áo lót ướt đẫm bên trong.

"A!"

Một cơn lạnh ập đến trước ngực, Trương Nguyên Anh hét lên, cúi đầu nhìn thì thấy áo lót cũng bị Phác đại nhân thành thạo cởi bỏ. Hai bầu tuyết nhũ đầy đặn đung đưa, căng phồng bởi vì cho con bú, bị hơi lạnh kích động nên ngẩng đầu lên.

Nàng vừa tức vừa lo, duỗi tay chặn lại, nhưng nửa chừng đã bị Phác đại nhân nắm chặt, đẩy ra sau khiến nàng ưỡn ngực một cách tự nhiên, hai khối mềm mại cọ vào ngực Phác đại nhân, để lại một dấu vết ướt đẫm.

Vốn đang an nhàn, không nhanh không chậm, Phác đại nhân bị kích thích như vậy, hô hấp trở nên nặng nề một chút.

Hắn dứt khoát phớt lờ sự vướng víu của miệng lưỡi, cúi đầu trực tiếp ngậm một bên nhũ châu.

"Ưm... Đừng..."

Trương Nguyên Anh choáng váng, nàng không thể ngờ, cả đám người vây quanh ngoài cửa, vậy mà Phác đại nhân lại mê đắm núi tuyết của nàng, làm chuyện tà đạo như thế.

Bàn tay không bị trói buộc đưa đến trước ngực hắn, muốn đẩy ra nhưng bị nam nhân nắm chặt lần nữa, không thể động đậy.

"Phác Thành Huấn..." Trương Nguyên Anh nhíu mày thở gấp, hơi thở lộ ra vẻ quyến rũ, "Chàng có biết xấu hổ hay không..."

"Không biết." Phác đại nhân đang chăm chỉ vùi đầu, trả lời đơn giản.

So sánh với tức phụ, mặt mũi chẳng là gì cả.

Trương Nguyên Anh thình lình bị hai chữ này làm cho nghẹn, sững sờ không nói nên lời, cho đến khi nghe tiếng nước tấm tắc vang lên khiến người ta phải xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai.

Nàng thấy lông mi khẽ nhắm của Phác đại nhân hơi run lên, tựa như cánh bướm đang rung rinh dưới ánh mặt trời. Cái mũi cao tuấn tú của hắn chạm vào núi tuyết, để lại một hố thịt nông.

Một khoái cảm rõ rệt truyền đến từ đầu v*, đầu lưỡi mềm mại quét qua, nhẹ nhàng mài mút, mang đến cảm giác rùng mình khó kiềm chế.

Lòng bàn tay khô nóng của hắn còn mơn trớn ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn một cách nhịp nhàng, giảm bớt cơn đau căng sữa của nàng.

Phải công nhận, đối với chuyện giường chiếu của phu thê, Phác đại nhân luôn tự học thành tài, không cần thầy dạy cũng hiểu, thông thường chỉ nếm thử lần đầu là có thể khiến nàng chết đi sống lại, chìm đắm trong đó.

Ví dụ như hiện tại, Trương Nguyên Anh thấy không trốn thoát được nên thiệt tình hưởng thụ.

Nàng hơi ưỡn ngực, đẩy mình lại gần miệng hắn hơn một chút.

"Ô..."

Khoái cảm quá thật, giữa hai chân không bị chạm đến cũng bắt đầu có phản ứng, ri rỉ chảy nước.

Nàng âm thầm kẹp chặt hai chân, nhưng lại đụng vào áo gấm trắng của Phác Thành Huấn.

Hắn di chuyển đến giữa hai chân nàng không biết từ lúc nào, vén váy nàng lên, dùng ngón tay thon dài thăm dò, hoa môi róc rách xuân dịch bị một đốt ngón tay khô ráo đẩy mở.

"Ưm... Huấn..."

Tiếng gọi khe khẽ mềm mại, là âm thanh nàng chỉ phát ra khi cầu xin tình yêu.

Phác Thành Huấn hiểu ngay lập tức, khóe môi hơi nhếch lên, đứng dậy tìm kiếm đôi môi đỏ đang khép của nàng.

Một chất lỏng ngọt và tanh được truyền qua, có mùi sữa nhàn nhạt.

Trương Nguyên Anh không vội đáp lại, trong khi nuốt xuống, một tia sữa hòa cùng nước bọt của Phác Thành Huấn chảy chầm chậm từ khóe miệng xuống, theo cằm đến chiếc cổ mảnh mai của nàng.

Phác Thành Huấn tìm một chiếc ghế quý phi, đè nàng xuống, dùng lưỡi khéo léo liếm mạch đập bên cổ nàng, nhẹ nhàng di chuyển lên trên, quét vết sữa về lại khóe môi nàng.

"Ăn ngon không?"

Phác Thành Huấn đặt một nụ hôn lên môi nàng, ngước mắt hỏi nàng.

Trương Nguyên Anh xấu hổ muốn chui xuống đất, cảm thấy kỹ thuật và da mặt của Phác đại nhân giống nhau, đã nâng lên một cấp độ cao hơn.

Phác Thành Huấn thấy bộ dạng quái lạ của nàng, cười cong cả mắt. Bàn tay xâm nhập vào giữa hai chân nàng càng không yên phận, nhúng xuân dịch trơn trượt, bắt đầu âu yếm hạt trân châu nho nhỏ đang yên lặng của nàng.

"Chẳng phải khi nãy Anh nhi nghi ngờ ta hay sao?"

Phác Thành Huấn nhẹ nhàng vuốt ve không nhanh không chậm, "Chút nữa Anh nhi tự mình kiểm tra, xem thử vi phu có ăn vụng hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro