phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, Jongseong nhìn thấy Jungwon leo lên cùng chuyến xe buýt với mình trên đường về nhà.


Trên xe lúc này đông đúc, mọi người chen lấn lẫn nhau. Vì xuất phát từ trạm cách đó khá xa nên anh có ghế ngồi, còn cậu thì không.


Dòng người xô đẩy một hồi, Jongseong giật mình nhận ra cậu đứng chỉ cách anh một ghế, vươn tay ra là có thể chạm được đến vạt áo hoodie xám rộng thùng thình kia.


Lúc này, xe bắt đầu di chuyển, chưa được ba giây đột nhiên thắng gấp lại. Những người đang đứng đều bị ngã ngửa ra. Jongseong đột nhiên theo phản xạ vươn tay lên đỡ lấy sau lưng cậu, thành công giúp cậu tránh được việc ngã lên người đứng phía sau.

Tài xế nói vọng ra sau câu xin lỗi, đồng thời giải thích vì vừa phải tránh một chiếc xe buýt khác chuẩn bị rời trạm. Mọi người đều than thở rì rầm, riêng cậu bé kia vừa đứng dậy đã loay hoay chỉnh lại áo, không quên quay ra sau hỏi người khác có sao không. Nhìn bộ dạng nháo nhác xung quanh tìm người vừa giúp đỡ mình mà không thấy, sau đó gương mặt chuyển thành vẻ ăn năn và lo lắng, Jongseoing bỗng rất muốn bật cười, may mà kìm lại được.


Xe đi qua một quãng đường rất dài. Jongseong lấy tai nghe trong ra cắm vào điện thoại, trước khi nhắm mắt lại ngả ra ghế còn liếc về phía Jungwon một lần. Đến khi anh lơ mơ tỉnh dậy, nhìn thấy sắc trời đã tối dần, còn Jungwon thì đứng ở chỗ cửa chuẩn bị xuống xe.


Xuống trạm chỉ có một mình cậu, vậy nên anh nhanh chóng nhìn được bóng dáng nhỏ con kia nhảy nhót trên bậc đi xuống rồi tung tăng chạy về nhà, nom không khác gì một đứa trẻ con mới đi học về ngày đầu tiên đã nhanh chóng muốn gặp mẹ để kể chuyện hôm nay thế nào.


Park Jongseong lần đầu tiên cảm thấy suy nghĩ này của mình dễ thương hết biết, sau đó cũng nhanh chóng bị dọa mà chớp mắt cố quên đi.

-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro