Điều tớ chẳng dám nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là một ngày thứ hai đầu tuần, bảy giờ sáng và tiếng chuông vào lớp. Vẫn là phòng học đó, vẫn là bảng đen, phấn trắng. Và bên cạnh vẫn là người em yêu - Trọng Sơn. Xuân Hùng yêu Trọng Sơn, đúng rồi. Nhưng bản thân lại không dám ngỏ lời, lại càng chẳng dám chia sẻ cho ai tấm chân tình ấy. Em không phải vì không muốn... mà là em sợ : sợ mất đi tình bạn với Trọng Sơn, sợ Trọng Sơn sẽ ghét mình, sợ Trọng Sơn sẽ nhìn mình bằng một ánh mắt kì thị,... có quá nhiều thứ khiến cậu sợ...Nhiều lúc cậu cũng nghĩ "hay mình thử bày tỏ tình cảm với cậu ấy" nhưng lại chẳng bao giờ dám thổ lộ. Trọng Sơn tốt với em lắm, Trọng Sơn quan tâm em lắm, Trọng Sơn cũng chiều em lắm, Trọng Sơn còn coi em như một người bạn tốt. Chỉ là bạn mà thôi, mãi mãi không hơn không kém. Nhưng biết sao giờ, con tim đau đớn nhưng lý trí lại chẳng nỡ. Em không nỡ đánh đổi, không dám mạo hiểm vì sợ mất tất cả. Đang suy tư, bên cạnh lại có tiếng gọi quen thuộc :

- Sao mày chưa mở sách, cô giáo vào rồi kìa! Trang 54

- Ừ, cảm ơn nha

Đấy, Sơn quan tâm em mà. Sơn còn hay tâm sự với em. Cậu hay kể về chú cún nhà cậu, cây tulip mà cậu mua trên mạng nay đã lớn, cậu kể về những câu chuyện ngẫu nhiên mà cậu bắt gặp, cậu còn kể về những cô gái mà cậu thích...Dù mỗi khi nghe cậu kể về họ, tim Hùng như chia năm xẻ bảy, nhưng Hùng có thể làm gì cơ chứ. Vì lo sợ mà không dám ngỏ lời, em chỉ có thể lắng nghe, chúc Sơn sẽ yêu được cô gái cậu ấy thích mà thôi...
_________
Tan học rồi, em đang ngồi sau xe của Sơn để cậu ấy chở về. Nhà em và nhà Sơn là hàng xóm. Từ bé, người bạn đầu tiên của em chính là Trọng Sơn. Quen biết từ năm 4 tuổi tới tận bây giờ đã là lớp 11, hai bên gia đình cũng vô cùng thân thiết. Hôm nay bố mẹ Trọng Sơn về muộn, cậu sang nhà em ăn cơm tối
- Mẹ ơi con về rồi
- Con chào mẹ ạ - Sơn chào mẹ em. Sơn gọi mẹ Hùng là mẹ từ lâu rồi, em còn nhớ lần đầu tiên em và cậu đánh nhau vì cậu ấy gọi mẹ em là mẹ. Lúc đó em nghĩ trong đầu rằng "mẹ chỉ có một mình em thôi, em không thích ai gọi mẹ em là mẹ giống em". Nhưng lâu dần em cũng chẳng quan tâm cậu ấy gọi như nào nữa. Lâu lâu nhớ lại cũng tự thấy buồn cười cái tính trẻ con của mình
- Hai đứa về rồi tắm rửa nhanh đi rồi xuống cơm nước cho nhanh. Nay nhiều đồ lắm, tí hai đứa liệu hồn ăn hết nghe chưa?
- Bọn con biết rồi ạ

__________

Cả gia đình đang ngồi ăn cơm, mọi người cười nói vui vẻ với nhau. Sơn khéo ăn khéo nói, lại còn rất biết nói lời ngon ngọt. Em cũng vì thế mới đổ. Người gì đâu mà đẹp trai, nhà gia giáo, hiền lành, chiều chuộng, quan tâm như thế làm sao không mê cho nổi. Sơn còn đảm đang cực kì luôn nhé! Khi mà có Sơn sang là y như rằng việc rửa bát bố mẹ không bao giờ phải đụng tay, nấu cơm thì có thêm một bếp phó phụ được bao việc luôn. Đúng chuẩn gu bạn trai ngoan ngoãn, hiền lành, chăm chỉ. Cứ càng nghĩ em càng thêm yêu Sơn một chút, càng yêu Sơn một chút, em mới thấy Sơn và em càng không thuộc về nhau như nào...Em thấy Sơn quá hoàn hảo, được nhiều cô gái theo đuổi,...càng nghĩ em càng có thêm lí do để không ngỏ lời yêu với Sơn. Không phải vì em không muốn yêu Sơn đâu. Em vẫn luôn ngày đêm mong chờ ngày em được nói lời yêu với Trọng Sơn và Trọng Sơn nói ngược lại với em. Em vẫn luôn ngày đêm mong ngóng ngày được nắm tay cậu ấy đi khắp nẻo đường, được ở cùng cậu cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Em vẫn luôn ngày đêm mong mỏi ngày được ngắm pháo hoa cùng Sơn vào mùa xuân, được ngắm bầu trời nắng xanh của mùa hạ cùng cậu, được đón mùa thu với mùi nếp cốm cùng lá vàng rơi của thủ đô, được Trọng Sơn ôm vào lòng mà sưởi ấm ngày Hà Nội đông đến. Em yêu Trọng Sơn, muốn cùng Trọng Sơn đi qua bốn mùa thủ đô với tư cách người cậu yêu và cũng yêu cậu chữ không phải là người bạn thân thiết lâu năm của cậu. Nhưng Xuân Hùng nhát gan làm sao dám nói ra tình yêu này, dù chẳng biết kết quả có tốt đẹp hay không, nhưng em cũng chẳng dám đánh đổi. Thôi thì tấm chân tình này, hãy cứ để một mình em biết, dù có đớn đau, em cũng đành mà chịu đựng.

________

Hôm nay, em có lịch họp câu lạc bộ. Em là phó chủ tịch của câu lạc bộ truyền thông. Hôm nay lịch họp chủ yếu là để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới của trường. Em đến phòng thì hơi bất ngờ vì hôm nay không phải em đến sớm nhất, người đến trước em hôm nay là Nhi - thành viên mới của câu lạc bộ. Thấy em Nhi lễ phép cúi đầu chào em, em cũng gật lại như một phép lịch sự. Một lúc sau, Nhi mới rón rén lại gần em hỏi:

- Anh ơi, có phải anh chơi thân với anh Trọng Sơn đúng không ạ? - Nghe câu này quen lắm, em cá chắc câu sau là em xin phương thức liên lạc của anh Sơn

Em gật đầu một cái, Nhi liền lộ rõ vẻ vui mừng mà hỏi thêm

- Anh có thể cho em xin phương thức liên lạc của anh ấy được không ạ. Em tên Lê Hoàng Yến Nhi lớp 10D5 ạ.

- Ừ được, em muốn xin cái nào?

- Facebook, instagram gì cũng được ạ!

- Anh gửi rồi nhé, kiểm tra đi.

Biết sao em đoán được không, tại chuyện này quen quá rồi. Từ ngày vào lớp 10 Trọng Sơn đã là cái tên thu hút sự chú ý của mấy chị khoá trên. Từ ngày đó số lần con gái bắt chuyện với em để hỏi thông tin liên lạc của Trọng Sơn nhiều vô kể. Sơn được rất nhiều bạn nữ tỏ tình, nhưng lại chỉ thích những bạn nữ không thích Sơn?? Em nhiều lúc phải đặt vô vàn dấu hỏi chấm cho Sơn về sự khó hiểu đó. Mà Sơn lúc nào cũng chỉ cười cười, bộ người đẹp trai thường có vấn đề vậy hả?

Một lúc sau mọi người đến đông đủ, họp bàn kế hoạch xong. Bước ra sân trường, em mới sực nhớ nay quên chưa nhắn trước cho Sơn đón em, chắc hôm nay em phải đi grab vể nhà rồi. Bỗng dưng thấy điện thoại có thông báo tin nhắn, mở ra thấy Sơn nhắn cho em " Ê tao chờ cổng trường, nay đi chơi với tao nha?". Gì đây, tự dưng nay có ý thức tự đưa đón mà không cần báo trước vậy? Nãy em đang định bắt grab về nhà , thôi cũng được đỡ tốn ví. Vừa ra cổng trường là thấy cậu ấy tủm tỉm nhìn vào điện thoại.

- Cái gì vậy bạn tôi ơi? Nay hết tự giác đưa đón không cần nhờ, xong giờ ở đây nhìn điện thoại tủm tỉm cười. Mày bị cái quái gì vậy?

- Lên xe đi rồi tao kể mày cho - Sơn đội mũ cho em rồi bật sẵn hai chỗ để chân sau cho em. Thấy chưa, nói ga lăng quan tâm cấm có sai mà.

- Này đi chơi ở đâu thế?

- Hôm trước thấy mày nói thích ăn bánh gối,
tao biết hàng này ngon lắm nên rủ mày đi ăn - Như này mà không yêu thì cỡ nào mới yêu ạ. Quan tâm người ta phải gọi là dã man ý.

- Nói vu vơ vậy mày cũng nhớ được nữa.

- Thế có thích không để anh chiều bé nào.

- Xưng hô gì kì vậy - đừng có như vậy nữa tim em sắp rơi luôn rồi Sơn ơi

- Thế đi nhá bé yêu.

- Ừ - nhắc cũng như không thôi kệ cho tim rụng luôn cũng được.

Nhìn ngắm đường xá xung quanh, tấp nập, rộn ràng. Sao em lại yêu Hà Nội thế nhỉ? Chắc tại em có quá nhiều lí do để yêu cái đất thủ đô này: em yêu con ngõ phố phường, em yêu những yêu làn đường rợp bóng cây mát, em yêu con người Hà Nội dễ gần dễ mến, em yêu sắc màu nơi đây, yêu nét cổ xưa pha thêm màu hiện đại và em có một thứ rất to lớn để yêu đó là Phạm Trọng Sơn. Em cứ hay nghĩ lung tung thế đấy, mà nói là nghĩ lung tung, chứ thật ra là toàn về Sơn mà thôi. Lâu dần thành thói quen, lúc nào em cũng chỉ nghĩ về Sơn hết. Nghĩ ngợi rồi đã đến hàng ăn

- Cô ơi con năm cái bánh gối.

- Năm cái thằng nào ăn thằng nào nhịn.

- Cho con sáu cái ạ.

- Sao gọi gì nhiều vậy? Gọi bốn cái thôi ăn hết rồi gọi thêm.

- Tao ăn hết cho mày được chưa - Giọng thì cáu bẩn như thế mà tay Sơn vẫn lau đũa lau bát cho em. Nhớ ra Sơn có chuyện gì muốn kể cho em, em hỏi Sơn :

- Thưa quý ngài, nay quý ngài gọi em ra để kể chuyện gì ạ?

- Chuyện là tao đang thích một em.

- Ừ - Dừng lại một chút, Xuân Hùng hỏi thêm - Thế thì sao lại phải gọi tao ra đây vậy?

Sơn nhìn em hai mắt chớp chớp

- Tao có chuyện muốn nhờ mày.

- Cái chuyện gì?

- Mày giúp tao tán bé đó nha?

- Tao liên quan gì mà giúp mày?

- Tại bé đó cùng câu lạc bộ với mày.

- Là ai cơ???

- Lê Hoàng Yến Nhi á.









by : lethuyanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro