Chương 34 : Ý đồ của Hyun Ki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như nói Park Young Ho là kẻ vô lại đứng đầu danh sách thì Lee Jong Hoon là kẻ đứng thứ hai. Sau khi buông lời, nói ra những câu không thể chấp nhận được như thế, anh ta lại thản nhiên như không. Bộ dạng đó hoàn toàn không có chút gì tỏ vẻ áy náy đối với bạn trai đang đi mua nước uống phía xa.



- Anh biết mình đang nói gì không?_ Renjun lạnh giọng.



Nở một nụ cười như vô tội, Jong Hoon dựa người vào thành ghế, chân gác chữ ngũ, khoanh tay trước ngực...hoàn toàn thoải mái. Chỉ có điều đôi mắt xanh loé lên một chút giảo hoạt.



- Tôi thích hoàng tử không được sao?



- Bạn trai anh là bạn thân của tôi._ Renjun nhắc nhở, những ngón tay dưới gầm bàn xoắn lại với nhau trắng bệnh. Cậu đang đè nén cảm xúc tức giận đang dâng trào trong lồng ngực.



Kỳ thực cậu vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao anh ta lại có thể nói với cậu những điều trắng trợn đến như vậy? Trong khi cậu chỉ là người mới gặp, mà quan trọng hơn nữa đó là anh ta đã có bạn trai - Haechan, anh chàng lại là bạn thân của cậu.



- Thì sao? Cậu ta bám tôi, tôi không nhẫn tâm từ chối. Nhưng không sao...tôi thích cảm giác lén lút, vụng trộm._ Jong Hoon tiếp tục nói ra những điều phi luân lý.



- Câm miệng!_ Renjun gằn lên một tiếng, cậu đứng phắt dậy nhìn anh toé lửa. Rõ ràng câu nói vừa rồi đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cậu. Nghĩ đến khuôn mặt của Haechan càng làm cậu khó chịu.


- Tôi sẽ nói cho Haechan biết bộ mặt thật của anh. Và nên nhớ: TRÁNH XA HAECHAN RA.



- Cứ tự nhiên! À...nhắc cho em biết, Haechan tin tôi hơn bất cứ ai._ Jong Hoon nhún vai, giọng điệu tự tin chắc nịch.



Xoay người bước nhanh về phía quầy hàng - nơi đám đông học viên đang xếp hàng mua đồ. Họ thấy cậu liền cúi đầu chào nhưng rồi lại cách xa vài mét, bởi khuôn mặt Renjun đang như một trái bom sắp nổ.



Túm lấy tay Haechan bất chợt khiến cho anh chàng đánh rơi ly Cafe văng tung toé ra sàn, Renjun kéo cậu nhóc ra phía cửa.



- Này Renjun, cậu làm gì thế? Khoan...khoan đã, còn Jong Hoon?


- Renjun...kéo mình đi đâu?



...



Sau khi kéo Haechan đang không hiểu chuyện gì ra sau khu thư viện, Renjun quay lại mím môi nhìn Haechan.



- Có chuyện gì thế Renjun? Bỗng nhiên lại ra đây?_ Haechan khó hiểu.



- Sau này đừng gặp lại, đừng dính dáng gì tới Lee Jong Hoon nữa. Anh ta không tốt như cậu tưởng._ Renjun vào luôn chủ đề chính, giọng nói của cậu khiến cho người nghe không thể không nghe theo.



Haechan nhíu mày, vẻ như không biết những điều cậu vừa nghe có nhầm hay là không.



- Ý của cậu là sao? Tại..tại sao lại nói như vậy?



Renjun thở dài, ngồi lên một phiến đá gần đó. Cậu bắt đầu kể lại đoạn hội thoại giữa cậu và Lee Jong Hoon . Ngay cả việc anh ta nói thích cậu cậu cũng không giấu. Renjun nghĩ...cho dù Haechan có đau lòng nhưng nếu để Haechan tránh xa con người đó, cậu không thể không nói. Bởi một chàng trai thiện lương như Haechan xứng đáng quen được một anh chàng tốt bụng, chứ không phải là loại người như Lee Jong Hoon .



Sau khi nghe Renjun kể lại, đôi mắt Haechan rơm rớm nước mắt. Đôi môi mấp máy.



- Những điều cậu nói...là thật sao? Jong Hoon nói như vậy sao?



Renjun gật đầu nhận định.



Nước mắt Haechan bắt đầu rơi xuống như mưa, những giọt nước mắt thấm ướt vài cọng tóc đỏ dính trên gò má. Bất chợt Haechan xoay người chạy về phía Căn-tin. Renjun có thể nhìn thấy lòng bàn tay của cậu nhóc đang nắm chặt lại, mơ hồ có thể thấy rỉ cả máu.


Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cậu bạn thân, lại nhớ đến vẻ mặt khinh khỉnh của Lee Jong Hoon cậu lại tức giận. Cho dù cậu đã kể cho Haechan nghe nhưng trong nội tâm cậu lại có cảm giác...mọi chuyện sẽ không giống như cậu nghĩ. 

Cũng tại vì Lee Jong Hoon không phải là người dễ đối phó.


--------------------

Cùng lúc đó tại tháp chuông,



Hyun Ki đang nhàn hạ đánh giá căn phòng cũ kỹ của Jung Jaehyun. Căn phòng này ngày trước là nhà kho đựng dụng cụ quét dọn, bây giờ trở thành nơi ở của hắn. Toà tháp chuông này từ sau khi Jung Jaehyun "đánh dấu chủ quyền" thì không một ai bước chân lên ngọn tháp ngắm sao hay học môn tiên tri nữa. Bởi họ e dè, dè chừng hắn. Vì thế nơi này lúc nào trông cũng ảm đạm, cô độc.



Nở một nụ cười mỉa mai vì sự nhỏ bé, cũ kỹ ở đây mang lại, Hyun Ki cất giọng châm chọc.



- Xem ra chỗ này rất thích hợp với cậu, Jaehyun. Ở nơi nhỏ bé này xem ra cậu sống rất thoải mái.


Vẫn một mình chìm trong không khí của riêng mình, Jung Jaehyun vẫn thâm trầm ngồi dựa lưng vào thành cửa sổ, khuôn mặt hắn vẫn không lộ ra chút tia cảm xúc nào. Dù cho có thêm sự xuất hiện không báo trước của Hyun Ki.


Chậm rãi dạo quanh căn phòng nhỏ bé, tùy tiện túm mái tóc dài lãng tử của mình cột ra phía sau, Hyun Ki cầm ly Cafe đã nguội của Jung Jaehyun lên xem xét nhưng giọng điệu lại chuyển hướng, có chút nghiêm túc.


- Thật ra cậu nên sống trong sự xa hoa, lãng phí chứ không phải ở chỗ mà không có Cafe nóng để uống như thế này,Jaehyun. Lẽ nào cậu không muốn?



Tầm mắt Jung Jaehyun dịch chuyển nhìn trực tiếp vào Hyun Ki, rất lâu mới nở một nụ cười nhạt.


- Muốn gì?


Ý đồ của Hyun Ki trước nay hắn luôn biết rõ. Chỉ là con người của anh ta từ trước đến nay luôn nhiều mưu mẹo.


- Cậu là một người thông minh, Jaehyun. Cậu biết tôi muốn gì. Song Hyo Shin còn sống, cuộc sống không phải lo cho đến cuối đời. Jaehyun, lẽ nào đó không phải là một cái giá đáng để cậu nghe theo tôi sao?_ Hyun Kimỉm cười, giọng nói từ tốn vang lên như mê hoặc.



- Không tiễn!

Hắn thản nhiên đuổi "khách" mặc cho Hyun Ki đưa ra điều kiện - mà theo anh ta là quá tốt dành cho mình. Hắn biết rõ, con người Hyun Ki nham hiểm như thế nào.



Điều anh ta muốn chỉ là khả năng thôi miên của hắn mà thôi.


Không tức giận vì câu nói của hắn, Hyun Ki thản nhiên chỉnh lại áo khoác của mình bước ra cửa. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta quay người lại, buông ra một câu tự nhiên.



- Phải rồi! Có lẽ Sally sắp quay lại học viện. Con bé nhớ cậu lắm đấy._ Sau đó nở một nụ cười có chút ngạo nghễ, xoay người mất hút sau cánh cửa.

Để lại hình bóng của Jung Jaehyun có chút cứng nhắc bên thành cửa sổ.



- Sally



Hắn khẽ mở miệng, trong đầu hiện lên một bóng hình. Ánh mắt ánh lên một chút dịu dàng, sau đó tầm mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.



Có lẽ ý đồ của Hyun Ki hắn đã hiểu rõ thêm một phần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro