Nắng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thu lay động , lá vàng xào xạc rơi ..

Người trước mặt tôi hờ hững nói lời chia tay đến không thể tin được . Em ấy cứ nhẹ nhàng mà nói " Tôi không còn yêu anh nữa , chúng ta nên chia tay đi " .

Một chút lưu luyến cũng không có , cho dù tôi có nói bao nhiêu lời níu kéo với em ấy cũng không thể khiến em ấy động lòng . Trước khi em ấy rời khỏi còn tàn nhẫn nói với tôi rằng trước giờ em ấy một chút cũng không hề yêu tôi , gặp nhau quen nhau giống như là một trải nghiệm mới trong đời của em ấy mà thôi . Còn nói tôi đừng mơ cao nữa , hạng người không có tiền đồ như tôi chẳng khác nào những tên vô gia cư trên đường cái cả.

Rồi thế em ấy cứ quay lưng mà bước đi , trời đất như sụp xuống . Tôi cứ thế ngồi ở quán như một thằng ngốc thật sự . À không , tôi quả nhiên là một thằng ngốc mà . Tại sao tôi lại có thể tin tưởng vào em ấy như thế chứ , bao nhiêu tình cảm đều đặt hết trên người em ấy .Tôi đúng là một thằng đần !

Nhưng mà tại sao lại phải dối lừa tôi lâu như vậy , không yêu thì cứ nói thẳng là không yêu . Đâu cần phải bên cạnh tôi lâu như thế rồi lạnh lùng rời khỏi tôi .

" Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không "

Hồi tưởng lại bức tranh đầu thu năm ấy , em thật đẹp khi tôi gặp em . Đôi mắt hồ thu trong vắt khiến lòng tôi thổn thức , trái tim đập điên loạn một khao khát mãnh liệt được chạm vào đôi mắt của em . Tôi ước lúc đó có giấy vẽ để phát hoạ khuôn mặt em , ước có thể biết được họ tên của em , ước sau này có thể cùng em đi về nhà của chúng ta .

" Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương"

Tôi thế là đã yêu em ngay từ lần đầu gặp gỡ , yêu một người qua đường xa lạ , yêu một người có đôi mắt buồn trong vắt . Ngày miên man suy nghĩ , đêm thao thức nhớ nhung . Bóng trăng lên cao , tôi thẫn thờ mất ngủ không sao quên được em . Trong lòng mãi còn vương dáng vẻ của em , tà áo trắng tinh khôi mắt đượm buồn dưới ánh chiều thu , khung cảnh có phần hiu quạnh ấy khảm sâu vào tim tôi mãi về sau .

" Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà "

Tôi chạnh lòng , rời khỏi ghế lang thang trên phố thưa người . Tôi gặp em vào một chiều đầu thu thật đẹp , rồi giờ đây lại vào một chiều cuối thu thật buồn . Lá đã úa vàng , héo hắt phố đã thưa người , vắng lặng . Mắt em vẫn trong vắt là thế nhưng đã có thêm tia lạnh nhạt , và tôi biết nỗi lòng mình chỉ có thể cất sâu vào trong .

" Bên ấy chiều nay có vui không ?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó ?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông"

Tôi yêu em , dù đau vẫn yêu em , hy vọng em suốt đời hạnh phúc . Có thể tìm được một người vừa yêu em vừa có công danh sự nghiệp , về phần tôi , mong em chỉ nhớ vào mùa thu năm em hai mươi lăm đã có một người yêu em nhiều đến như thế . Bầu trời mùa thu dù mười năm sau hay năm mươi năm sau vẫn cứ đẹp , vẫn nguyên vẹn giống khi có cậu trai mang mắt buồn tên Đoàn Nghi Ân lướt ngang qua đời tôi .

Tay đã buông tay mà vẫn nhớ rồi cứ ngỡ chỉ là mơ . Yêu đã tàn rồi mà lối thoát tìm không thấy , giờ ngồi đây .. ai khóc nỗi đau này ?

Tái bút
Có người họ Vương nào đó vẫn yêu em

___________________

Thơ trong tác phẩm " Nắng Chiều " — tác giả Huỳnh Minh Nhật .

Nhạc " Ai khóc nỗi đau này - Bảo Anh "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro