Chương 4. Phá thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa huyệt quá mức trơn ướt, dễ dàng trượt vào bên trong. Đường hành lang nhỏ hẹp bị ngón tay dài của hắn làm căng ra, Trương Nguyên Ánh "A" lên một tiếng, ngực ưỡn cao, rồi lại rơi xuống.

Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm vào hai viên thịt đang lắc lư kia, hắn bỗng rút ngón tay ra, sau đó chọc vào cực nhanh.

"A." Bởi vì động tác của hắn, Trương Nguyên Ánh ưỡn ngực một lần nữa.

Cho nên, Phác Thành Huấn ôm lấy một chân nàng, ngón tay thon dài không ngừng đâm chọc vào hoa huyệt, chọc một lần là ngực nàng ưỡn lên một lần, hai bầu ngực sáng ngời sóng sánh, đỉnh nhọn càng trở nên đỏ tươi.

Thấy nàng đã thích nghi với một ngón tay, hắn bèn đút thêm một ngón nữa, sau đó là ba ngón.

Ba ngón tay đồng loạt cắm vào, Trương Nguyên Ánh nắm thật chặt đệm chiếu dưới thân, ánh mắt lấp lánh toàn là nước mắt. Không được, trướng quá, trướng chết mất, hức hức.

"Phụt ...Phụt... Phụt..." Đây là tiếng ngón tay cắm vào hoa huyệt lầy lội dịch thể.

"Ưm ưm a a đừng mà... . hức hức." Còn đây là tiếng rêи ɾỉ yêu kiều khi nàng muốn chống cự mà hoàn toàn không chống cự nổi.

Thiền phòng ngày thường vốn thanh tịnh, bởi vì một màn dâm đãиɠ này mà trở nên sa đọa vô cùng.

Tứ hoàng tử hít thở dồn dập, hận không thể thay thế bằng bản thân mình. Làm ngay đi... Tiểu mỹ nhân đã ẩm ướt đến thế, còn không mau lấy gậy thịt ra hung hăng làm nàng.

Thế nhưng, Phác Thành Huấn hoàn toàn không gấp, một chân nàng bị hắn đè nặng, một chân gác lên vai hắn, dù là chịu đựng đến nỗi mắt đỏ ngầu, ba ngón tay vẫn vào vào ra ra vô cùng có quy luật, chậm rãi làm giãn nở vách thịt mềm mại bên trong của nàng.

Còn nhớ rõ trong kiếp đầu tiên, cũng là hoàn cảnh như thế này, khi đó hắn bị xuân dược khống chế hoàn toàn, đã làm nàng bị thương. Hiện tại, hắn nhất định phải cho nàng lần đầu tiên hoàn mỹ nhất.

Lộp độp.

Mông nhỏ treo trên không, hoa dịch theo khe mông chảy xuống, đọng lại trên chiếu.

Giọng Trương Nguyên Ánh đã thay đổi, ban đầu là thẹn thùng và hoảng loạn, từ từ thay đổi, nàng bắt đầu ưỡn mông lên, hùa theo ngón tay hắn. Ánh mắt mờ sương, giống như được phủ một tầng hơi nước, tiếng rên càng lúc càng quyến rũ, nũng nịu đến có thể chảy nước.

Chính là vào lúc này.

Phác Thành Huấn đột nhiên dừng lại.

Ngón tay rút lui khỏi giữa hai chân nàng, Trương Nguyên Ánh bỗng cảm thấy hoa huyệt trở nên trống rỗng, toàn thân nàng ửng hồng, ma sát với bề mặt chiếu, miệng vừa thút thít nỉ non vừa rêи ɾỉ, dường như muốn cầu xin nam nhân chọc ngón tay vào một lần nữa.

Thật là khó chịu? Vì sao khó chịu đến thế? Chờ một lát nữa, chờ một lát nữa thì tốt rồi... Nàng cũng không biết, Phác Thành Huấn cố ý làm như vậy đấy. Chỉ cần làm thêm chút xíu nữa, nàng sẽ đạt được cao trào, hưởng thụ hương vị phiêu diêu miền cực lạc hết sức tuyệt vời. Có điều, hắn cứ như vậy mà treo một chân nàng trước ngưỡng cửa cao trào, không chịu cho nàng.

Tứ hoàng tử không khỏi vuốt nhẹ long căn đã nóng hổi dưới hạ thân. Khốn khϊếp! Phác Thành Huấn ngốc hay sao mà không phát hiện mỹ nhân đã bị chơi đến nỗi không thể kiềm chế, chủ động cầu hoan với hắn hay sao? Nếu là gã, gã sẽ...

Đương nhiên Phác Thành Huấn biết rõ. Hắn quỳ ngồi, giật phăng trung y vắt lỏng lẻo trên người ra, cơ bắp khối khối rắn chắc hiện rõ trong không khí, sau đó hắn kéo quần xuống. Eo nhỏ không mỡ thừa, mông săn chắc, hơn nữa cặp đùi thon dài cường tráng, thân thể này dường như ẩn chứa vô vàn sức mạnh. Thứ cuối cùng khiến người ta giật mình chính là vật giữa hai chân, lúc này vật đó đã ngóc đầu đứng thẳng, gậy thịt chưa từng sử dụng trong kiếp này, màu sắc tươi đẹp, thế nhưng kích thước lại kinh người. So với nam nhân bình thường thì dài hơn một đoạn, còn to hơn một vòng, quy đầu vểnh lên, nhìn thoáng qua đằng đằng sát khí, cực thích hợp đùa bỡn nữ nhân.

Miệng Tứ hoàng tử há to, lòng sinh ra ghen ghét ngút trời. Tên Phác Thành Huấn này, vốn liếng quả thật siêu tốt, vật kia còn lớn hơn gã.

Đến lúc này, Phác Thành Huấn vốn dính xuân dược cũng chịu đựng không nổi nữa, hắn thô lỗ bắt lấy mông Trương Nguyên Ánh kéo về phía mình, sau đó đẩy hai chân nàng ra, đùi tách đến mức tận cùng, dùng hết sức giật mạnh cánh hoa sang hai bên.

"Hức hức...." Trương Nguyên Ánh đáng thương khóc lóc, nàng không biết mình muốn gì nữa rồi. Dáng vẻ Phác Thành Huấn quá dọa người, khi hắn không mặc y phục, hoàn toàn khác xa con người cao ngạo lạnh lùng, tao nhã cao quý mà nàng từng thấy trước kia, ngược lại bây giờ hắn giống như dã thú. Dáng người hắn vừa cao vừa to, còn có cơ bắp rắn chắc, đừng nói hiện tại cả người nàng chẳng có chút sức lực, cho dù có thì cũng hoàn toàn không đả động nổi hắn.

Tuy nhiên, hoa huyệt bị đùa bỡn hoàn toàn trống rỗng, nàng lại khát cầu hắn có thể như lúc trước, đâm vào chơi đùa hết lần này đến lần khác.

Phác Thành Huấn nhếch môi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm u cốc liên tục run rẩy giữa hai chân nàng, cửa huyệt chưa thỏa mãn dục vòng mà khép khép mở mở, dường như không thể chờ đợi được, muốn ngậm lấy thứ gì đó. Tiểu huyệt nàng non nớt bao nhiêu, hắn là người rõ hơn ai hết, vật kia của hắn vừa thô vừa to, nếu không đùa bỡn nàng chảy nhiều nước như vậy, nói không chừng sẽ xé rách mất, giống như lần đó.

Vậy nên, dù Trương Nguyên Ánh đã bị chơi đùa đến nỗi dịch thể tràn lan, hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí tách hai chân nàng ra ở mức cực đại, tiếp theo dùng đầu gối ngăn chặn, thăm dò thêm lần nữa, hắn dùng ngón tay đẩy hai cánh hoa mềm mại của nàng ra.

"A a a a." Cả người Trương Nguyên Ánh đang trống rỗng cực độ, dù hai chân chỉ bị hắn tách nhẹ ra thì cảm giác động tác đó mang lại cũng đủ khiến nàng run lên.

Nàng không nhìn thấy được vật to lớn giữa hai chân Phác Thành Huấn, chẳng qua nàng chỉ khát vọng có vật gì đó cắm vào thân thể nàng, giúp nàng được thoải mái.

Phác Thành Huấn dùng một tay tách cửa huyệt của nàng, một tay đỡ vật to lớn của bản thân, sau đó chống quy đầu trước miệng huyệt.

Bị cây gậy lớn nóng hổi của hắn làm cho nàng gần như bị phỏng, Trương Nguyên Ánh run rẩy từng cơn, không tự chủ tiết ra càng nhiều hoa dịch.

Một dòng dâm dịch tuôn ra khỏi miệng huyệt, phun lên gậy thịt, tưới nó ướt đẫm.

Phác Thành Huấn không ngờ rằng, khi nàng còn là xử nữ cũng mẫn cảm như vậy, ngửi thấy hương vị ngọt ngào mang đậm tính kích thích của dâm dịch, dục hỏa lập tức bùng cháy, hắn lập tức mượn dịch thể trơn trượt đâm vào trong.

Quy đầu thuận lợi tiến vào, có điều vừa mới đi được một đoạn ngắn đã kẹt lại. Vách thịt phía trong nàng co rút kịch liệt, gần như cắn hắn suýt chết.

"Thả lỏng." Một tay Phác Thành Huấn thành thạo ấn lên nhụy hoa, một tay lần lên véo hai viên thịt đang lắc lư của nàng. Trong lòng hắn độc ác nghĩ, lắc lư, có phải nàng lắc lư là muốn ta bóp vỡ nó hay không?!

Hai bầu ngực sữa bị đối đãi thô lỗ, nhụy hoa mẫn cảm bị xoa nắn không thương tiếc. Bụng dưới Trương Nguyên Ánh đang xiết chặt từ từ thả lỏng, Phác Thành Huấn thừa cơ tiến quân thần tốc, một lần hành động phá tan lớp màn mỏng manh kia.

"A." Trương Nguyên Ánh rên thảm một tiếng, nàng kẹp chặt mầm tai họa kia một lần nữa, không cho hắn đi vào, máu tươi bắt đầu tràn ra khỏi miệng huyệt.

Mới làm một chút, hắn cũng chỉ mới đi vào một nửa, nhưng thấy nàng đau đớn đến khóc to như vậy, hắn không đành lòng tiếp tục, thay vào đó, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn trắng bệch do bị nàng cắn.

Tứ hoàng tử đứng ngoài cửa sổ, gã có thể nhìn thấy rõ ràng phần lớn thân gậy của Phác Thành Huấn vẫn còn ở bên ngoài, không chịu thừa thắng xông lên, ngược lại còn triền miên hôn nàng, gã không khỏi vừa tức vừa vội.

Tên Phác Thành Huấn này, thời điểm nào rồi mà còn chơi trò thể hiện phong độ quân tử? Cắm xuống đến cùng, sau đó hung hăng giày vò nàng. Thân thể nàng đã mẫn cảm đến mức đó, dù bây giờ đang đau đớn, chỉ cần đâm mạnh vài cái nữa là tìm được lạc thú ngay, đến lúc đó nói không chừng, nàng còn quấn quýt cầu xin hắn dùng sức mạnh một chút.

Mặc kệ Tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, bầu không khí trong phòng càng ngày càng sắc tình hơn.

Đôi môi nhỏ nhắn bị Phác Thành Huấn ngặm lấy hôn mút, quanh mũi toàn là hơi thở của hắn. Trương Nguyên Ánh dần dần bình tĩnh lại, hai trái đào mật bị hắn xoa tròn, nhụy hoa và hoa hạch bị khu rừng rậm dày đặc dưới thân hắn cọ sát, khoái cảm vừa mất đi bỗng ùa về trong thân thể nàng.

"Hừ." Nàng nhẹ giọng hừ nhẹ, đường hành lang kẹp lấy gậy thịt buông lỏng ra. Sao Phác Thành Huấn có thể bỏ lỡ cơ hội này, hắn lập tức nhấn eo, xông thẳng về phía trước.

"A....." Trương Nguyên Ánh hét to một tiếng. Tuy tiếng hét này có phần kinh hoảng, nhưng có vẻ đã không còn đau đớn như trước.

Chỉ thấy mần tai họa của Phác Thành Huấn vừa rồi còn một nửa bên ngoài, hiện tại đã hoàn toàn cắm vào, mà phần bụng bằng phẳng của nàng lại lập tức phồng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro