Ten days

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" sau này nếu chúng mình chia tay, anh phải báo cho em trước 10 ngày"

jungwon khẽ tựa đầu lên bờ vai của jongseong, thì thầm nho nhỏ như ngượng điều gì.

" sẽ không có ngày đó đâu" jongseong xoa xoa mái tóc mềm mại của em.

" anh hứa đã" jungwon đưa ngón tay út dễ thương ra trước jongseong.

" nhưng tại sao cơ?" jongseong hỏi vặn lại em mèo nhỏ.

" nếu chuyện ấy xảy ra, anh sẽ được biết" jungwon cười nhẹ.

" anh không muốn biết" jongseong ngoắc lấy ngón tay của em, rồi tiện tay nắm chặt lấy bàn tay ấy. một cơn gió lì lợm lùa vào tận căn phòng gác mái của jongseong, phảng phất hương chua chát của mối tình đầu.

" chúng ta chia tay nhé" jongseong buông câu nói một cách tỉnh bơ, không chút lưu luyến hay sượng sùng, chẳng thèm để tâm đến xúc cảm nơi jungwon. em chỉ đang ngồi lặng im, vân vê trong đôi tay lạnh cóng cốc cà phê nguội giá tự bao giờ.

" ý anh là 10 ngày nữa đúng không?" jungwon mỉm cười, để lộ đôi chiếc má lúm chẳng thể lẫn đi đâu của em.

" ừm..." jongseong nói nhẹ trong cổ họng. có lẽ hắn đã vô tình quên bẫng đi lời hứa với em dạo nọ.

" chúng ta về nhà nhé?" jungwon đứng dậy, đưa bàn tay ra trước mặt jongseong. jongseong nhìn em khó hiểu, chần chừ đôi chút trước khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em rồi cho vào túi áo của hắn, như cách hắn vẫn hay từng làm.

trên cung đường về nhà, hắn và em dường như đều ôm cho mình những nghĩ suy riêng, chẳng ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí lặng im khó chịu. em không nhìn hắn mà ngoảnh đầu sang bên kia đường, ngân nga câu hát gì đó trong cổ họng, giống như em đang rất vui vẻ sau khi hắn nói lời chia tay.

" lâu rồi anh không nắm tay em" jungwon đột ngột quay sang, cười tít mắt nhìn hắn.

" à... ừm..." hắn thoáng bối rối, bàn tay vì vậy cũng nắm chặt thêm một chút. hắn chợt nhận ra không biết từ bao giờ tình cảm với em như bọt biển tan biến vào những cuộn sóng lớn, không biết từ bao giờ đã không còn âu yếm em trong vòng tay. hắn chợt tự trách bản thân vì đã bỏ bê em, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt phắt đi, bởi hắn nghĩ hắn đã không còn yêu em nữa rồi.

thoáng cái cả hai đã về đến trước khu nhà. tay hắn vẫn đan vào tay em cho đến khi hắn phải tìm chìa khóa để mở cửa. em vào nhà, bật máy sưởi rồi ngồi hơ tay, bàn tay ấm áp của jongseong đã không còn có thể sưởi ấm em nữa.

jongseong nằm dài trên giường, cuốn lấy chăn và bấm điện thoại. thấy thế, em đi lại gần lay lay hắn.

" em đói"

" em tự nấu đi, anh ăn ngoài rồi" jongseong vẫn dán mắt vào điện thoại nhắn tin với ai đó.

" em đói lắm" jungwon tỏ vẻ nũng nịu.

" có mì gói kìa"

" ba hôm nay em chưa có hạt cơm nào vào bụng"

nếu là jungwon của hôm qua thì em sẽ chỉ tự pha mì mà không dám làm nũng anh, nhưng giờ chỉ còn 10 ngày, em phải tận dụng.

jongseong liếc nhìn sang em, thấy em hơi cúi đầu xuống, để lộ rõ xương quai hàm khẳng khiu. em đã gầy đi, có lẽ vậy.

" thôi được rồi" park jongseong tỏ vẻ cam chịu, tốc bỏ chăn và đứng dậy. jungwon nheo mắt cười, ngay lập tức nhảy vọt lên giường và nằm vào chỗ anh vừa nằm để cố giữ lấy chút hơi ấm còn vương lại.

" sau này em sẽ nhớ đồ ăn của anh" vì căn gác khá nhỏ nên jungwon có thể nằm trên giường nói mà jongseong vẫn nghe rõ mồn một.

" lúc nào em cũng chê dở còn gì" jongseong vo gạo mà xuýt xoa vì lạnh.

" em đùa đấy" jungwon cười khúc khích.

park jongseong cũng khẽ cười, nhưng đương nhiên là jungwon không biết điều đó. em nằm nhìn jongseong hí hoáy trong căn bếp, một cảnh tượng mà lâu ngày rồi không được thấy. tiếng của những dụng cụ bếp làm căn nhà như ấm cúng hẳn lên.

sau một hồi vật lộn với đống xoong chảo và cả cái rét, một bữa cơm nóng hổi đã được dọn lên chiếc bàn nhỏ. park jongseong bưng ra cạnh giường, toan gọi jungwon thì thấy em đã cuộn tròn người và ngủ say.

hắn đi lại gần, định lay lay đánh thức em nhưng bàn tay khựng lại. nhìn em ngủ ngoan, khuôn mặt xinh xắn thanh thuần, đôi mắt khẽ nhắm với hàng mi cong dài, đôi môi thì chúm chím như muốn thổ lộ điều gì. jungwon, em vẫn luôn mang nét đẹp tựa thiên thần. hắn không nhận ra mình đã nhìn em lâu thế nào cho đến khi em đột ngột mở mắt, nhìn thẳng vào hắn khiến hắn giật nảy mình như bị bắt quả tang.

" anh nấu xong rồi à?" jungwon hỏi bằng giọng ngái ngủ.

" ừm"

" anh không ăn với em sao?" em thấy hắn lại rúc vào trong chăn.

" anh ăn rồi"

jungwon bĩu môi và không nói gì nữa. em tự xới cơm và ăn. park jongseong khẽ hé mở chăn, nhìn em gắp lia lịa, nhai phồng miệng trợn má như đã bị bỏ đói từ lâu.

" thế mà còn mời người ta ăn cùng" hắn thầm cười.

" ăn xong tự rửa bát đấy nhé" park jongseong từ trong chăn nói vọng ra, như để nhắc khéo jungwon về sự thật là cả hai giờ chẳng khác gì bạn cùng phòng, và hắn chẳng có trách nhiệm phải chịu đựng cái lạnh âm 10 độ để rửa bát cho em.

" hôm nay mới là ngày đầu" jungwon đáp với giọng bình tĩnh. " nếu anh rửa bát cho em, em sẽ ôm anh"

" ha... anh không thèm" park jongseong cười khẩy.

" vậy thôi, sau này anh có thèm thì đừng trách" jungwon nửa thật nửa đùa, bưng bát ra bồn rửa. chỉ có một vài cái bát thôi nên em rửa cũng chẳng tốn mấy thời gian.

xoảng.

jungwon lỡ tuột tay làm một cái bát rơi xuống đất và vỡ tan. em hơi hoảng, ngồi xuống mà nhặt nhạnh những mảnh vỡ tí hin vương vãi khắp sàn.

" aishhh" park jongseong tốc bỏ chăn, vùng vằng đi tới.
" tránh ra anh xem"

" em làm sắp xong rồi" jungwon mỉm cười vẻ hối lỗi.

" bảo em đứng ra chỗ khác. còn nhiều mảnh vỡ nhỏ ở chỗ này" park jongseong chợt lớn tiếng như mắng con.

" vâng..." jungwon đứng dậy và nép lại một góc, nhìn park jongseong tỉ mỉ thu dọn bãi chiến trường của mình.

" bình thường em cẩn thận lắm mà" park jongseong ngán ngẩm lắc đầu.

" em run tay" jungwon giơ bàn tay lẩy bẩy lên phía trước.

park jongseong không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng bỏ túi mảnh vỡ vào thùng rác, rồi đi lại chỗ bồn và rửa những chiếc bát còn lại. jungwon muốn mỉm cười nhưng sao em không thể, em từ từ đi lại, ôm chặt lấy jongseong từ phía sau, vùi đầu thật sâu vào bờ lưng vững chãi của anh.

" đây là cái ôm mà em nói à?"park jongseong hỏi lạnh băng.

jungwon gật gật bằng cách dụi dụi đầu vào lưng anh.

" vòng ôm này giờ đã vô nghĩa mất rồi" jungwon thì thầm.

một khoảng không im lặng kéo dài. jongseong đã cố tình làm mọi thứ chậm lại một chút. hình như hắn đã muốn níu giữ khoảnh khắc được em ôm lấy một cách đầy yêu thương.

_

ngày hai.

jungwon khá bận lòng khi những ngày cuối cùng này mà em vẫn phải bận bịu với nhiều đồ án ở trường đại học.

" anh đang ở đâu vậy? anh tới đón em được không?"

tuyết rơi ngày một dày nhưng em vẫn cố chấp đứng co ro dưới cổng trường. tất nhiên em có thể tự đi tàu về, nhưng em muốn jongseong tới đón em.

" em tự đi tàu về đi, anh đang bận "

đáp lại em chỉ là câu trả lời gấp gáp như muốn cúp máy ngay của jongseong.

" nhưng..." jungwon định nói gì đó, nhưng em nghe thấy tiếng nói của phụ nữ lọt vào điện thoại, nên em đã tắt phụt đi.

em đã biết tiếng của người này, vào khoảng hai tháng trước. có lẽ là "người quen" của jongseong ở chỗ anh làm.

em ngồi thụp xuống trước cổng trường và bấm điện thoại. em chẳng còn tha thiết muốn về nhà, vì giờ này anh cũng đã về đâu.

tuyết rơi trắng xóa cả một mảng tóc của em nhưng em chẳng để tâm lắm. khoảng một giờ sau, trời ngày càng lạnh, hơi thở của em trở nên trắng xóa. jungwon đứng dậy, khoác ba lô lên vai và chuẩn bị đến ga tàu.

từ xa, em thấy park jongseong hớt hải chạy đến như bị ma đuổi. vừa thấy bóng dáng hắn, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt tưởng chừng đã bị cái lạnh làm đông cứng.

thấy em, park jongseong chạy lại, ngả ô về phía em. hắn vừa thở hồng hộc vừa quát tháo.

" sao giờ còn ở đây?"

" chờ anh" hai má em đỏ ửng lên.

park jongseong lấy tay phủi hết đi những hạt tuyết vương trên tóc em. jungwon khoác lấy tay anh, ngả đầu vào anh, dù nhận ra anh có hương nước hoa lạ nhưng em vẫn cứ mỉm cười suốt cả dọc đường.

" dạo này anh có vẻ bận" jungwon thỏ thẻ " anh có mệt lắm không?"

jongseong chợt cảm thấy đăng đắng nơi cổ họng. hắn bận thật, nhưng là bận ở bên người khác. chỉ vừa mới khi nãy người ấy còn bảo hắn ngồi lại ăn cơm, nhưng lòng hắn chợt nôn nao khi nghĩ về jungwon. với tính cách của em thì em sẽ cứng đầu chờ đợi dưới cái tiết trời vô vọng này.

" dạo này công việc cũng vơi bớt rồi"

" vậy mai anh sẽ ở nhà phải không?" jungwon tròn xoe mắt hỏi, vì mai là chủ nhật.

jongseong không dám hứa trước, hắn đánh trống lảng bằng cách tạt vào hàng chả cá ven đường và mua cho em một xiên chả cá nóng hổi. jungwon hạnh phúc cho đồ ăn vào miệng, mỉm cười như một đứa trẻ được cho kẹo.

nhìn em, hắn chợt nhớ về những ngày còn yêu. cứ tầm trước khi em tan học 15 phút là hắn đã có mặt ở cổng trường để đón em, rồi cả hai cùng đi dạo loanh quanh và nhồi đầy cái bụng đói bằng những thứ đồ ăn ven đường.

chậc, hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi sao?

_

sáng hôm sau, jungwon thức dậy thật sớm. tuy nhiên sau đó thì em chẳng biết phải làm gì ngoài pha một cốc ca cao nóng để nhâm nhi và từ từ ngẫm nghĩ về những ngày sau, khi em phải rời khỏi căn nhà này vì đã không thể gia hạn tình yêu với chủ nhân của nó.

" dậy sớm vậy?" park jongseong nửa tỉnh nửa mơ đi vào bếp và lục tủ lạnh.

" em đã cố làm thế" jungwon nghiêng đầu và mỉm cười.

" để làm gì?"

" tuyết đang rơi, anh có muốn cùng em ngắm không?"

" ôi dào... lạnh lắm, anh đi ngủ đây" park jongseong ngáp ngủ rồi quay trở lại giường.

jungwon không có phản ứng gì quá dữ dội, như thể em đã lường trước mọi thứ. em bắc ghế ra ngồi cạnh khung cửa sổ nhỏ của căn gác, nhìn ra cây hồng trơ trụi, nó đã phải giã từ những chiếc lá của nó một cách đầy khiên cưỡng.

" sao mãi tuyết không rơi?" jungwon đưa tay ra ngoài cửa, nhưng chỉ có gió lạnh thi nhau ùa đến mà những bông tuyết thì vẫn cứ trốn chui lủi.

em tạm thời đứng dậy và đi tìm gì đó để uống tiếp, em sẽ đông cứng mất. khi em quay lại đã thấy park jongseong thản nhiên chiếm chiếc ghế của mình.

" sao anh lại dậy?"

" em mở cửa sổ rét thế thì sao mà ngủ?" jongseong tỏ vẻ trách móc.

jungwon không nói gì, em đi lại gần, đứng bên cạnh và hướng mắt ra phía cửa sổ. chờ mãi, chờ mãi mà những bông tuyết chẳng chịu thoát li khỏi những đám mây để xuống nhân gian. chẳng bù cho hôm qua tuyết rơi như chưa bao giờ được rơi. một buổi sáng lãng mạn ngắm tuyết và lặng nghe bản nhạc ấm nồng con tim vì thế mà cũng đã thành công cốc. jungwon đứng rã rời cả chân và muốn bỏ cuộc.

park jongseong thì gật gà gật gù trên ghế, hắn thậm chí còn cuốn cả chăn theo. chợt, chẳng biết tỉnh hay mơ, hắn kéo em lại gần, để em ngồi vào lòng mình rồi thì thào.

" không mỏi chân à?"

" dạ... có ạ" jungwon thoáng ngượng ngùng.

đúng lúc ấy, một bông tuyết xinh đẹp không biết chu du từ đâu đến mà bậu lại trên ô cửa sổ.

" tuyết..." jungwon khẽ đón lấy những bông hoa tuyết đầu tiên.

em mải mê nhìn tuyết dần phủ trắng cây hồng trước cửa mà không để ý đến việc park jongseong đã vòng tay qua ôm lấy em.

" anh... ôm em?" sau khi ngắm chán chê, jungwon mới có cảm giác là lạ.

" em cảm thấy lạ sao?" jongseong hỏi.

" tất nhiên rồi"

" anh nghĩ chỉ còn 7 ngày, anh cũng phải nên hợp tác"

jungwon đột ngột đứng dậy, rời khỏi vòng tay của anh mà bỏ đi ra chỗ khác.

" anh đang thương hại mình"

hiện tại dù chỉ là những hành động dối trá nhưng em nghĩ em cần nó.
_

ngày bốn.

park jongseong ghé lại một tiệm hoa bên đường và yêu cầu chủ cửa hàng bó cho hắn một bó hoa thật đẹp để tặng người kia, chẳng nhân dịp gì cả. khi rút tiền trong ví ra để trả, chợt ánh mắt hắn đọng lại nơi những bông hướng dương được làm bằng sáp xà phòng và bó trong một tờ giấy mỏng trông khá bắt mắt.

hắn quyết định mua thêm bông hướng dương đó, giá rẻ chỉ bằng mười lần bó hoa to mà hắn đang ôm bằng cả vòng tay. hắn rảo bước trên con phố, lang thang vô định trong những hồi ức. có vẻ, hắn chưa từng tặng cho em một bông hoa nào.

hắn quyết định sẽ chỉ đến đưa hoa rồi về.

thấy hắn đi vào, jungwon ngay lập tức chạy ra. hắn đưa ra trước mặt em bông hướng dương nhỏ. jungwon nhìn hắn, nhìn bông hoa, tròn xoe mắt như không hiểu gì.

" tặng em đấy" park jongseong ho nhẹ, quay mặt đi hướng khác mà nói.

" tặng em ư..." em nói với giọng run run như muốn xác định lại, rồi đưa hai tay đón lấy. em không thể giấu nổi niềm hạnh phúc bằng cách ngắm nhìn bông hoa một cách âu yếm rồi tít mắt cười. " bông hoa này sẽ không bao giờ tàn, anh nhỉ?"

" em cũng có thứ muốn tặng cho anh" jungwon cắm bông hoa vào cái bình từ lâu đã trống rỗng, rồi lật đật chạy vào trong.

em chạy ra, ôm theo một chiếc khăn màu xám trong tay. nụ cười trên môi em vẫn chưa hề tắt.

" anh cúi xuống thấp một tí được không?"

nghe theo lời em, jongseong khuỵu chân xuống để em có thể quàng khăn cho mình.

" khăn em tự đan à?"

" em mua đấy" jungwon lắc lắc đầu.

" sao em không đan?" jongseong thắc mắc, vì năm ngoái jungwon đã tự đan cho hắn, nhưng hắn đã sơ sẩy làm đổ cà phê lên nên đành phải bỏ.

" xong rồi, đẹp lắm anh" jungwon có vẻ né tránh không muốn trả lời. nhân cơ hội, em hôn chóc lên má hắn. cái hôn chỉ chớp nhoáng, park jongseong chưa kịp nhận ra thì em đã co giò bỏ chạy.

park jongseong đứng bần thần, tay đặt lên chỗ má nóng bừng nơi em vừa mới chạm môi.

so với đóa hoa tươi tắn chóng tàn kia, thì bông hướng dương giản đơn này có vẻ đẹp hơn nhiều.

_

ngày năm.

" đây là nhà anh ư?" một cô gái theo jongseong vào nhà.

" ừm" park jongseong có vẻ khá ngần ngại.

" cũng đẹp" cô gái nhìn xung quanh căn gác một hồi vẻ phán xét, rồi buông một câu trống rỗng.

" mà sao anh có tiền nhưng lại ở nơi nhỏ xíu này vậy?" cô ta vừa hỏi vừa dần bước vào trong.

jongseong im lặng và không đáp. căn gác này tuy nhỏ xíu nhưng vừa xinh cho hai người ở. ngày hè nắng tràn ngập khắp gian phòng làm những cái cây nhỏ jungwon trồng ở bậu cửa sổ cũng lung linh theo, ngày đông thì gió rét phải khó khăn lắm mới len lỏi vào đến chân giường, nhưng jungwon thì lúc nào cũng bảo lạnh và muốn ôm anh.

ừm, tóm lại thì là có jungwon.

" sao anh không cắm những bông gardenia em tặng?" cô gái dừng chân lại trước chiếc kệ, có vẻ không bằng lòng khi nhìn thấy bông hướng dương rẻ mạt, toan rút nó ra khỏi chiếc bình.

" em đừng động vào" park jongseong quay lại, to tiếng bảo.

" sao cửa lại mở nhỉ?" từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói, sau đó thì yang jungwon bước vào.

những con mắt ngạc nhiên chạm nhau và nhìn nhau chằm chằm, căn phòng như bị rút hết không khí mà trở nên ngột ngạt hơn hẳn. cảnh tượng trước mắt khiến jungwon có phần nhoi nhói, bông hoa hướng dương đã bị cô gái kia ngắt mất một vài cánh trong lúc jongseong lơ đãng.

" sao lại ngắt hoa của em vậy?" jungwon hỏi với giọng buồn xen lẫn đôi chút tức giận.

" sao em lại về vào giờ này?" park jongseong đi đến, hỏi em nhưng em còn không thèm nhìn hắn.

" của em hả? chị xin lỗi, mai chị sẽ mua một bó đền cho em" cô gái cười cười đi đến gần jungwon vẫn đang đứng chết lặng. " em là yang jungwon? em của park jongseong?"

jungwon hơi cúi đầu xuống, em đã định không đáp nhưng rồi em lại cất tiếng.

" vâng. hai anh chị tự nhiên nhé, em đi trước đây"

nói rồi em quay lưng bước đi mà không nhìn park jongseong dù chỉ một tích tắc. tiếng cửa đóng sầm lại, trong gian nhà là hai bầu không khí hoàn toàn đối nghịch: vui vẻ và hối hận.

trái tim mách bảo, park jongseong cầm bông hoa và chiếc cánh mới bị đứt rồi chạy vụt đi mà không nói lời nào trong sự ngỡ ngàng của cô gái. hắn chạy để cố đuổi theo em nhưng không hề thấy bóng dáng ấy ở những chốn thân thuộc.

jungwon hụt hẫng ngồi xuống chiếc xích đu ở gần trường mẫu giáo. em khẽ đẩy chân để chiếc xích đu chuyển động nhè nhẹ. hai tay em bứt vào nhau, bờ môi mím chặt lại, hàng mi cong dài trùng hẳn xuống. em chẳng biết phải làm gì, ngoài việc nuốt nước mắt ngược vào bên trong.

" em vừa về nhà nhưng không thấy đồ, anh nếu đi qua chỗ trường mẫu giáo thì đón em được không?"

jungwon gõ tin nhắn gửi cho heeseung rồi thở dài cất điện thoại vào túi.

" sao em lại về vào giờ này?"

câu hỏi của park jongseong như một thước phim tua đi tua lại trong trí óc em, làm em nóng máu. cũng sở dĩ vì thế mà toàn bộ tuyết vương trên mặt em đã tan chảy ra thành những hạt nước lấp lánh. em cúi mặt xuống đầu gối và khóc như một đứa trẻ không thể có những gì mà nó muốn. em cứ lau đi, nước mắt lại càng lăn xuống xối xả.

" ôi trời, sao lại khóc thế này?" lee heeseung từ trong xe bước xuống, vội chạy đến hỏi han.

" a, em..." jungwon ngẩng khuôn mặt đỏ au lên, vội lấy hai ống tay áo dày cộp lau qua mí mắt "... mới thấy một con mèo bị tai nạn ở đằng kia"

" cuộc sống là thế mà, chú mèo ấy sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn thôi " lee heeseung vỗ vai em an ủi " giờ phải đến trường thôi, giáo sư đang đợi em đấy!"

jungwon lấy ống tay áo, rồi cả vạt khăn tút tát lại ngoại hình, em còn vỗ vào má để cơn nấc nguôi đi, sau đó mới đến trường.

cảnh tượng đó đều đã được jongseong thu vào tầm mắt. thấy em khóc, đôi chân hắn chợt chững lại vì không đủ can đảm để bước đến mà dỗ dành em. khi đã gom góp đủ thì đã chậm mất một bước rồi.

jongseong dán cánh hoa bị ngắt trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, hối hận chồng chất tội lỗi, và cả sự tự ti đang hiện hữu.

park jongseong ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì kim đồng hồ đã nhích sang một ngày mới. hắn thức giấc trong không gian tối tăm như hũ nút, chứng tỏ em vẫn chưa về.

hắn mở điện thoại, định bấm số gọi em nhưng ngón tay cứ chần chừ nửa muốn nửa không. sau một hồi đắn đo, hắn bấm nút gọi.

nhưng đáp lại hắn là tiếng của một người con trai lạ hoắc, có lẽ là cái người tên lee heeseung em vẫn hay nhắc đến.

" sao anh lại cầm điện thoại của jungwon?" park jongseong ngồi xộc dậy.

" jungwon tối nay bận làm đồ án nên sẽ không về đâu. em ấy ngủ rồi"

" vậy sao jungwon không nói gì với tôi chứ?"

" em ấy nói em ấy bảo rồi. nhưng mà cậu là người thân hả?"

park jongseong khựng lại đôi chút trước khi ừm một tiếng nhẹ trong cổ họng.

" để ý nhiều đến jungwon một chút, có chuyện gì đó thì phải"

nói xong lee heeseung cúp máy.

_

ngày năm cứ vậy mà vô nghĩa trôi qua.

ngày sáu.

sáng hôm ấy, khoảng 7 giờ thì em về với dáng vẻ khá mệt mỏi và xách cả núi đồ trên vai. jungwon quăng một chỗ rồi lồm cồm bò lên giường và ngủ thiếp đi.

park jongseong mới đi mua đồ về thì thấy em nằm trên giường, không thèm cởi bỏ áo phao, mặt thì áp xuống gối rồi phồng lên trông rất dễ thương. hắn không tự chủ được mà nhéo má jungwon một cái, sau đó lại cảm thấy tội lỗi mà rụt tay lại. hắn xoay người em lại, giúp em cởi bỏ cái áo phao vướng víu. khi ấy, hắn nhận ra có gì đó là lạ. đúng lúc đó, em mở hai mắt chằm chằm nhìn hắn, rồi theo phản xạ thu hai tay lại. park jongseong ngơ ngác không hiểu sao jungwon đang ngủ say vậy lại bừng tỉnh ngay cho được.

" em xin lỗi" jungwon mấp mé môi " hôm qua khiến anh khó xử rồi phải không?"

"..." park jongseong câm nín, cứ ngỡ jungwon sẽ giận dỗi mà không nói chuyện nữa.

" anh gạch lịch của anh đi, hôm nay là ngày thứ 6 rồi" jungwon đánh mắt về phía quyển lịch ở trên bàn mà ba ngày nay đã không được gạch.

park jongseong hơi khó chịu, thà rằng em cứ giận dỗi còn hơn là em cư xử bình thản như thế.

" hôm qua em làm gì mà lại để người khác cầm điện thoại của mình vậy?"

" à, ý anh là anh heeseung? em ngủ quên mất nên anh ấy mới..." jungwon ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy.

" với cả anh từng bảo em là mình có nhà thì phải về nhà ngủ rồi..."

" có nhiều hôm anh cũng không về" jungwon cãi lại ngay. " em ngủ ở nhà anh heeseung chứ có phải nhà người lạ đâu"

" em đừng nhắc đến cái tên đó nữa" park jongseong chợt vò đầu bứt tai.

" anh sao vậy?" jungwon hỏi.

" tên đó là ai mà dám lên mặt dạy đời anh cơ chứ? nó đã quan tâm em ngày nào chưa" park jongseong bức bối nói, những đường gân trên mặt nổi rõ. hắn nhìn jungwon bằng đôi mắt trừng lên.

" heeseung là một người anh tốt của em... sao tự nhiên anh lại lớn tiếng vậy?"

" em còn phải bày ra cái trò quái quỷ này làm gì hả jungwon?" park jongseong dường như giận quá mất lí trí, hắn vơ lấy cuốn lịch trên bài, xé rồi vứt xuống sàn, sau đó bỏ đi, đóng sập cửa lại, bỏ lại jungwon bơ vơ giữa căn phòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

thà rằng jungwon cứ thế mà ra đi, để hắn không phải một lần nữa rơi vào vòng xao xuyến như thế này.

_

jungwon dành hầu hết ngày thứ 6 để ngủ vì em quá mệt đi. sau khi cãi nhau với jongseong, em không khóc mà chỉ khẽ nhắm mắt để tạm thời trốn vào những giấc ngủ sâu hoắm.

jungwon tỉnh dậy khi trời đã ngả hoàng hôn, ánh sáng đỏ au của một ngày sắp tàn xâm chiếm cả căn gác nhỏ cô độc. em mở điện thoại, không một tin nhắn, cũng chẳng một cuộc gọi.

vậy là mọi thứ... sẽ kết thúc ở đây đúng chứ?

jungwon cố dựng cái thân xác mệt nhoài đứng dậy, đi về phía tủ đồ, lôi ra chiếc va li nho nhỏ của em.

đêm đó, nằm với người kia, nhưng park jongseong không thể thôi nghĩ về jungwon. em cứ dai dẳng bám lấy trí óc hắn khiến hắn quằn quại không thể chìm vào giấc ngủ cho được. hắn chợt cảm thấy hối hận vì hồi sáng đã không kiềm chế nổi bản chất xấu xa của mình mà mắng jungwon một cách vô cớ.

_

ngày tám.

trời tờ mờ sáng, park jongseong đã về nhà, nhưng khi hắn mở cửa, một bầu không khí hiu quạnh xốn xang vồ đến chiếm lấy thân thể hắn. căn gác trống vắng kì lạ, dù đồ vật vẫn ở nguyên, duy chỉ có bông hướng dương hôm qua hắn gắn lại là đã tan biến. hắn chạy xộc vào nhà, mở tủ đồ, đau đáu khi thấy quần áo của em đều đã biến mất.

" yang jungwon, sao em vẫn trẻ con như thế? chỉ vì một cuộc cãi vã cỏn con thế mà em cũng bỏ đi à..." park jongseong chẳng biết phải trách ai, cuối cùng lại quay sang trách móc jungwon.

hắn nhấn số gọi cho em, đi đi lại lại bồn chồn không yên, may sao, em đã nhấc máy. đầu tiên, hắn đã định mắng em nhưng mềm lòng hẳn đi khi nghe thấy giọng nói của em.

" jungwon, em đi đâu hả?" park jongseong khó để giữ bình tĩnh.

" em... chỉ là dọn đi thôi" jungwon vẫn giữ chất giọng nhàn nhạt.

" em không thèm nói với anh luôn? em coi anh là gì vậy...?"

" em sợ giờ này anh chưa ngủ dậy nên không dám gọi"

" được... được lắm, em giỏi lí do mà. giờ em đang ở đâu?"

" nhưng anh tìm em để làm gì cơ?"

park jongseong đứng chết lặng, cổ họng chợt mất đi khả năng phát ra thanh âm.

" còn hai ngày nữa cơ mà..." park jongseong hạ giọng, đó là lí do duy nhất bây giờ hắn còn có thể vịn vào.

" anh giỏi viện lí do nhỉ?" bên kia đầu dây, jungwon bật cười.

" thế bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ tới đón em, nhé?" giọng park jongseong trở nên mềm mại, vẻ dỗ dành.

" anh không cần tới đón em đâu..."

" không, anh sẽ đến" jongseong vội đáp.

" jongseong..." jungwon chợt gọi tên hắn.

" anh ở đây, ở đây mà jungwon"

" liệu anh có còn..." câu hỏi của jungwon chợt đứt quãng.

" còn gì cơ?" dường như jongseong hi vọng em sẽ hỏi câu đó để hắn đường hoàng trả lời.

" à không... em muốn ngắm biển, anh đi busan với em nhé?"

_

ngày chín.

jongseong và jungwon đặt chân lên mảnh đất miền nam lạo xạo cát trắng. tuy ở seoul lạnh cắt da cắt thịt là thế, nhưng ở busan, đất trời vẫn vàng ươm màu nắng.

vốn dĩ là một chuyến du lịch nên hai người đã dành cả buổi sáng để đi lang thang đây đó. jongseong như được trút hết mọi muộn phiền đè nặng trên đôi vai, đan lấy tay jungwon, vui vẻ dắt em đi khắp nơi như chưa có lời chia tay nào được nói ra.

khi cả hai đứng trước tháp truyền hình busan, không ai nói với nhau lời nào, họ chỉ lặng ngắm nhìn tòa tháp trắng ngần lấp ló sau rặng anh đào chớm nụ. họ... đã muốn khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài mãi.

trên đường về, cả hai bị một bà lão bán hàng rong bên đường cản lại và mời mua hàng.

" hai cháu muốn mua vòng tay đôi không? vòng này được ta lấy từ chùa, đeo vào tình cảm sẽ thêm bền chặt"

" cháu không tin đâu!" park jongseong ngoảnh mặt đi hướng khác.

" bà thấy cháu là người đang cần đấy!" bà ấy hóm hém cười " nhân duyên của cháu và người này sắp đứt rồi"

cả hai đứng bất động, lời nói tưởng như đùa của bà lão nghe chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

" bà đừng vội phán, tụi cháu sẽ không rời xa" sau một hồi đứng bần thần như người mất hồn, park jongseong đan chặt lấy tay jungwon.

bà lão lại bật cười. xong, bà ấy hướng ánh nhìn sắc về phía jungwon đứng khép nép từ nãy đến giờ.

" có vẻ người này mới là người muốn đi, có phải không?" bà ấy nghiêng đầu chất vấn jungwon, khiến em sợ hãi mà lùi về sau một chút.

park jongseong nhìn biểu cảm vô hồn của jungwon, lòng chợt cảm thấy bất an lạ kì.
" được rồi, cháu sẽ mua..."

" vòng này ta chỉ tặng cho ai thật sự cần"

nói xong, bà ấy đặt vào tay jongseong hai chiếc vòng màu đỏ đan bằng vải.

cả hai người ngồi trên bãi biển lúc trời ngả xế chiều. hoàng hôn in dấu trên mặt biển loang lổ một sắc đỏ đẹp đẽ nhưng đầy bi ai. những cơn gió gắt gỏng vẫn không ngừng thổi, làm những gợn sóng hối hả tấp vào bờ.

" đẹp quá, anh nhỉ?" jungwon mỉm cười tựa đầu vào vai jongseong.

" nếu em thích, anh sẽ đưa em tới đây thường xuyên hơn..." park jongseong thì thầm.

" cảm ơn anh" jungwon bật cười, nhưng nụ cười ấy sớm tan biến.

" jungwon này..." park jongseong chợt gọi tên em trìu mến.

" vâng"

" em còn yêu anh đúng chứ?"

sóng biển rì rào như một thứ thanh âm hỗn độn.

" ngày mai... em sẽ trả lời"

trên đường về khách sạn, khi đi qua nhà tắm hơi, jongseong chợt đứng lại.

" lâu lắm rồi không vào, vào đây đi, anh sẽ kì lưng cho em"

" vâng" jungwon cười híp mắt như một đứa trẻ.

nhưng khi đôi chân vừa bước vào, nụ cười trên gương mặt jungwon tắt hẳn. em khựng lại, chôn chân một chỗ, không chịu đi vào trong.

" sao thế?" jongseong nhận thấy điều kì lạ nên quay lại hỏi.

" hay mình về... về được không anh?" jungwon lắp bắp, cố giấu sự lúng túng.

" ở đây có gì không ổn à?"

" em đau bụng" jungwon chợt ôm lấy bụng, mặt nhăn nhó lại.

" trời, tại em ăn nhiều đồ quá đấy! có đau lắm không?" park jongseong ân cần hỏi.

" đau..." jungwon vẫn cố tỏ ra mình đang bị cơn đau hành hạ.

cả hai về đến khách sạn, jungwon nằm bẹp trên giường như chẳng còn chút sức lực, trong khi đó park jongseong luống cuống đi tìm thuốc cho em.

_

ngày mười.

jungwon tỉnh lại trong căn phòng mà không có một ai. em dụi dụi mắt xem liệu có phải mình đang mơ, nhưng không, là thật.

em ngoảnh đầu sang thì thấy park jongseong đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ nghiêm túc. jongseong quay phắt nhìn sang jungwon, khiến em thót lên một cái.

" yang jungwon" park jongseong đi tới, bày ra một vẻ mặt nghiêm trọng.

" chuyện gì thế ạ?" jungwon bắt đầu đổ mồ hôi.

" hôm qua em không hề bị đau bụng đúng chứ?" jongseong hỏi như đang chất vấn tội phạm.

" đương nhiên là em đau rồi, sao em phải nói dối anh?" jungwon cười trừ.

" em có rất nhiều lí do đó chứ!" jongseong tiến sát lại gần jungwon. " vạch tay áo lên anh xem"

nghe mệnh lệnh của park jongseong, người yang jungwon cứng ngắt lại, bờ môi mấp máy không thốt được một chữ nào nên hồn. em như một con ốc sên đã bị ai nhẫn tâm phá nát đi lớp vỏ bảo vệ phía bên ngoài.

" anh bị sao vậy?" jungwon phản kháng, em đẩy jongseong ra, cùng lúc đó vòng hai tay ra sau như một phản xạ.

" yang.jung.won" park jongseong đọc tên em từng chữ, từng chữ một như đang đếm ngược.

" anh bị điên rồi, đừng lại gần em" jungwon sợ sệt lùi ra sau.

" anh chỉ muốn xem tay của em, có gì mà em lại phản ứng dữ dội thế?"

" anh đừng lại đây"

không nghe lời jungwon, park jongseong xấn tới chỗ em, cố gắng kéo cánh tay của em ra phía trước một cách nhẹ nhàng nhất có thể. jungwon cũng không phải dạng vừa, em nhất quyết không chịu đầu hàng, cánh tay cứ dính chặt vào lưng. hốc mắt em đỏ au lên vì sợ.

cuối cùng, park jongseong vẫn có thể dễ dàng chiến thắng jungwon. hắn ngang ngược xốc ống tay áo len dài của jungwon lên.

" nói anh nghe, đây là gì hả jungwon?"

jungwon bắt đầu khóc thút thít.

" anh bảo nói anh nghe cơ mà" park jongseong lớn tiếng quát tháo, làm jungwon khóc lớn hơn.

" ai... ai cho phép em làm mấy cái trò này, hả?" jongseong dường như đang cố hết sức để nuốt những cơn nóng giận vào trong.

" kệ em...thân thể của em em muốn làm gì thì làm" jungwon uất ức hất văng cánh tay park jongseong đang bấu chặt lấy mình, chùm chăn và khóc nức nở.

park jongseong lấy lại bình tĩnh, hắn cố kéo jungwon ngồi dậy. hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay của em lên, vuốt ve từ trên xuống dưới.

một hàng dài nhảm nhơ những vết xước của dao lam, cũ mới đủ cả. những vết mới gần đây dường như đã ngày một trở nên sâu và kiên quyết. chính là những nỗi đau lòng mà em tự khắc lên thân thể. khổ đau đến cùng cực.

giờ jongseong đã hiểu vì sao em rửa bát bị run tay, vì sao em không đan khăn cho hắn, vì sao em tỉnh dậy đột ngột ngày hôm đó và vì sao em một mực không muốn đi tắm hơi.

em đã cố kêu cứu thảm thiết như thế, nhưng jongseong đều vô tâm mà bỏ ngoài tai.

jungwon của hắn vốn là một người nhạy cảm đến mức nào chứ? em rất dễ bị áp lực, sở dĩ vì em để tâm quá nhiều đến việc nhỏ nhặt xung quanh. tại em cả đấy, sao cứ thích gồng gánh cho bản thân cả tá suy tư để làm gì? có lần ba ngày jungwon chẳng nói năng gì, em bảo em đã nhìn thấu những điều em không nên được biết, và điều đó làm em có chút lo sợ. kể cả ngày đầu tiên jongseong có người mới, jungwon cũng đã nhận ra.

những giọt nước mắt ấm nóng của jongseong chợt rơi xuống những vết thương của jungwon, khiến chúng trở nên xót xa khôn cùng. chính jongseong cũng không nhận thức được mình đã đổ lệ, cho đến khi jungwon dùng vạt áo chấm vào mi mắt hắn.

hắn kéo em lại, ôm em vào lòng, chặt nhất có thể. hắn thầm cảm ơn trời vì sau tất cả những điều xấu xa hắn làm, em vẫn còn ở đây.

" jungwon, mau trả lời anh... em đang ở đây đúng chứ?" park jongseong gấp gáp hỏi với chất giọng khản đặc.

" vâng..." áp mặt vào lồng ngực phập phồng của jongseong, jungwon nhỏ nhẹ đáp.

" may quá..." hắn xiết chặt lấy em khiến em như muốn ngộp thở.

" xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều jungwon à... ngàn lần xin lỗi em..." park jongseong lặp đi lặp lại câu nói đó trong nước mắt.

" đâu phải lỗi của anh"

" là do anh, anh đã vô tâm quá rồi... giờ em phải hứa với anh, sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột nữa nhé!"

" sao em không nói gì... nói gì đi chứ"

" em... không muốn chết jongseong à" jungwon chợt òa lên khóc.

" nín đi, nào, em sẽ chỉ chết trên chiếc giường ấm cúng của mình khi già đi và không còn gì phải nuối tiếc..." jongseong buông jungwon, dùng hai bàn tay ấm nóng áp lên má em.

" em muốn sống, nhưng cuộc đời này quá nhiều bi thương. em muốn chết, nhưng em chưa đủ can đảm. em sợ đau lắm anh" jungwon lao vào lòng jongseong, tuôn ra những lời nói lâu nay em vẫn đè nén nơi sâu thẳm đáy lòng.

" sợ đau sao em còn làm như thế với bản thân mình hả?" jongseong mắng jungwon bằng giọng khản đặc.
" jungwon ngốc..." hắn liên tục vuốt ve cánh tay của em, chợt thấy vừa thương vừa xót.

" em muốn cảm giác đau về thể xác lấn át đi nỗi đau lòng"

" em yếu đuối quá rồi đấy!" jongseong mắng mỏ.

" em mạnh mẽ đủ lâu rồi"
_

đã một tiếng trôi qua, nhưng dường như jongseong vẫn chưa thể chấp nhận chuyện đó. giờ jungwon như một chú mèo nhỏ, em gối đầu lên đùi jongseong, còn jongseong thì đan tay em không rời.

" vậy tại sao em lại cần 10 ngày?" jongseong xoa đầu jungwon.

jungwon mỉm cười nhè nhẹ.

" em ích kỉ đấy" jungwon nói lí nhí " em không muốn anh thuộc về ai khác"

" thế sao em không yêu cầu 365 ngày đi?"

" 10 ngày là quá đủ, em sẽ biết em nên ở lại hay rời đi"

" jungwon này..." jongseong chợt gọi.

" vâng"

" anh yêu em"

,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro