3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Jinyoung ra ngoài không có tắt máy tính, lúc Yang Jungwon ngồi xuống cũng thuận tiện nhìn lướt qua màn hình, cột quest bên dưới vẫn còn đang mở game PUBG.

Trước giờ Choi Jinyoung vẫn luôn bừa bãi như vậy, thời học cấp ba khi hai người còn ở chung một phòng, hắn ra ngoài quên tắt đèn là một chuyện rất thường xuyên xảy ra. Yang Jungwon mở game lên, muốn giúp hắn tắt máy.

Cậu nhấn mở giao diện trò chơi, bỗng dưng nhìn thấy bên cạnh nhân vật game của Choi Jinyoung còn có một người nữa.

Jang Goon dùng nhân vật nữ, hai người đang mặc bộ đồ chú hề mà game vừa mới phát hành cách đây không lâu, lẳng lặng đứng ở đó.

“Cậu muốn uống nước không?”

Yang Jungwon theo bản năng buông chuột, run lên nửa giây, sau đó mới quay đầu lại.

Park Jongseong đưa lưng về phía cậu, đang bắt đầu khởi động trò chơi: “Môi của cậu rất khô.”

Yang Jungwon mím môi liếm liếm, lúc cậu lên xe quên mất mua nước, quả thật có hơi khô miệng.

Cậu liếc nhìn cốc nước của Choi Jinyoung. Tuy hai người họ đã yêu đương được mấy năm, nhưng cậu vẫn không có thói quen dùng chung cốc với người khác: “Không cần…”

“Tôi có ly giấy.” Park Jongseong nói, “Dùng một lần.”

Nửa phút sau, Yang Jungwon cầm ly giấy ngồi xuống bên cạnh Park Jongseong.

“Ngồi không cũng có hơi chán, tôi xem cậu chơi game được không?”

Park Jongseong nói: “Tuỳ cậu.”

Dáng vẻ chơi game của Park Jongseong so với lúc bình thường cũng không có khác nhau mấy, mặt lạnh không lên tiếng, đã mấy ván rồi Yang Jungwon chưa từng thấy hắn mở mic, mà trái lại, loa nhỏ của đồng đội lại nhấp nháy liên tục.

Yang Jungwon thấy Park Jongseong bắn knock một kẻ địch ngay khi đối phương vừa mới thả dù xuống, không nhịn được mà cảm thán: “Cậu chơi ghê thật đó.”

Park Jongseong khựng người lại, nghi ngờ nhìn về phía cậu, thì đúng lúc đó, có một kẻ địch xuất hiện ở ngay góc tường, Yang Jungwon theo bản năng túm lấy áo của hắn nhắc nhở: “Bên phải có người kìa.”

Đến lúc Park Jongseong quay mặt lại nhìn màn hình, thì đã bị biến thành một cái hộp gỗ rồi.

Yang Jungwon nhíu mày, buông tay ra: “Có phải tôi quấy rầy cậu không?”

“Không có.” Park Jongseong kéo tai nghe xuống, trở về đại sảnh, “Là tôi nghe lầm tiếng bước chân, phán đoán sai vị trí.”

Park Jongseong trực tiếp rút tai nghe ra, Yang Jungwon liền nghe thấy nhạc nền của game vang lên.

Cậu nhìn hắn lại vào một ván khác, thắc mắc hỏi: “Không đeo tai nghe mà cậu cũng có thể nghe được tiếng bước chân của địch sao?”

“Có thể, toàn bọn tay mơ cả thôi.” Park Jongseong nói, “Với lại đeo tai nghe thì không thể nghe được cậu nói chuyện.”

Yang Jungwon sửng sốt: “Nghe không rõ thì cũng đâu có sao.”

Park Jongseong yên lặng vài giây: “Mới nãy cậu vừa mới nói cái gì với tôi vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ khen cậu chơi ghê thôi.” Yang Jungwon nói, “Lần trước chơi chung với cậu cũng vậy… Cậu chắc chắn có thể đi bắn giải được luôn đó.”

Yang Jungwon nói rất nghiêm túc, cậu từng xem qua hai giải đấu PUBG quốc tế với Choi Jinyoung, cũng chưa từng thấy người nào có thao tác điệu nghệ như Park Jongseong.

Park Jongseong nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, không tới hai giây sau liền thu hồi lại ánh mắt, khoé miệng hơi nhếch lên một chút.

“Vẫn chưa đủ trình, không bắn được.” Park Jongseong nửa thật nửa giả nói, “Cũng chỉ có thể hành được mấy con gà này thôi.”

Yang Jungwon gật đầu: “Gà như tôi.”

“Cậu không gà.” Ngữ khí của Park Jongseong rất nghiêm túc, “Do cậu chơi ít, nên vẫn chưa quen thôi, không phải cậu chơi LOL[1] rất tốt sao?”

[1] LOL: Liên minh huyền thoại.

Yang Jungwon có chút bất ngờ: “Ừm… Làm sao cậu biết?”

Park Jongseong im lặng một lát, nói: “Thấy cậu từng chơi với Choi Jinyoung.”

Vào lúc anh đang tiêu diệt người ở Bootcamp, trong đội có một em gái bị knock. Park Jongseong vẫn giống như trước, không nói một lời càn quét sạch sẽ mọi kẻ địch, sau đó quay đầu lại cứu đồng đội của mình, tiện tay ném một bịch máu và một lọ thuốc giảm đau xuống.

“Cảm ơn anh trai nha.” Cô gái hướng về phía hắn nói cảm ơn, “Ván sau anh chơi chung với em đi, em sẽ trả anh ba bịch luôn ~”

Yang Jungwon đợi nửa ngày, không nhịn được chọt chọt tay áo của anh, nhắc nhở: “Hình như đồng đội đang nói chuyện với cậu kìa.”

“Biết rồi, nhưng tôi không muốn chơi chung với mấy cổ.” Park Jongseong nói.

Nhưng có vẻ đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ, Yang Jungwon cảm thấy bọn họ đang âm thầm trao đổi với nhau, mỗi lần mở mic đều là muốn lôi kéo Park Jongseong.

“Lát chơi chung nha, nãy giờ số 4 vẫn còn đang ầm ĩ muốn SNS của anh á.” Là giọng điệu trêu chọc.

Rất nhanh sau đó, mic bên kia liền truyền đến một câu: “Đáng ghét! Đừng có nói ra mà…”

Park Jongseong mở mic: “Cô đổi giới tính đi, tôi sẽ cân nhắc.”

Đầu bên kia hơi mờ mịt: “Hở?”

Park Jongseong vừa thay đạn vừa nói: “Tôi thích đàn ông.”

Yang Jungwon: “…”

Mãi đến lúc hàng chữ “Winner winner chicken dinner” hiện lên, Yang Jungwon vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Park Jongseong cứ vậy mà come out, ở ngay trước mặt của cậu như thế sao?

Tiếng mở cửa đánh gãy tâm tư của Yang Jungwon.

Choi Jinyoung đẩy cửa đi vào, hắn đội một cái mũ bóng chày, vành mũ hơi che khuất đôi mắt. Hắn đóng cửa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Yang Jungwon, trên mặt lập tức cứng lại.

Không đợi cho Yang Jungwon nhìn kỹ, hắn đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt ấy.

“Bảo bối.” Choi Jinyoung cởi mũ ra, “Đợi có chán không?”

Yang Jungwon đứng dậy: “Không có, em đang xem Park Jongseong chơi game.”

Choi Jinyoung nhìn lướt qua bạn cùng phòng của mình, Park Jongseong lại vào trận game khác, không thèm cho hắn một ánh mắt.

Nhưng Choi Jinyoung đã quá quen với chuyện này, hắn thuận tay ôm lấy eo của Yang Jungwon, cúi đầu xuống muốn hôn cậu, lại bị Yang Jungwon dùng tay chặn lại.

“Trên người anh toàn là mồ hôi.” Yang Jungwon nói xong, lui về sau một bước, “Anh đi tắm đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm, được không?”

Choi Jinyoung hơi bĩu môi: “Được, anh đi ngay đây, em đợi chút nhé.”

Trong lúc Choi Jinyoung tắm rửa, điện thoại đang sạc pin của hắn bỗng dưng rung lên một cái.

Yang Jungwon theo bản năng cúi đầu.

[Bạn vừa nhận được một tin nhắn.]

Choi Jinyoung cài chế độ không thể xem trước tin nhắn.

Cậu nhớ mấy hôm trước khi rời trường, cậu vẫn còn ôm điện thoại của Choi Jinyoung chơi xếp hình Tetris, lúc đó rõ ràng không có chế độ này.

Tắm rửa xong, Choi Jinyoung lại đội mũ lên: “Bảo bối, đi thôi em.”

Lúc Yang Jungwon đóng cửa, nhịn không được mà liếc nhìn người đang chơi game kia một cái.

Park Jongseong đã đeo tai nghe lên lại.

Yang Jungwon mở miệng định nói, nhưng trong lúc cậu do dự, tay đã bị Choi Jinyoung nhẹ nhàng nắm chặt.

“Ngốc cái gì thế? Đi nào, lát nữa không có chỗ bây giờ.”

Cửa ký túc xá bị đóng lại, nhân vật đang chạy vội vã ở trong game bỗng chốc dừng bước, Park Jongseong nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hướng hai người vừa mới rời đi.

….

Choi Jinyoung trở về rất muộn.

Lúc hắn về phòng, Park Jongseong vẫn còn đang chơi game, kẻ địch bị Park Jongseong nả súng liên tục, cực kỳ tàn nhẫn.

Choi Jinyoung đang nói chuyện điện thoại với người khác: “Tôi vừa về đến phòng ngủ… Cơm tối? Vừa ăn ở quán cơm mới mở kế bên, không ngon một tí nào hết á, nhạt nhẽo muốn chết, sau này không bao giờ quay lại đó nữa… Game không phải tôi tắt, chắc là do Jungwon thấy máy tính của tôi còn mở, nên mới tiện tay đóng giùm tôi thôi.”

Cúp điện thoại, Choi Jinyoung bò lên giường, kéo chăn lên đỉnh đầu, trong đầu đều là việc vừa xảy ra vào chiều nay.

Chiều hôm nay, Jang Goon tỏ tình với hắn.

Jang Goon và Yang Jungwon là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, lúc Jang Goon tỏ tình, đôi môi cậu ta đo đỏ, tròng mắt ươn ướt giống như sắp khóc đến nơi vậy.

“Tôi còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ không về đấy.”

Choi Jinyoung không ngờ Park Jongseong lại bắt chuyện với mình, có hơi ngạc nhiên, sau đó kéo chăn xuống: “Sao có thể chứ, trường học cách trung tâm xa như vậy, mấy khách sạn ở quanh khu vực này đều bị Jungwon chê bẩn, không bao giờ chịu ở lại.”

Park Jongseong đi về phía bồn rửa mặt, không nói một lời.

Nhưng bây giờ đầu óc của Choi Jinyoung có hơi loạn, nên muốn nói chuyện với người khác, vì vậy sau khi Park Jongseong tắt đèn nằm xuống giường, liền không nhịn được hỏi.

“Jongseong, hôm nay cậu và Jungwon có nói gì với nhau không?”

“Không nói gì hết.”

“Cậu có nói bậy bạ gì về tôi không đó?”

“Nói bậy bạ cái gì?”

“À thì, đại loại như không giặt vớ hay gì đó…” Choi Jinyoung đặt một tay dưới đầu, “Đệt, đàn ông con trai ai mà không có tật xấu đấy? Chẳng qua là do Jungwon sạch sẽ quá thôi.”

“Chưa có nói.”

Choi Jinyoung hỏi rất nhiều, vậy mà Park Jongseong cũng đáp lại từng câu, tuy mỗi câu trả lời đều vô cùng ngắn gọn.

“Vậy cậu cảm thấy Yang Jungwon tốt, hay là Jang Goon tốt?”

Nói xong câu đó, ký túc xá bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Lúc này Choi Jinyoung mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi…”

“Jungwon.”

“Hả?”

Park Jongseong ở trong bóng tối nhắm mắt lại, lặp lại một lần nữa: “Jungwon.”

Cảm giác buồn bực và khó chịu không thể giải thích cứ dây dưa mãi ở trong lòng Choi Jinyoung, trong mắt hắn, Park Jongseong chính là một khúc gỗ, không thích giao tiếp, cũng không thích nói chuyện phiếm, càng sẽ không lắm mồm lắm miệng.

Cho nên nhiều lúc hắn nói chuyện đều rất thiếu chừng mực.

“Vậy sao? Jungwon là người đẹp nhất mà tôi từng gặp ở trên đời này đấy.” Choi Jinyoung lẩm bẩm nói, “Cậu chưa nhìn thấy lúc em ấy còn học cấp ba đâu, mặc áo sơ mi trắng, mặt đẹp, tay đẹp, ngay cả cổ cũng đẹp nữa. Cậu có nhìn thấy cặp chân kia không? Vừa dài vừa thẳng, hồi nhỏ em ấy từng học khiêu vũ, nên dáng người cực kì đẹp.”

“Ừm.”

Choi Jinyoung chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ý thức được lúc Park Jongseong trả lời hắn, chính là dùng giọng điệu tán thành.

“Cũng rất sạch sẽ, cả người đều sạch sẽ… Cho nên khi tôi biết em ấy thích con trai, tôi liền không do dự mà theo đuổi em ấy.”

Yang Jungwon rất khó theo đuổi, làm thế nào cũng không hài lòng. Cuối cùng, Choi Jinyoung đi đánh cái tên rêu rao tính hướng của Yang Jungwon cho ra bã, mới ẵm được người đẹp về nhà.

Tiếng chuông điện thoại sắc bén đánh gãy tâm tư của Choi Jinyoung.

Choi Jinyoung đột nhiên hoàn hồn, mở điện thoại: “Alo, Jang Goon?”

Bây giờ đầu óc của hắn đều là Yang Jungwon, mở miệng ra vô cùng lạnh nhạt: “Tôi đang buồn ngủ, không muốn nói… Cái gì? Chân cậu lại bắt đầu đau?”

Hàn huyên được thêm một lúc, Choi Jinyoung mới xốc chăn đứng dậy: “Tôi qua phòng cậu xem thử, nhớ mở cửa.”

Lúc Choi Jinyoung mở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người phía sau vang lên: “Khuya như vậy rồi, cậu còn đi xem chân cho bạn học?”

Choi Jinyoung nở nụ cười: “Uầy, đừng chọc tôi mà, tôi lên phòng cậu ấy xem một chút, nhớ để cửa nha.”

Choi Jinyoung đi rồi, Park Jongseong mới từ trên giường ngồi dậy, cầm điếu thuốc đi ra ban công.

Trong bóng đêm, Park Jongseong phun ra một ngụm khói, làn khói tựa như một dải lụa trắng bay thẳng đến dưới ánh trăng, khiến nó trông càng thêm xa xôi mờ ải.

Một lúc sau, Park Jongseong mới dập tắt điếu thuốc.

Hắn dời tầm mắt xuống, giấu đi sự buồn bã và ấm ức không cam lòng.

“Chết tiệt…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro