chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Jungwon có một đợt bài tập mới phải làm để nộp trong cuối tuần. Không thích chần chừ lâu, ngay hôm sau được nghỉ cả ngày, cậu nhóc lập tức xốc balo lên, mang theo một đống thứ đi đu deadline.


Hôm nay nhà trường cho câu lạc bộ Truyền thông mượn sân cỏ làm hoạt động ngoài trời, vừa nhiều người lại còn ồn ào, thư viện cuối tuần cũng không mở cửa, Jungwon đành đổi mục tiêu đi ra quán cafe ngồi.


Lúc nhảy lên xe buýt, cậu phát hiện ra mình lại gặp được anh chàng đẹp trai khoa Công nghệ thông tin kia.


Vì cuối tuần nên xe buýt khá vắng, đối phương ngồi sát ở ghế bên trong, đầu tựa vào cửa kính xe, dáng vẻ yên tĩnh đang ngủ như lần đầu cậu nhìn thấy. Ánh nắng buổi sáng lúc tám giờ chiếu xuyên qua ô kính trong suốt, càng làm khuôn mặt đẹp trai kia bừng lên sức hấp dẫn lạ kỳ.


Jungwon quyết định đi đến hàng ghế phía trước đó rồi ngồi xuống.
Cậu định lén lút quay đầu ra sau nhìn trộm thử. Báu vật đẹp trai trời ban, không nhìn thì uổng quá. Huống chi đến tận hôm nọ họp ban Phát thanh cậu mới biết hóa ra người ta còn học cùng trường với mình, trên mình có một khóa, có điều khác ngành thôi.


Vừa mới giả vờ nhổm lên quay ngang người giả bộ lấy đồ trong cặp, mắt hơi liếc ra sau, cậu lập tức nhận ra người ta đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng đang nhìn lại mình, thậm chí còn nhìn rất chăm chú.


Jungwon thiếu chút đánh rơi chai nước rửa tay khô vừa lấy ra luôn.
Cậu nhóc quyết định ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn trở lại, yên lặng như một em bé, không dám động đậy nhúc nhích gì nữa. Thế nhưng đi được mười lăm phút, ánh mặt trời bắt đầu chói chang hơn, khiến cậu có muốn cũng không thể nhịn được.


Jungwon đứng bật dậy, bắt đầu tháo dây buộc vải màn ngay chỗ ngồi của mình ra, nhưng loay hoay mãi vẫn không gỡ được. Còn đang định bỏ cuộc vì đầu ngón tay đau quá, bỗng có một bàn tay thon dài vươn đến, lấy đi chùm vải trong tay, đầu ngón tay và lòng bàn tay mơ hồ lướt qua chỗ mu bàn tay cậu, thuần thục cởi nút một cách nhẹ nhàng.


"Lúc nãy ngồi đây bị vướng nên buộc lại hơi chặt để không xổ ra, chuyển chỗ rồi quên mất không tháo trả lại, xin lỗi."


Đây là lần thứ hai Jungwon nghe được người kia nói chuyện với mình.


Giọng nam nhân trưởng thành trầm khàn, ấm áp, còn mang đến cảm giác to lớn, bảo bọc. Lần trước chỉ nói ngắn gọn một câu bốn chữ, lần này câu dài hơn thế nữa, đối phương còn nhẹ nhàng nói từ xin lỗi với cậu. Tuy cả câu nói không có chủ ngữ vị ngữ nào, Jungwon nghe xong vẫn không nhịn được mà hơi run rẩy, bàn tay hạ xuống bấu nhẹ lên thành ghế ngồi. Người kia gỡ xong rèm che thì chu đáo kéo qua chỗ cậu, sau đó lại ngồi ngả ra sau, cũng lấy rèm chỗ mình kéo qua che đi cửa kính, ngả đầu tiếp tục nhắm mắt.


Giờ thì Jungwon không thể xác định được là anh ta có ngủ không, nhưng vẫn ở nguyên tư thế đó nhìn theo người ta, ánh mắt như dính chặt lên khuôn mặt đẹp trai mang nét bình lặng đó, lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ trận xông ra ngoài.


Anh ta ngủ thật hay không thì không biết, chỉ biết là cậu bắt đầu thấy rung rinh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro