24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi nhìn thấy, các cậu cùng đi xem TZG thi đấu.” Choi Jinyoung đè nén cảm xúc, “Có một người mở livestream để quay minh tinh, quay trúng hai người.”

Park Jongseong mở bản cập nhật mới của game, không trả lời hắn.

Phía sau truyền đến tiếng bật lửa, mùi thuốc lá chậm rãi lan ra cả căn phòng. Choi Jinyoung hỏi: “Các cậu đang quen nhau sao…? Từ khi nào, mới đây… Hay là trước khi chúng tôi chia tay?”

“Không có.” Giọng nói của Park Jongseong nhàn nhạt.

Nắm tay siết chặt của Choi Jinyoung mới vừa buông lỏng ra một chút.

Park Jongseong nói: “Là tôi đơn phương theo đuổi cậu ấy.”

Đầu lưỡi của Choi Jinyoung đẩy lên quai hàm, dụi tắt điếu thuốc vừa hút được một nửa lên giấy, tạo ra một cái lỗ màu đen.

“Park Jongseong, cmn đã là anh em thì chẳng có ai làm chuyện này cả.” Choi Jinyoung cắn răng nghiến lợi nói.

Park Jongseong nhướng mày: “Tôi với cậu, là anh em từ lúc nào vậy?”

Choi Jinyoung mắng một tiếng “Má”, quay đầu lại nhìn chằm chằm phía sau gáy Park Jongseong: “Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu cảm thấy bản thân có thể theo đuổi được Jungwon à? Cậu thật sự nghĩ chơi được với em ấy vài trận game thì em ấy sẽ thích cậu sao?”

“Tôi nói cho cậu biết Park Jongseong, tôi và Yang Jungwon thỉnh thoảng cãi nhau cũng chỉ là tình thú giữa hai người, tôi có thể ầm ĩ với em ấy, nhưng người khác muốn chen chân vào thì tuyệt đối không được!”

Những câu nói của Choi Jinyoung cực kỳ chua chát, giọng mắng cũng lớn, nhưng chỉ có hắn mới biết, bây giờ bản thân đang hoảng loạn như thế nào.

Lời nói của hắn nửa thật nửa giả, quả thực Yang Jungwon có rất nhiều người theo đuổi, nam nữ đều có, đối với chuyện này Choi Jinyoung vẫn luôn yên tâm —— Vì từ xưa đến nay Yang Jungwon chưa từng cho ai bất cứ hy vọng nào, trước giờ đều từ chối gọn gàng dứt khoát, không để lại một chút tơ tưởng.

Nhưng lần này lại không giống như vậy.

Yang Jungwon đối xử với Park Jongseong, hoàn toàn không giống như những người khác.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến Choi Jinyoung tức giận.

Park Jongseong nói: “Nói xong rồi? Có thể im lặng được chưa?”

Hiện tại Choi Jinyoung đang vô cùng nóng nảy, cộng thêm lời nói khinh bỉ lạnh nhạt của Park Jongseong, đã khiến cho lý trí của hắn toàn bộ đều tiêu tan.

Dường như nghĩ đến cái gì đó, Choi Jinyoung cười lạnh nói: “Cậu hài hước thật đấy, chỉ mới có nắm tay đã bắt đầu khoe mẽ với tôi rồi, lúc em ấy nằm trên giường tôi còn…”

Chân ghế tựa cà lên mặt đất, phát ra tiếng ma sát chói tai.

Choi Jinyoung còn chưa nói hết câu, cổ áo đã bị một người túm lấy, lực tay lớn đến mức hắn không khống chế được mà nghiêng ngã, thiếu chút nữa còn té xuống đất.

Park Jongseong từ trên cao nhìn hắn, rũ con ngươi vẫn luôn lạnh lẽo của mình xuống, lộ ra một tia tàn nhẫn.

Nếu là bình thường Choi Jinyoung sẽ không sợ anh, nhưng chẳng biết tại sao cơ thể của hắn bây giờ lại giống như không còn là của hắn nữa, không thể động đậy.

“Nếu lần sau còn để tôi nghe thấy một câu như vậy nữa.” Park Jongseong gằn từng chữ nhắc nhở hắn, giọng nói như ngậm theo băng lạnh, “Thì cẩn thận cái miệng của cậu.”

Mãi đến khi cửa túc xá bị đóng mạnh lại, vang lên một tiếng “Ầm” nặng nề, Choi Jinyoung mới hoàn hồn, vừa giận vừa sợ mà thở dốc.

Tháng mười một, trời đã bắt đầu trở lạnh. Sau khi Park Jongseong xuống lầu thì quẹo vào một cái siêu thị, mua gói thuốc lá, ngồi xuống hàng ghế dài không một bóng người.

Ánh lửa trong đêm đen chợt lóe lên, Park Jongseong ném bật lửa sang bên cạnh, tùy ý đưa điếu thuốc lên môi, không nặng không nhẹ mà ngậm lấy.

Ngồi cả buổi trời, anh mới lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Điện thoại kết nối, Yang Jungwon nhẹ nhàng “Alo” một câu.

Park Jongseong để điện thoại lên sát bên tai, lắng nghe tiếng hít thở nhỏ bé của cậu, không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Yang Jungwon để bút xuống: “Jongseong, làm sao vậy?”

Park Jongseong nói: “Hôm nay rời đi nhanh quá, quên dẫn cậu đi xem mấy món quà lưu niệm ở đó.”

Anh kiềm chế giọng nói, không để bản thân lộ ra một chút tâm trạng nào.

Yang Jungwon sửng sốt một chút, hỏi: “Có quà lưu niệm sao?”

“Ừm.” Park Jongseong nói, “Bàn phím, mô hình, mấy món phụ kiện trang trí của đội tuyển linh tinh. Có muốn không? Tôi đến chỗ Ni-ki lấy một bộ.”

Yang Jungwon lắc đầu một cái: “Không cần, tôi không thiếu bàn phím, mấy đồ trang trí kia… Tôi cũng có.”

Park Jongseong thở ra một hơi.

Yang Jungwon dừng lại một chút: “Cậu đang hút thuốc sao?”

“Chỉ tùy tiện hút một điếu thôi.” Park Jongseong thuận miệng nói, “Về sau sẽ không hút nữa.”

Vừa mới dứt lời, Park Jongseong liền nhắm mắt lại.

Bọn họ không có quan hệ gì cả, Yang Jungwon cũng sẽ không quản chuyện anh hút thuốc lá.

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh.

Park Jongseong đồng thời dụi tắt điếu thuốc cùng sự đố kỵ của mình.

“Được.”

Động tác của Park Jongseong dừng lại, rũ mi mắt run lên một cái: “Gì cơ?”

Yang Jungwon mở cửa sổ ra, đưa tay cảm nhận nhiệt độ bên ngoài: “Hút thuốc không tốt cho cơ thể, hút ít lại một chút… Cậu còn đang ở bên ngoài sao?”

Park Jongseong ừm một tiếng, nói: “Quản lý ký túc xá buổi tối rất nghiêm, phải ra ngoài hút.”

“Vây… Cậu về sớm một chút nha?”

“Được.”

Cúp điện thoại, Yang Jungwon nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, đóng cửa sổ lại tiếp tục phác thảo tranh.

Cậu không yên lòng mà tô theo nét phác họa, bỗng nhiên mũi có hơi ngứa, không nhịn được nghiêng đầu liên tục hắt xì hai cái.

Đợi đến khi quay đầu lại nhìn thấy rõ tranh phác thảo của mình, ngòi bút Yang Jungwon dừng lại, mắt hơi mở lớn, nhìn qua có chút mờ mịt không biết làm sao.

Cậu đang vẽ sơ một bản nháp, nếu như khách hàng thấy hài lòng, thì cậu sẽ tiếp tục chỉnh sửa nó.

Bên trong bản phác họa chính là ghế gaming, máy vi tính, đồng phục của đội tuyển TZG, không sai.

Thế nhưng vài nét bút ít ỏi lại tạo ra được một khuôn mặt… Là Park Jongseong.

Đeo tai nghe, mặc đồng phục của TZG, ngồi ở trên sân thi đấu, Park Jongseong.

Ngày hôm sau, Yang Jungwon mang khẩu trang đi học.

Vừa hết lớp, thầy giáo đã gọi cậu lại hỏi: “Làm sao vậy? Bị cảm à?”

“Một chút thôi ạ.” Bị khẩu trang che lại, giọng nói có hơi trầm.

Thầy giáo rất yêu thích cậu, nhìn đáy mắt đen thui của cậu hỏi: “Mấy thanh niên trẻ bây giờ thật là, chắc do thức đêm nhỉ?”

Yang Jungwon dạ một tiếng: “Em phải hoàn thành bản thảo.”

Sinh viên Đại học làm việc bán thời gian là chuyện rất bình thường, chỉ có điều thầy giáo lại không ngờ với gia cảnh như Yang Jungwon mà cũng đi nhận vẽ tranh.

“Không cần vì chút tiền này mà tổn hại đến thân thể, nghỉ ngơi thật tốt mới là chuyện quan trọng.” Thầy giáo nói.

Yang Jungwon gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy.”

Kết thúc một ngày học tập, Yang Jungwon trở lại ký túc xá, nhét vào miệng mình hai viên thuốc cảm cúm.

Mới vừa uống thuốc xuống, cô gái hẹn bản thảo với cậu đã gửi tin nhắn tới..

[TZG là đỉnh nhất: Đại đại! Kiểm tra tiến độ QAQ (cẩn thận từng li từng tí)]

[feiyi: Xin lỗi, vẫn chưa vẽ.]

[TZG là đỉnh nhất: Vậy thì tốt quá!! Đại đại tui muốn vẽ thêm một cái cúp nữa, có được không? Tui có thể thêm tiền (hình ảnh)]

[feiyi: Được, không cần thêm tiền.]

Cô gái kích động đến mức gửi liên tục mấy cái biểu cảm đáng yêu cho cậu.

Yang Jungwon nhìn mấy cái biểu cảm, nhớ tới bức vẽ sai trước đó của mình, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Vẽ được hai tiếng, Yang Jungwon đứng dậy nghỉ ngơi, mới vừa nhâm nhi một ly cà phê, máy tính đã hiện lên thông báo tin nhắn.

Là Lee Jeongmin, gửi cho cậu một đoạn video, hình ảnh xem trước có chút mơ hồ, không thấy rõ được nội dung.

Mở video lên xem một chút, phát ra một đoạn âm thanh ầm ĩ lộn xộn. Trong tình cảnh tối tăm mập mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người.

Sau một trận rối loạn, rốt cuộc Yang Jungwon cũng nhìn rõ được người mà Lee Jeongmin quay lại.

Là Choi Jinyoung, hắn đang cầm một ly rượu nhỏ, ngửa đầu say sưa nốc rượu, một hơi đã uống cạn cả ly, người chung quanh lập tức hét lên kinh ngạc rồi vỗ tay, mấy giây sau, video kết thúc.

[Yang Jungwon:?]

[Lee Jeongmin: Uống rượu cất, khủng khiếp thật sự.]

Hồi cấp ba Choi Jinyoung rất ham chơi, dường như đêm nào cũng đến hộp đêm hết, cho nên tửu lượng của hắn không tệ lắm.

[Yang Jungwon: À, vậy các cậu cứ từ từ chơi đi.]

Lee Jeongmin nhìn thấy câu này, quả thực bó tay toàn tập.

Hắn nhìn rượu trên bàn, này mà là uống rượu cái gì? Cmn cái này là liều mạng.

Choi Jinyoung đã uống đỏ cả mặt, cầm lấy xúc xắc nói với người bên cạnh: “Tiếp, có dám uống nữa không?”

Park Jongseong không thèm nhìn hắn: “Đến đi.”

Một người bạn không nhịn được đụng đụng vai Lee Jeongmin: “Hai người này… Đang làm cái gì vậy?”

Lee Jeongmin nói: “Tôi cũng rất muốn biết đó.”

Tối hôm nay là sinh nhật của một người bạn, mời bạn bè đến uống rượu, uống thì uống, chẳng biết tại sao hai người lại uống thành cái dạng này.

Chờ đến lúc mọi người hồi phục lại tinh thần, nhân viên phục vụ đã bưng rượu cất lên.

Lee Jeongmin buồn bực nhìn hai người bọn họ. Choi Jinyoung vốn thích uống rượu, tìm người uống cùng cũng không có gì kỳ quái, mà lạ đời hơn chính là không ngờ Park Jongseong lại gia nhập vào cái đám náo nhiệt này.

Hai người tôi tới cậu đi uống gần mười phút, Choi Jinyoung đã say đến không nhận rõ đông tây nam bắc, bắt đầu ăn nói linh tinh.

Park Jongseong ngồi dựa vào ghế sa lông, lạnh nhạt nhìn hắn phát rồ.

“Đau đầu quá, mẹ nó… A.” Choi Jinyoung đụng vào chân Lee Jeongmin, “Giúp tôi… Giúp tôi gọi điện thoại cho Jungwon.”

Lee Jeongmin: “Hai người đã chia tay rồi, còn gọi điện thoại cho cậu ấy làm gì?”

“Tôi kêu cậu gọi thì cậu cứ gọi đi.” Choi Jinyoung nói, “Em ấy sẽ đến, em ấy sẽ đến… Em ấy không nỡ bỏ rơi tôi.”

Lee Jeongmin buồn bực vô cùng, nghĩ thầm, nếu cứ để hắn tiếp tục uống nữa thì cũng không phải là cách hay, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi video cho Yang Jungwon.

Choi Jinyoung bật cười một tiếng, hắn nghiêng đầu, trong mắt mang theo trào phúng, châm chọc hỏi: “Cậu đoán em ấy có tới không?”

Park Jongseong yên lặng, không mở miệng.

“Tôi, tôi uống say có thể gọi điện thoại cho em ấy, bởi vì… Chúng tôi đã từng có tình cảm, cho dù đã chia tay, thì tình cảm vẫn, vẫn còn đó…” Choi Jinyoung hỏi, “Còn cậu thì sao? Cậu uống say, có dám tìm em ấy hay không? Cậu… Làm đếch gì có tư cách mà gọi em ấy tới chùi đít cho cậu?”

Lee Jeongmin giơ điện thoại lên, quay lại hiện trường cho Yang Jungwon xem: “Cậu xem, cậu ta vẫn luôn la hét muốn tìm cậu, tôi thực sự hết cách rồi… Cậu có thể tới đây một chuyến không?”

“Cả thế giới đều biết quan hệ giữa tôi và em ấy.” Choi Jinyoung yên lặng nhìn Park Jongseong, “Cậu thì là cái rắm gì?”

Lee Jeongmin tắt video, đặt ly rượu của bọn họ ra xa: “Jungwon nói sẽ tới đây, cậu đừng có điên khùng nữa, Choi Jinyoung.”

Choi Jinyoung nhắm mắt lại, nở một nụ cười chiến thắng.

Yang Jungwon rất hiếm khi tới những chỗ như thế này.

Cậu chen qua mấy hàng ghế dài đông đúc, đi đến chỗ phòng riêng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra nhìn số phòng của Lee Jeongmin.

Bỗng nhiên vai bị một người va mạnh một phát, nhân viên phục vụ lập tức nói câu xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, ngài có bị làm sao không? Thực sự xin lỗi.”

Yang Jungwon nói: “Không sao, xin hỏi một chút phòng số 103…”

Thấy vị khách đối diện tự dưng không nói nữa, nhân viên phục vụ bèn hỏi: “Phòng 103 sao? Tôi dẫn ngài đi nhé?”

Yang Jungwon hoàn hồn, thu hồi tầm mắt nói: “Không cần, tôi nhìn thấy bạn tôi rồi, cảm ơn.”

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Yang Jungwon mới giương mắt nhìn lại một lần nữa. Park Jongseong đang đứng ở hướng ban nãy của nhân viên phục vụ, anh mới vừa rửa mặt, trên gương mặt toàn là nước, đáy mắt tối tăm mờ mịt.

Park Jongseong cũng nhìn thấy cậu.

Yang Jungwon mặc áo len màu xám, tóc tai có hơi rối, còn mang khẩu trang, có thể nhìn ra được cậu đến đây rất vội. Khẩu trang khiến cho Yang Jungwon tăng thêm mấy phần ốm yếu, trông rất tùy ý nhưng cũng không kém phần ấm áp.

Yang Jungwon mới vừa đi tới gần Park Jongseong, đã bị mùi thuốc lá nồng nặc xông lên mũi.

Cậu nhíu mày lại, nói: “Choi Jinyoung cậu ta…”

Cậu còn chưa nói dứt lời, đã bị đối phương tóm lấy tay. Lực tay của Park Jongseong rất lớn, cậu thậm chí còn cảm thấy hơi đau.

Yang Jungwon chưa kịp chuẩn bị đã bị đẩy vào một phòng riêng khác, cậu không kịp phản ứng, bị đẩy lên ghế sa lông.

Cửa phòng tự động của phòng riêng đóng lại, đèn trong phòng chưa mở, chỉ có thể mượn ánh sáng lúc ẩn lúc hiện từ bên ngoài hành lang chiếu lên cửa sổ, mới miễn cưỡng nhìn thấy được gương mặt của Park Jongseong.

Vì có chút men rượu, đáy mắt Park Jongseong có hơi sáng lên, hai tay anh chống ở trên ghế sa lông, khóa Yang Jungwon lại ngay chính giữa anh.

Yang Jungwon cảm thấy bản thân đang bị hơi thở của Park Jongseong bao bọc, nhịp tim không khống chế được mà đập loạn lần nữa.

Park Jongseong rũ mắt nhìn cậu, không biết qua bao lâu, anh hỏi: “Tại sao lại muốn đến đây?”

Bởi vì khi nãy có uống rượu, nên cổ họng Park Jongseong khàn vô cùng, Yang Jungwon nghe thấy mà hai lỗ tai đều nóng lên.

Hầu kết Yang Jungwon nhúc nhích một chút, vừa định đáp, bỗng nhiên Park Jongseong cúi người xuống ——

Cắn lên đôi môi của cậu một cái.

Thật sự là cắn, nhưng không dùng lực, còn cách một lớp khẩu trang, Yang Jungwon cũng không cảm thấy đau. Cậu dần dần mở to mắt ra, ngạc nhiên đến mức một câu cũng không thể thốt ra được.

Ngoài cửa vang lên tiếng nhạc điếc tai nhức óc, xen lẫn với giọng nói ám muội nho nhỏ của đôi nam nữ nào đó.

Nhưng đằng sau cánh cửa ngoại trừ nhịp tim và hô hấp của hai người, thì hoàn toàn không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Park Jongseong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, lại càng muốn bắt nạt cậu hơn.

Anh nghĩ, nếu trở lại thời cấp ba, anh nhất định sẽ tóm lấy cậu, mặc kệ bọn họ có yêu nhau hay không, có vui hay không vui. Muốn nhốt cậu lại trong phòng của anh, không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào. Muốn hôn cậu.

Park Jongseong vén toàn bộ tóc trên trán Yang Jungwon lên, lần thứ hai cúi xuống.

Yang Jungwon dùng hết toàn bộ sức lực giơ tay lên, đặt ngay cằm của anh.

Lòng bàn tay Yang Jungwon nóng rực như lửa đốt, trên ngón tay còn tỏa ra mùi thơm, hẳn là mới vừa dùng nước rửa tay.

Giọng nói Yang Jungwon rất nhẹ, còn có chút run rẩy: “Khẩu trang… Rất bẩn.”

Park Jongseong ừm một tiếng, cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cậu.

Sau đó kéo khẩu trang của cậu xuống, cúi đầu, một lần nữa hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro