Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Kim Jennie từ chức đều được truyền đến các công ty cả một tuần liền, không ít người tiếc nuối không thôi. Cô là cơ trưởng có kỹ thuật tốt nhất ở Seoul cho dù tất cả các phi công trong công ty cũng là hạng nhất hạng nhì. Từng nhiều lần được lên bìa của các bài báo nói về hàng không dân dụng, với hình ảnh là nhân viên truyền thông, trong đội bay của Minjun, cơ trưởng là quan trọng nhất. Là một người có năng lực lại còn xinh đẹp, chỉ vì một lý do khiếu nại từ khách hàng, mà công ty lại bắt cô phải đi xin lỗi vị khách hàng kia. Cũng bởi vì vậy, sau khi tất cả mọi người nghe đến cái tên Sonja này, cũng nhanh chóng biết được người này là người như thế nào.
Đồng thời, chuyện Kim Jongin bảo tiếp viên trưởng nói với Sonja đừng quên đem theo thuốc cũng được lan ra. Tất cả mọi người bên các công ty hàng không khác, nhất là phi công, ai nấy cũng đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Kim Jongin làm tốt lắm. Nhân viên bên hãng hàng không Shinha đang nói về khí chất lạnh lùng, lúc Kim Jongin kêu tiếp viên trưởng nhắc nhở Sonja đừng quên đem thuốc. Không ít tiếp viên trong công ty tỏ ra tràn đầy thiện cảm với vị cơ trưởng mới đến, nhất là là khi Kim Jongin lại có tài năng xuất chúng, nổi bật hơn người.

Joohyun đem cà vạt của người đàn ông bỏ vào ngăn kéo, đó là quà sinh nhật của Jinyoung , nhưng vẫn còn cách sinh nhật của Jinyoung gần nửa tháng, nên trước tiên cần phải cất món quà này thật kỹ, đến lúc đó sẽ đưa cho Jinyoung sau. Cô cũng có nhiệm vụ, phải bay đi California cùng với tổ tiếp viên. Trước khi họp, Joohyun đã nghe mọi người bàn luận về Kim Jongin, bọn họ rất thích cách làm của anh ta. Nhớ đến Kim Jennie cũng thích Kim Jongin, mà cô thì chưa gặp qua Kim Jongin được một lần, trong lòng không khỏi có vài phần tò mò về người này. Trước khi bay, Kim Jongin có đến công ty một chuyến, nghe được mọi người đang bàn luận về mình. Sắc mặt của anh lúc này không gợn sóng, chỉ nhắm mắt làm ngơ. Ngoài ra, anh còn nghe thấy mọi người nhắc đến tên của Kim Jennie, Kim Jongin không ngờ là sẽ nghe được tên cô lần nữa. Từ trong lời họ nói thì mọi người có vẻ rất khẳng định năng lực của cô. Đương nhiên anh cũng tự động bỏ qua việc bọn họ khen ngợi, ngưỡng mộ dáng người và vẻ đẹp của Kim Jennie

Bay cùng anh là cơ phó Taemin và phó nhì là Ravi. Lúc nhân viên phi hành đoàn kéo hành lý lên máy bay: "Cơ trương Kim bên Seoul cũng lái máy bay Airbus A380 luôn sao?"

Ravi gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên vì thế trước khi tôi thi để thăng cấp cô ấy sẽ giúp tôi làm bài thi thử." Bởi vì anh ta cũng thi lên lái máy bay Airbus A380.

Taemin tán thành: "Cũng phải."

"Nói vậy, nếu cơ trưởng Kim từ chức thật, thì cô ấy có đến công ty của chúng ta cũng không tệ."

Ravi cười. Nói xong, lại kéo hành lý đến trước mặt Lương Tấn nửa bước nói: "Anh nói xem? Cơ trưởng Kim?"

Kim Jongin bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại: "Không biết."

"Cơ trưởng Kim là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp qua đó.".

Taemin phụ họa: "Tôi cũng chưa từng thấy người con gái nào xinh đẹp như cô ấy cả."

Trong đầu Jongin hiện ra những lần vô tình gặp phải cô. Nhất là vào đêm hôm đó, dáng vẻ của cô trong phòng anh, bên tai dường như nghe được hơi thở của cô. Anh gần như không thể quan sát nên cau mày lại.

Ravi còn nói: "Cơ trưởng Kim kỹ thuật giỏi đến mức, có rất nhiều nam phi công đều không đuổi theo kịp. Cô ấy từng lái qua thời tiết mưa bão sấm chớp, cả rada và máy vô tuyến đều có sự cố, đồng thời cũng mất liên lạc với đài không lưu nhưng vẫn hạ cánh thành công, cứu hơn bốn trăm sinh mạng trên máy bay."

Mất liên lạc với máy bay là một tình huống rất nguy hiểm. Kim Jongin nghe Ravi nói xong, không hề nghi ngờ năng lực của Kim Jennie. Anh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Ravi khi nhắc đến cô.Lên máy bay, Kim Jongin làm thủ tục, kiểm tra dữ liệu chuyến bay và một loạt các bước chuẩn bị. Sau khi đài quan sát hạ lệnh được quyền cất cánh, anh liền cất cánh. Trên đường băng, máy bay trượt trong chốc lát.

"Thu bánh xe."

"Rút lại thiết bị hạ cánh."

Máy bay hướng tới Toronto, Canada bay đi. Kim Jennie vẫn còn ở Toronto. Phần lớn cô đi qua khắp nơi trong thành phố này, bao gồm năm con phố của người Hoa, các cộng đồng của người dân di cư, nhà máy trữ rượu cổ xưa, đảo Toronto.

Lúc này, Kim Jennie bị một đám người đẩy mạnh ra, cả người không nhúc nhích được. Trùng hợp là cô lại đến vào thời điểm khách du lịch đến Toronto nhân ngày đồng tính luyến ái. Hằng năm, nơi này đều có tuần lễ dành cho người đồng tính, đồng thời cũng là ngày lễ của họ. Người người đứng coi có thể tính đến hơn bảy trăm ngàn người. Nhưng Kim Jennie có cảm giác không chỉ có hơn bảy trăm ngàn người, bởi vì cô không thể xoay người tìm nơi để nghỉ chân, trong tầm mắt cô khắp nơi chỉ toàn người và người. Lúc này bầu trời cũng sập tối, nhìn một hồi, cô lại muốn chen ra ngoài, nhưng muốn cử động lại vô cùng khó khăn. Lách qua được một người thì còn có vô số người khác nữa, dường như vĩnh viễn cũng không thể nào chen ra khỏi nơi này.

lái chuyến bay đến sân bay quốc tế Pierre ở Toronto.Xe đưa đón phi hành đoàn đến giữa thành phố thì ngừng lại. Xe bị đoàn người chắn đến nửa bước cũng không nhích nổi. Kim Jongin để mọi người xuống xe, đi đến khách sạn.

"Đây là tình huống gì đây?" Sau khi xuống xe, Taemin hỏi."Lễ kỷ niệm."

"Đi! Chúng ta đi vào trong nhìn một chút!"

Kim Jongin không hứng thú nói: "Các cậu cứ đi đi."

Anh xoay người đi về phía khách sạn, cũng phải chen ra khỏi đống người này. Trong lúc hỗn loạn, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Không nghĩ đến đã lâu như thế mà cô vẫn còn ở Toronto. Kim Jongin thu tầm mắt lại, tiếp tục đi len lỏi đi ra khỏi đoàn người.

Kim Jennie cũng nhìn thấy anh. "Này!"

Cô vẫy tay, lớn giọng gọi: "Kim Jongin! Kim Jongin!"

Anh tiếp tục cứ thế đi về hướng ngược lại với cô. "Kim Jongin! Cứu tôi! Kim Jongin! Cứu tôi!"

Giọng của cô sau lưng anh càng không ngừng la lớn lên. Trong chớp mắt Kim Jongin xoay đầu lại, chỉ thấy Kim Jennie đang cố hết sức muốn chen đến. Anh nhìn vài giây, lại quay đầu lách người vào lại đám đông.

"Cô có chuyện gì sao?" Kim Jongin cách cô khá gần, chính giữa bọn họ lúc này chỉ còn cách có hai người. Anh cao hơn hẳn so với hai người kia, hơi ngừng lại, nhìn về phía Kim Jennie, hỏi.

Cô cười với anh: "Đưa tay của anh cho tôi!"

Kim Jongin không nhúc nhích. Kim Jennie lại nói: "Kim Jongin, đưa tay của anh cho tôi."

Kim Jongin lách qua một người, rồi lại qua thêm một người nữa, đưa người về phía Kim Jennie đưa tay ra. Cô đặt tay trong lòng bàn tay anh. Kim Jongin nắm chặt lấy tay cô, một phát kéo cô đến bên người. Tay còn lại của Kim Jennie thuận thế ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi xém xíu nữa là bị ép thành nhân của bánh nhân thịt rồi"

Có một loại cảm giác chưa từng có, khó mà nói thành lời, điều này làm cho anh nhíu mày lại. Cúi đầu xuống, anh nhìn thấy ánh mắt, khóe miệng trên mặt cô tỏ ra vẻ vô cùng hạnh phúc. Bộ dạng này, nếu như đối với người đàn ông khác, khi bọn họ nhìn thấy thì nhất định tim sẽ chảy ra rồi hóa thành một vũng nước.

Ánh mắt của Kim Jongin dừng lại, chút cảm giác khác thường trên lưng đã nhắc nhở anh lấy lại tinh thần. Lòng bàn tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô, dường như ai kia không có có ý định rút cánh tay đang ôm eo anh lại. Kim Jongin buông tay, tay kia thì chuyển ra sau lưng gỡ tay của cô ra.
Kim Jennie cũng không phản kháng, thu tay lại.

"Cứu mạng cái gì?" Kim Jongin nhìn cô chằm chằm. Cô căn bản chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy mà mới nãy lại gọi cứu mạng.
Kim Jennie mắt cười nhìn anh: "Nhiều người như vậy, tôi không có cách nào ra khỏi, còn kẹp tôi đến mức tới cũng không được lui cũng không xong, chả khác gì đấu vật. Những chuyện như một người bị cả đám đông dẫm đến chết cũng không phải là không có. "

"Không có gì làm rảnh rỗi quá hay sao mà lại đi coi náo nhiệt rồi lại rước họa vào thân."

Cả người Kim Jennie thoáng bị đẩy một phát, cả thân thể cô nhào tới phía trước, đụng vào lồng ngực Kim Jongin. Hai tay không tự chủ được, lại tiếp tục ôm lấy eo anh, so với mới nãy còn gấp hơn. Cô và Kim Jongin lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ vẫn còn đứng trong đoàn người, bị tất cả bọn họ vây quanh.

"Buông tay." Kim Jongin lại nhíu chân mày.

Cô nhìn vào đôi mắt anh, thấy ánh mắt của anh khác với lúc nãy. Kim Jennie nhếch môi: "Không phải tôi cố ý."

Nhưng cô không buông tay, nói tiếp: "Là có người đẩy tôi."

Kim Jongin ngước mắt nhìn, trước mặt đông nghẹt người. Nhưng anh vẫn vậy, một lần nữa gỡ tay cô ra, vừa lạnh nhạt nói: "Đi nhanh lên!"

Kim Jongin nói xong cũng xoay người lại. Động tác của anh thì nhanh, người thì lại nhiều, tức thì Kim Jennie lại bị bỏ rơi phía sau, khoảng cách của bọn họ thoáng cái đã có rất nhiều người tràn vào.

"Kim Jongin! Kim Jongin!"

"Kim Jennie!"

Cô ở phía trong gọi, anh xoay đầu không thấy được người, cũng gọi lớn, ánh mắt không cần tìm kiếm. Một vệt thân ảnh màu đỏ từ dưới đất đứng lên. Anh nhanh chân lách vào.Cuối cùng gạt người đàn ông tóc vàng đang chắn ở trước mặt mình ra rồi kéo tay cô rời đi. Hai người phải thật vất vả mới thoát ra được nơi đó. Kim Jongin thả tay cô ra, hơi nghiêng đầu nhìn, tay trái cô vẫn còn đang xách một đôi giày cao gót màu đen. Ánh mắt của anh dời xuống, nhìn thấy đôi chân trần trụi của cô, bên trên những đầu ngón chân nhỏ nhắn được sơn lên đủ mọi màu sắc.

Ban nãy, thoáng cái anh đã đến trước mặt cô, Kim Jennie không trả lời anh, vì phải ngồi xổm xuống đất cởi giày cao gót, muốn đi chân đất để tìm anh. Sau khi cởi giày xong đứng lên, anh nhanh chóng kéo tay cô lôi ra khỏi nơi đông đúc đó. Kim Jennie mặt mày hớn hở: "Anh đi nhanh thật, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không quay lại chứ. Cám ơn anh, Kim Jongin, anh là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng."

Kim Jongin không muốn nói nhiều lời với cô: "Tạm biệt."

"Ôi!" Kim Jennie vội vã gọi anh lại: "Anh đợi một lát."

Anh nghi ngờ nhìn cô. Kim Jennie khập khiễng đi đến ven đường ngồi xuống, đặt giày cao gót qua một bên, trên miệng than đau, ngẩng đầu nhìn đến chỗ Kim Jongin đang đứng, nói: "Kim Jongin, chân tôi bị người ta đạp trúng."

Cô nhấc gót chân phải lên nhìn. Anh cúi đầu nhìn sơ qua, thì phát hiện gót chân phải của cô sưng đỏ lên.

"Kim Jongin." Cô lại gọi anh thêm lần nữa, lần này so với lúc nãy có vài phần dịu dàng.

Kim Jongin không trả lời, chờ cô nói tiếp.
"Anh có thể cõng tôi không?"

"Không thể."

Anh trả lời không chút suy nghĩ.
Kim Jennie nhìn anh, nói: "Tôi thật sự rất đau, trời sinh đã sợ đau rồi."

"Không phải mới vừa theo tôi đi ra sao?".

"Mới nãy là chạy để khỏi bị đè chết. Tôi đã nhịn rất lâu rồi."

Kim Jongin đứng đó không nhúc nhích. Kim Jennie trơ mắt nhìn anh: "Kim Jongin, tôi sợ lúc tôi đi sẽ lại đau đến phát khóc."

Anh đương nhiên không tin cô đã hơn hai mươi tuổi rồi mà chỉ vì đau chân lại khóc. Anh đi về phía trước, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô. Kim Jennie lập tức cầm lấy đôi giày cao gót bên cạnh, vội vàng nằm trên lưng anh, nghiêng đầu ghé vào tai anh nói: "Cảm ơn anh, cơ trưởng Kim."

Anh nghiêng đầu. Kim Jennie nâng cao khóe miệng. Anh cõng cô về đến khách sạn rồi rời đi. Kim Jennie không ở cùng một khách sạn với anh, cô ở hướng ngược lại với khách sạn Ritz-Carlton. Trước khi Kim Jongin đi, cô nói với anh: "Sớm biết anh sẽ trở lại Toronto thì tôi đã không đổi khách sạn rồi."

Cô lại còn nói: "Ngày mai anh có lịch trình gì chưa?"

"Có."

"Là gì?"

"Cô không cần thiết phải biết."

Nói xong anh nhanh chóng bước đi.
Kim Jennie tự nhủ: "Y chang như là tảng băng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro