Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Ý nghĩ tồi tệ.

Biểu cảm của Yang Jungwon quá rõ ràng, cảm xúc đều viết hết lên mặt, trông có vẻ như là vừa mới nghe được chuyện gì đó.

Khuôn mặt Park Jongseong lạnh xuống, muốn nói đây là việc riêng của anh, muốn nói anh không muốn đề cập chuyện này với bất kỳ ai, muốn nói rằng anh đã không còn để ý tới thái độ của hai người kia từ lâu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt óng ánh nước của thiếu niên, tất cả lời nói đã nằm ở cổ họng đều giống như không thể thốt nên lời.

Một lát sau, anh thấp giọng nói: "Được."

Trời bên ngoài đã tối đen, tiếng chuông tự học buổi tối vang dội, hai thiếu niên bước đi trong bóng tối về phía vườn hoa, trong tay nam sinh cao ráo còn xách theo một chiếc túi nhựa.

Trời tối, trong rừng cây cũng không có đèn, hai người một trước một sau bước đi, quần áo thỉnh thoảng bị những cành cây cọ xát vang lên tiếng xào xạc, lầu dạy học ở phía xa được thắp đèn sáng trưng, bọn họ cứ vậy mà đi dọc theo con đường nhỏ đến chỗ sâu nhất của vườn hoa.

Băng qua rừng cây đầy lá rụng, đi qua mặt hồ yên tĩnh là sẽ đến được điểm cuối cùng với một bức tường thấp bé.

Đêm dài tĩnh lặng, nơi này lại trở thành thế giới của loài vật, hai người vừa mới bước tới gần bức tường đã nghe thấy tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ như cào vào lòng người.

Park Jongseong thường xuyên đi đến chỗ này để cho ăn, quen thuộc mở cái túi trong tay ra.

Bỏ đi lớp da chiên của đùi gà, thì mùi thịt vốn có lại theo đó toả hương thơm, khí trắng men theo miệng túi bốc lên trời.

Con mèo mướp khập khiễng chui ra từ trong bụi cây nhỏ, tạo ra một vệt xám ngần trong đêm tối, nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt Park Jongseong, cất tiếng meo meo, đôi mắt trong đêm đen sáng rực cực kỳ.

Park Jongseong thuần thục xé nhỏ đùi gà, không khác gì nhiều so với trước đây.

Khoảng thời gian ở lại trường, hai người cũng thường xuyên cùng nhau đến cho mèo ăn, Park Jongseong cho ăn, Yang Jungwon ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, không ai nói một lời nào, bầu không khí thanh nhàn lại khiến người ta thả lỏng.

Nhưng bây giờ, Yang Jungwon có hơi căng thẳng.

Sau khi cho con mèo ăn xong, hai người trở lại bên hồ nước, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Băng ghế thiết kế rất độc đáo, tạo hình một cỗ xe ngựa, bánh xe lớn tròn được khảm vào mặt đất, phần chỗ ngồi giống như một chiếc xích đu, được một linh kiện nhỏ tinh xảo cố định ở trên cỗ xe.

Gió đêm mùa thu mang theo hơi lạnh khiến người ta rét buốt, hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, ghế ngồi có hơi đung đưa.

Không có ai mở miệng trước, thời gian tưởng chừng như cứ thế mà dừng lại.

"Meo~"

Một tiếng kêu nhẹ nhàng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, con mèo chân thọt kia không biết từ lúc nào đã đi theo hai người đến bên cạnh bờ hồ.

Đầu tiên là đi tới đi lui dưới chân bọn họ, sau đó cào lên ghế muốn nhảy lên trên, nhưng dù sao nó cũng bị thọt chân sau, thử nhiều lần cũng không lên được, còn té cái bịch lăn thành một vòng.

Trong khoảng thời gian này con mèo được hai người cho ăn đến mập lên một vòng, tròn vo, trông cực kỳ đáng yêu.

Park Jongseong cúi người ôm con mèo lên, mèo con lập tức ngoan ngoãn nằm giữa hai người, miệng phát ra tiếng rừ rừ, an ổn nheo mắt lại.

Yang Jungwon rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Người nhà anh... Vẫn luôn là như vậy sao?"

Ngay cả khi còn bé, Park Jongseong cũng hiếm khi nói về người nhà mình.

Park Jongseong gãi gãi lên mớ lông trên đỉnh đầu con mèo, đáp một tiếng: "Ừm."

"Vậy bây giờ anh đang ở một mình à?"

"Bọn họ đều đã tái hôn, tôi ở trong nhà cũ."

"Bọn họ vẫn luôn không có đến thăm anh sao?"

"Không muốn tới, cũng không cần thiết."

Yang Jungwon hỏi cái gì, Park Jongseong đáp cái đó.

Hỏi đáp được một lúc, Yang Jungwon rốt cuộc cũng biết được đại khái tình huống của nhà Park Jongseong.

Park Jongseong được sinh ra từ một lần sai lầm say rượu, hai người không hề có bất kỳ tình cảm gì với nhau, nhưng áp lực từ gia đình khiến họ không thể không kết hôn sinh con.

Kết quả cũng rõ ràng, Park Jongseong sinh ra thì bị ném cho ông, hai người bọn họ chưa từng về nhà, cũng chẳng được bao lâu thì lần lượt ngoại tình.

Khi còn bé Park Jongseong rất hay bị bắt nạt, cũng sẽ trộm khóc nhè: Vì sao mọi người đều có ba mẹ, còn anh chỉ có mỗi ông?

Ông nói cho anh biết, ba mẹ là đang khảo nghiệm anh, chỉ cần anh đủ ưu tú, thì sẽ có thể khiến hai người kia trở về, khiến bọn họ nhìn nhận anh.

Năm mười hai tuổi ấy, ông qua đời vì bệnh, ba mẹ Park Jongseong nhanh chóng ly hôn rồi tái hôn, anh được người mẹ trên danh nghĩa kia đón về, không lâu sau đó thì bị đưa đến trường nội trú.

Viền mắt Yang Jungwon hồng hồng, nước mắt đảo quanh nơi đáy mắt, cổ họng đều nghẹn ngào mang theo giọng mũi dày đặc: "Đó là bọn họ sai, không phải lỗi của anh."

"Ừm, tôi biết."

Trái lại, Park Jongseong lại an ủi Yang Jungwon, giọng điệu điềm tĩnh.

Lúc còn nhỏ anh đã biết được, có một số người sinh ra không xứng đáng được yêu.

Không bao giờ có, thì sẽ không yêu cầu xa vời, anh cũng không cần thứ gọi là tình yêu, chỉ cần... Vật lý của anh là đủ rồi.

Bàn tay khớp xương rõ ràng vẫn còn đặt trên lưng con mèo, vuốt ve bộ lông mềm mại ấm áp ấy.

Mèo con thoải mái kêu một tiếng, cái đuôi vòng qua ngón tay của Park Jongseong.

Yang Jungwon cúi đầu nhìn chằm chằm vào động tác của một người một mèo, ưu sầu thở dài một hơi.

Hiện tại Park Jongseong mặc dù luôn xa cách người khác, nhưng nhìn phản ứng của anh vẫn còn tiếp nhận thế giới như vậy, cũng không giống như trạng thái nản lòng thoái chí đến nỗi vứt bỏ mạng sống của mình ở đời trước, về sau chắc chắn sẽ còn xảy ra chuyện gì mới có thể khiến anh mất hết hy vọng vào cuộc sống, hoàn toàn khép mình.

Còn có chuyện vào năm cấp hai kia thế nào, Yang Jungwon không tin Park Jongseong sẽ vô duyên vô cớ đánh bạn học của mình.

Xung quanh lại yên tĩnh một lần nữa, chỉ có thể nghe được tiếng gió yếu ớt và tiếng rừ rừ thỉnh thoảng vang lên của con mèo, vừa yên tĩnh vừa tốt đẹp.

Yang Jungwon âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng trân trọng cảm giác bình yên không dễ tìm này, mặc kệ về sau có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đều sẽ ở bên cạnh Park Jongseong, sẽ không để anh một mình đối mặt với nó nữa.

Lâu khô nước mắt, Yang Jungwon cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười: "Không sao, về sau anh sẽ luôn có em, chúng ta mãi mãi là bạn tốt!"

Vẫn rực rỡ và ấm áp như vậy, tựa như ánh đèn đột nhiên bừng lên trong căn phòng tối đen, lại hệt như ánh sáng ló dạng nơi chân trời.

Bàn tay đặt trên lưng con mèo dừng lại một chút.

Park Jongseong rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt nóng rực của Yang Jungwon.

Đây không phải là lần đầu tiên Yang Jungwon nói những lời tương tự, cậu đã nói qua vô số lần không thể đếm hết.

Nhưng trong đêm thu đầy sao này, bốn phía vắng vẻ yên ắng, nhìn thấy trong đôi mắt kia sáng rực như ánh sao vụt qua, Park Jongseong đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc điên cuồng.

Độc chiếm.

Muốn độc chiếm cậu ấy.

Muốn trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có mỗi mình.

Park Jongseong bỗng nhiên hiểu ra cảm giác ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ là như thế nào.

Anh thích một người đồng giới.

Màu mực nồng đậm nơi đáy mắt không ngừng cuộn trào, khóe miệng Park Jongseong nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Thậm chí trong một khoảnh khắc, bản chất tồi tệ bên trong anh còn bị khơi dậy, muốn biết phản ứng của Yang Jungwon sau khi biết được cảm xúc của anh.

Sẽ sợ hãi đến khóc sao?

Cặp mắt xinh đẹp óng ánh kia lại bởi vì anh mà bị bao phủ bởi nước mắt trong suốt?

Hay sẽ hối hận vì đã trêu chọc anh?

*

Tiếng chuông kết thúc tiết tự học đầu tiên nhanh chóng vang lên, hai người trở lại lầu dạy học, lúc vừa mới đi tới cửa lớp đã đụng phải Niki đang cầm theo ly định đi lấy nước.

"Jungwon?!" Lông mày Niki lập tức nhướn lên, nhìn hai người từ trên xuống dưới, "Đang trong tiết mà hai người chạy đi đâu vậy?"

"Thì... Ừm..." Yang Jungwon nhất thời không nghĩ ra được nên giải thích thế nào.

"Mấy cậu cũng gan ghê đó, dám cúp cả tiết tự học." Niki nói, "Lúc đang trong tiết anh Donghyun có tới, còn phát hiện hai người không ở trong lớp."

"Không phải chứ! Cậu chắc chắn là đang đùa tớ!" Yang Jungwon mở to hai mắt không dám tin, Park Jongseong cũng hơi nhíu mày lại.

"Đương nhiên là thật, không tin thì cậu đi hỏi Sunoo đi, cậu ấy nói thì cậu sẽ tin đúng không?" Niki bất mãn nói, "Anh Donghyun nói sau khi hai cậu trở về thì lên văn phòng một chuyến, tôi cũng đang lo lắng đi tìm các cậu đây."

"..."

Vẻ mặt Niki rất nghiêm túc, không có một chút lừa gạt nào, biểu cảm của Yang Jungwon rốt cuộc cũng xìu xuống.

Bình thường Kang Donghyun rất ít khi đến lớp vào buổi tối chủ nhật, nên cậu mới to gan yên tâm trốn tiết, nào biết được lại tự đưa bản thân đến đầu họng súng.

"Rồi rồi." Cậu thở dài một hơi, "Tớ đi lên ngay đây."

Niki vỗ vỗ vai cậu: "Bảo trọng nha người anh em."

Chuông vào học vang lên, người trên hành lang đều đi vào trong lớp, chỉ có hai người lại đi ngược dòng người, hướng về nơi văn phòng vắng vẻ nhất của lầu dạy học.

"Xin hỏi thầy Kang có ở đây không ạ?"

Sau khi gõ cửa, Yang Jungwon hơi nghiêng nửa cái đầu vào hỏi.

Kang Donghyun đang ngồi ở bên cạnh cửa, nghe được âm thanh của cậu thì lập tức ngẩng đầu lên: "Vào đi."

Yang Jungwon hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra, Park Jongseong cũng đi theo phía sau, hai người cứ thế mà đứng song song trước bàn làm việc của Kang Donghyun.

Kang Donghyun xoay ghế, đối mặt với hai người: "Biết vì sao tôi lại gọi các em lên đây không?"

Yang Jungwon xấu hổ cúi đầu: "Biết ạ... Bởi vì tụi em không có lên lớp tự học."

"Tại sao không lên?" Kang Donghyun hỏi.

Yang Jungwon cắn môi, giải thích nói: "Thật xin lỗi thầy, em..."

"Tâm trạng của em không tốt, nên kéo cậu ấy đi theo với em."

Còn chưa nói xong câu xin lỗi, Park Jongseong đã ngắt lời cậu.

Yang Jungwon sững sờ, vội vàng khua tay: "Không phải không phải, là em..."

"Thật xin lỗi thầy." Park Jongseong lại cắt ngang cậu, giọng điệu lạnh nhạt, "Là vấn đề của em, không có liên quan gì đến Yang Jungwon cả."

Kang Donghyun giương mắt lên quan sát hai người.

Khuôn mặt Yang Jungwon tràn ngập biểu cảm kinh ngạc, còn vẻ mặt Park Jongseong thì vẫn lạnh lùng, sống lưng thẳng thắp, hơi tiến về phía trước nửa bước, dáng vẻ muốn bảo vệ người kia đến cùng.

Lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc chiều, Kang Donghyun cũng đoán được đại khái chuyện gì đang diễn ra, ngược lại cũng không thể trách phạt hai người.

Hai người bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, một người sẵn sàng cúp tiết để an ủi bạn bè, một người thì sẵn lòng nhận trách nhiệm về phía mình.

"...Vì các em vi phạm lần đầu nên tôi sẽ không khiển trách, lần này coi như bỏ qua, lần sau còn trốn học nữa thì sẽ viết kiểm điểm gọi phụ huynh đấy."

Kang Donghyun tuy uy hiếp ngoài miệng, nhưng thực tế thì trực tiếp bỏ qua vấn đề này, anh lấy một tờ giấy từ trong ngăn kéo đưa qua cho Park Jongseong, "Còn một việc nữa, chuyện ở nhà em tôi cũng biết, tôi đã nói lại với nhà trường, trên kia cũng đã thông cảm, tờ đơn chấp nhận này em cứ cầm về tìm người ký tên là được, cũng không cần ba mẹ em đến trình diện nữa."

Mí mắt của Park Jongseong không nhấc lên, tùy tiện "vâng" một tiếng.

Kang Donghyun đã quen thuộc với thái độ lãnh đạm của Park Jongseong, khẽ thở dài, không nói thêm gì cả.

Thời gian nghỉ giữa các tiết tự học rất ngắn, còn chưa nói được bao nhiêu câu đã phải lên lớp.

Tiết tiếp theo là giờ tự học của Kang Donghyun, ba người cùng nhau trở về phòng học.

Sau khi ngồi xuống chỗ ngồi, cả lớp vẫn còn chưa yên tĩnh lại, Park Jongseong vung tay lên, trực tiếp ký tên lên cột chữ ký của phụ huynh, lại tiện tay nhét vào trong ngăn bàn, không thèm nhìn lại lấy một chút.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên, động tác vô cùng thuận tay, thành thạo đến mức khiến người khác đau lòng.

Hầu hết tất cả mọi người đều đã từng bắt chước chữ ký của ba mẹ.

Những lúc không thi tốt hay mắc lỗi gì đó mà không muốn bị phụ huynh biết, đều sẽ tự mình qua quýt ký một cái tên để lừa dối, cầu mong sẽ trót lọt.

Bọn họ sợ người lớn sẽ bận tâm quá nhiều, nhưng Park Jongseong thì ngay cả một người muốn quản anh cũng không có.

Bỗng nhiên, Yang Jungwon lại nảy ra một ý tưởng điên rồ nhưng rất táo bạo, cũng nhanh chóng quyết định thực hiện nó.

"Thật xin lỗi thầy! Em muốn đi vệ sinh!"

Yang Jungwon đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi phòng học như một cơn gió, tiếng bước chân lộp bộp vang lên trong dãy hành lang vắng vẻ vô cùng rõ ràng.

Cậu cứ như vậy mà chạy đến văn phòng của Kang Donghyun.

Các giáo viên đều đã lên lớp hoặc về nhà, trong văn phòng cũng không còn người nào khác.

Yang Jungwon lục lọi trên kệ đặt thông tin, tìm được một tờ đơn chấp nhận trống, giấu vào trong áo cứ như bảo vật.

Làm như vậy có lẽ sẽ không có ý nghĩa thực tế nào, nhưng cậu muốn nói cho Park Jongseong biết, anh không phải chỉ có một mình.

Kết thúc chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro