83.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Build nhận thức được mọi thứ xung quanh, bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ đẹp và cao lớn, toát lên vẻ uy quyền nhưng đầy bao dung

"Tôi đang ở đâu?"

"Bible"

"Cậu ấy sẽ không nghe thấy ngươi"

"Bổn quân là Thiên Chương, mẫu thần của Minh Dạ"

"Nơi ngươi đang đứng, là vô nhiễm kết giới, tất cả mọi người sẽ không thể thấy ngươi"

"Tại sao tôi lại ở đây, đã có chuyện gì?"

Build thắc mắc không hiểu, anh thường xuyên nghe những tiếng gọi trong đầu mình, phần lớn nó đến từ người mà anh nghĩ rằng anh đã ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, thúc giục anh quay về bên cô ta

"Ngươi không nên ở bên cạnh bọn họ nữa"

"Người cũ của ngươi và vô vàn thần dân tôn sùng ả, là con cháu của ma vương, đến để quấy phá đệ tử của tông môn"

"Nhưng ngươi cũng đã sai, điều này không thể chối bỏ"

Build cúi mặt, anh nghe thấy Bible bênh vực cho mình, nhưng sự thật là sự thật, không thể chối cãi

"Ngươi cũng không cần tự trách mình quá nhiều"

"Ngươi đã như thế này trong rất nhiều kiếp sống rồi"

"Tôi phải làm sao đây?"

"Viết một lá thư, nói bọn chúng đừng tìm ngươi nữa, cứ coi như chưa từng quen biết, đến lúc thích hợp, các ngươi tự khắc gặp lại nhau"

"Thật vậy sao?"

"Hiện tại ngươi cũng không thể liên lụy bọn họ được, ma vương đã bắt đầu công cuộc quấy rối ngươi rồi"

Cả ba người học ở chỗ Tạ Liên nửa ngày, mệt mỏi quay trở về điện Thái Dương nghỉ ngơi, một con chim cắt lớn đã mang bức thư đến cho Bible

"Sao thế?"

"Anh ấy nói quên anh ấy đi, anh ấy xin lỗi về những chuyện anh ấy đã làm"

"Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ gặp lại"

Jeff lầm bầm đọc những dòng chữ cuối cùng, buồn bã nhìn ra ngoài khoảng không vô tận của thần vực, giá như lúc đó anh để ý kỹ hơn thái độ của Build

"Hãy tôn trọng quyết định của anh ấy"

"Kể từ bây giờ, chúng ta đường ai nấy đi"

Jeff nghiến răng, nói ra bốn chữ đường ai nấy đi, hòng để cho bóng đen đang theo dõi bọn họ nghe được, sau đó sập bẫy

Bọn họ trải qua một tháng cùng Tạ Liên, những gì đã học được cũng đã học, hồn nhiên vui vẻ như trước đương nhiên cũng không còn

"Đừng buồn rầu như thế nữa, mỗi người có sứ mệnh của họ, hãy để cho cậu ấy hoàn thành những gì cậu ấy đã làm"

Linh Văn dẫn đường cho họ trở về nhân gian, nhiệm vụ của ba người là tìm ở mỗi tầng một vật mà trước kia tứ đại hộ pháp đã để lại, mang về đây

"Đừng rầu rĩ nữa"

Barcode vỗ vai Bible, mặc dù ở nơi thần vực khá lâu, nhưng nhân gian chỉ mới qua có nửa giờ đồng hồ, chiếc xe địa hình cũng đã đến giờ xuất phát trở về khách sạn, họ ôm luyến tiếc Ngọc Môn quan, quay trở về thu dọn đồ đạc

Vốn dĩ mỗi lần đều đi bốn về bốn, vui vẻ vô cùng, nhưng hiện tại chỉ còn có ba, cảm giác trống trải ngập tràn

Build bốc hơi hoàn toàn, những vật dụng cá nhân ở khách sạn cũng biến mất, thậm chí nhân viên khách sạn cũng nói họ chỉ đến có ba người

Hoàn toàn biến mất

Bible thử gọi điện cho chị gái Build, nhưng nhận lại hồi đáp cũng chỉ là hai đứa đừng gặp nhau nữa, đến một ngày nào đó, hai đứa sẽ gặp lại

Không phải bây giờ

Đến cả Mino cũng biến mất, chị gái Build nói đã đến để thu dọn đồ đạc, sẵn tiện đón cả Mino đi luôn, căn phòng của hai người, bây giờ tủ cũng trống một bên, bàn trang điểm cũng chỉ còn những món đồ lặt vặt của Bible, không còn đông đúc như trước nữa

Những chuyện này, Build biết hết, anh sống ở điện Càn Khôn của Thiên Chương, nhưng hai ngày nay chỉ có anh nhìn qua cái gương trong phòng mà ngóng về nhân gian

"Đừng lo lắng quá"

"Ngươi cần có chuyện phải làm"

"Đi theo ta"

Build nhìn thấy trước mắt mình là biển nước mênh mông, nhưng nó đang sục sôi, vô số chúng sanh hình thù dị dạng đang muốn dùng nó để đổ xuống nhân gian

"Chuyện này là sao ạ?"

"Đức Phật đã nói, nước mắt chúng sanh chảy ra còn nhiều hơn bốn bể"

"Cọn cháu của ma vương, bọn chúng đang muốn dùng những đau khổ đó để lại một lần nữa gieo rắc đau khổ"

"Cũng giống như làm với ngươi"

Thiên Chương lại dẫn Build đến xem thần vực Thượng Thanh, khác với những gì họ thấy, thần vực bây giờ chỉ còn là tàn tích, hiện tại chỉ còn núi Bất Chiếu là đón nhận hào quang, linh lực dồi dào

"Minh Dạ mà ngươi thấy, chỉ là một ảo ảnh"

"Nó đã chết"

"Nhưng bổn quân là chủ của thiên địa, chỉ đành vớt lại một mảnh tàn hồn của con trai, nuôi trong ngọn đèn lưu ly"

"Minh Dạ trước giờ luôn làm tròn trách nhiệm của một vị thần, không phụ chúng sanh, không phụ thiên hạ"

"Nhưng phụ thê tử kết tóc"

Thiên Chương mỉm cười nhìn Build, nhìn đến chiếc nhẫn trên tay anh, đôi mắt mờ mịt

"Không giống như Trung Khúc"

"Trung Khúc được Tạ Liên mang về từ Đồng Lô, tính tình lạnh nhạt, suốt ngày đâm đầu vào công việc rèn vũ khí"

"Cho đến khi Vị Lai với hình tướng hung hăng, toàn thân quấn nghiệp hỏa được Minh Dạ mang về, từ đó thay đổi tất cả"

"Trung Khúc vì Vị Lai, chịu bốn đạo Thiên Lôi"

"Nhưng Vị Lai cũng vì hắn, moi thần tủy của mình luyện hóa thành một viên trân châu, bảo vệ tiên cốt khó khăn lắm mới có được của hắn"

"Bọn chúng cãi số, nhưng không hề phụ nhau"

"Trong cuộc tình này, chưa chắc ai yêu nhiều hơn ai"

Build nhìn chiếc nhẫn trên tay, thời gian anh bên cạnh những người tốt không quá lâu, nhưng nó đủ để kéo anh ra khỏi một vũng bùn không đáy, nhưng điều đó không có nghĩa anh quên đi việc phải rửa sạch vết bùn đó 

"Được rồi, đừng có mà tự trách nữa"

"Chuyện gì nên xảy ra cũng xảy ra rồi"

"Một trăm chuyện ngươi làm tốt người khác sẽ không bao giờ nhớ, nhưng chỉ cần ngươi làm sai một chuyện, họ sẽ đay nghiến ngươi"

"Đó là phàm phu, nếu như ngươi hiểu, đừng chấp, cũng đừng buồn bã"

"Điều cần làm là đối mặt và giải quyết"

"Bây giờ đi theo ta để giải quyết vấn đề thôi nào"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro