ch. 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khốn thật, tại sao hoá hay lý hay lịch sử hay toán hay bất cứ cái gì lại tồn tại trên đời chứ?" - Jay rên rỉ trong mệt mỏi vì chỉ còn vài phút nữa là đến hạn nộp bài tập toán

"Đây là lần đầu tao thấy mày căng thẳng vậy đấy, ổn chứ anh bạn?" - Sunghoon ngước nhìn Jay

Jay không ổn. Nếu anh không vượt qua bài kiểm tra này, anh sẽ phải thi lại. Nhưng Jay không muốn người khác biết anh quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt như điểm số, kiểu — ai lại quan tâm cơ chứ?

"Tao ổn, Sunghoon. Căng thẳng vì không tìm được dây chuyền Chanel thôi." Xạo đấy.

"Ồ, có lý. Mà đi ăn trưa hay gì đó đi." - Sunghoon nhún vai, cũng chẳng hỏi thêm gì

Jay was basically a pathological liar, not everything he said was false, just a bit twisted from the reality. He always used to say he gets to school early because his dad drops him off, who's he kidding? He wouldn't even dare step in a car with his dad.

Về cơ bản, Jay là một kẻ hay nói dối và nói dối rất giỏi. Không hẳn tất cả những điều anh nói đều là giả, chỉ là hơi khác so với thực tế. Anh thường nói rằng lý do anh có mặt ở trường sớm là vì bố anh đưa anh đến trường, nhưng đùa ai vậy chứ? Anh còn chẳng dám bước chân vào xe với bố nữa là.

Ngay khi Jay và Sunghoon bước ra hành lang để đến nhà ăn thì anh đã đụng phải một ai đó và khiến người nọ ngã xuống sàn. Lúc này anh mới nhìn xuống để biết đó là ai.

Là Jake.

"Ít nhất thì hãy đỡ tôi dậy chứ?" - Jake nhăn nhó, trong giọng đầy sự khó chịu

Dù bản thân cũng khó chịu không kém nhưng anh vẫn đưa tay về phía Jake để đỡ cậu. Jake cảm thấy Jay chẳng để tâm mấy, vì vậy cậu chỉ lẩm bẩm một câu "xin lỗi" và nhanh chóng rời đi.

Jay tiếp tục bước đi đến khi bị chặn lại bởi một cậu trai đang đứng khoanh tay trước mặt. Anh cố gắng nhìn kỹ hơn, đồng thời nhớ xem đây là ai trong số vô vàn người anh gặp hằng ngày. Một tích tắc sau, Jay cảm thấy như trên đầu mình vừa xuất hiện một cái bóng đèn phát sáng, anh nhớ người này là ai.

"Rất vui được gặp cậu ở đây, hội trưởng." - Jay nở nụ cười nửa miệng với Jungwon, người được gọi là hội trưởng, dáng vẻ vô cùng bất cần

Nhưng thực tế thì anh cảm thấy như trái tim mình có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất kỳ lúc nào.

"Cậu vừa đụng trúng bạn tôi ở đằng kia và thậm chí không xin lỗi vì điều đó, cộng với việc cậu còn không cố gắng tham dự một cuộc họp nào của hội học sinh vào tuần trước." - Jungwon trừng mắt nhìn anh

Mặc kệ hội trưởng hội học sinh vẫn cứ luyên thuyên trước mắt, thứ duy nhất khiến Jay chú ý là gương mặt thanh tú của người nọ — Jungwon có má lúm rất đáng yêu, mái tóc bồng bềnh mềm mại, đôi mắt mèo cuốn hút và ti tỉ những thứ khác. Trong mắt Jay, Jungwon là định nghĩa của hai từ "hoàn hảo".

"Cậu có đang nghe không vậy Park Jongseong?" - Jungwon gần như hét lên khi thấy vẻ mặt lơ đãng của anh

"À ờ.. về người tôi vừa đụng trúng ban nãy à? Nghe này, xin lỗi nhé nhưng tôi không quan tâm đâu. Và cuộc họp của hội học sinh? Các cậu biết tôi sẽ không đời nào có mặt ở đó mà, họ chọn tôi vì tôi đẹp trai quá thôi, chấp nhận điều đó đi." - Jay nhún vai trong khi đám đông xung quanh cả hai ngày một đông hơn, đầy những ánh mắt hiếu kỳ

Lời nói của anh như thổi lên cơn lửa giận trong lòng Jungwon, sao lại có một người thiếu trách nhiệm và từ chối làm bất cứ điều gì vì lợi ích cộng đồng như này vậy? Jay là kẻ đáng ghét nhất mà cậu phải làm việc cùng, đó là điều mà Jungwon có thể chắc chắn.

"Này, nếu cậu không tham gia buổi họp tiếp theo thì cậu sẽ phải ở lại trường sau giờ học, đồng nghĩa rằng cậu sẽ mắc kẹt với tôi trong một lớp học toàn những đứa cá biệt. Cậu muốn vậy không?" Có, chắc chắn là có. Jay thích cái ý tưởng được mắc kẹt cùng Jungwon hơn cậu nghĩ.

"Vậy nên hãy suy nghĩ cẩn thận, vì đó không phải hình phạt duy nhất đâu." - hội trưởng hội học sinh liếc mắt trước khi trở lại cuộc trò chuyện với bạn bè của cậu

Jay cứng họng trước sự đe doạ của cậu. Lời nói của Jungwon không phải là không có cơ sở và hoàn toàn có khả năng xảy ra nếu anh cứ tiếp tục trốn tránh trách nhiệm thế này, vả lại, rủi ro bị đá khỏi trường không phải là thứ mà Jay có thể xem nhẹ.

Jay nhìn quanh và nhận ra có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, anh mỉm cười với Sunghoon và vờ như không có gì.

"Sunghoon, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro