Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jongin đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Chuyện gì?”

Dáng vẻ anh vẫn nghiêm túc như thế. Mỗi lần anh trưng cái bộ dáng này ra, cô luôn có cảm giác anh gần giống như một người đang đi tu vậy, không gần phụ nữ, không thể nào có được. Vào những lúc như thế này, cô thật sự muốn phá bỏ cái cảm giác đó đi, muốn biết được phải làm cách nào mới câu dẫn được anh. Kim Jennie từ chỗ ngồi đứng dậy, giày cao gót kêu lên “Cạch cạch cạch” vài tiếng, cô đã đến trước mặt Kim Jongin, cách anh rất gần. Cô nắm lấy cà vạt của anh, một tay nhẹ nhàng kéo về phía mình.Cô ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt của Kim Jongin, nói: “Anh đoán xem.”

Kim Jongin nắm chặt lấy cái tay đang đặt trước ngực anh, nhưng lại không lấy ra, cũng không nói chuyện. Một tay khác của anh vẫn còn đang nắm lấy tay nắm hành lý, cúi đầu nhìn vào mắt cô. Trong quán bar lớn như thế, mà chỉ có mỗi hai người họ. Ánh đèn sặc sỡ đánh lên người bọn họ, thoáng cái lại tắt, lúc sáng lúc tối, khiến cho trong lòng hai người không khỏi gợn sóng. Tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn. Kim Jongin nắm chặt tay cô, không bỏ ra, chuyện này đối với cô có thể nói là anh đang ngầm đồng ý, Kim Jennie tiến thêm một bước nữa.

“Anh đang mong chờ…” Kim Jennie ngừng một chút, chậm rãi nói ra câu kế tiếp: “Chờ tôi hôn anh.”

Kim Jongin nhìn cô: “Lại nói bậy bạ gì đó.”

“Ánh mắt của anh đã nói cho tôi biết điều mà anh muốn che giấu đó. Cơ trưởng Kim, có phải tại vì chỉ có hai người chúng ta trong căn phòng yên tĩnh này…”

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Kim Jongin nhanh chóng cắt ngang lời nói của Kim Jennie

Cô lại đi vòng ra sau lưng Kim Jongin, ôm anh từ phía sau. Cả cơ thể của anh lúc này cứng đờ.

“ Kim Jongin, anh thích tôi.” Cô nhẹ giọng cười.

Anh lấy lại tinh thần, tách tay cô ra. Cô lại vòng tay ôm chặt anh hơn, nhẹ nói: “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm gì anh đâu. Cứ yên lặng như thế này là tốt rồi.”

Kim Jongin nghe thấy thế, nới lỏng lực tay, không giống như là muốn tách tay cô ra, mà thay vào đó dường như là đang nhẹ nắm chặt lấy tay Kim Jennie Ánh đèn mờ lúc sáng lúc tối, hai người cứ thế mà ôm nhau, quên đi hết tất cả. Một lúc sau anh  đẩy cánh tay cô, sau đó đưa lưng về phía Kim Jennie, nói: “Nếu như không có chuyện gì để nói, thì tôi sẽ đi.”

Kim Jennie ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nói: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Cô đi đến trước quầy bar ban nãy mình mới ngồi xuống. Sau đó, Kim Jennie quay người lại, vẫn thấy Kim Jongin đứng đó không nhúc nhích, cô nói: “Tới đây đi.”

Anh đi đến, ngồi xuống ghế bên cạnh Kim Jennie. Trên quầy bar lúc này đang bày ra hai ly rượu champange, bên cạnh còn có một bình rượu chứa đầy chất lỏng màu đỏ bên trong. Như là đã có người để ra sẵn. Kim Jennie rượu ra, đẩy một lý rượu đến trước mặt anh.

“Nghe nói, ngày mai anh không có nhiệm vụ.”

“Ừm.”

“Vậy thì chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa nói chuyện.”

Kim Jennie nâng ly rượu lên trước mặt, chạm nhẹ vào ly của anh, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm: “Anh có muốn qua Minjun làm việc không?” Cuối cùng cô cũng nói đến chủ đề chính.

Kim Jongin cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nói: “Không.”

“Anh chưa suy nghĩ, mà đã đưa ra câu trả lời rồi sao?”

“Không cần phải suy nghĩ.”

“ Minjun lớn hơn so với Shinha, nếu anh qua Minjun chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn.”

Kim Jongin không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Vậy thì, Shinha cũng có thể giống như vậy.”

“Kim Jongin, tôi rất hi vọng anh đến Minjun làm việc đó.” Kim Jennie lại uống thêm một ngụm rượu, anh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

“Cô cũng không cần phải nói nhiều đến thế, tôi sẽ không đi.”

“Ôi!”

Kim Jennie thở dài một tiếng: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”

Kim Jongin trả lời: “Tôi đang làm bên đó rất tốt. Không những thế, tôi cũng đã ký hợp đồng với Shinha , đây cũng là nguyên do.”
.....

Nhiệm vụ mới của Kang Mira là bay đi Singapore. Lúc sắp cất cánh, thời tiết đột nhiên thay đổi, rơi xuống một trận mưa lớn. Vì thế nên các máy bay chuẩn bị cất cánh đều phải ngừng lại, chuyện này so với dự báo thời tiết có chút chênh lệch. Các hành khách ai nấy cũng đã lên máy bay, chỉ cần đợi đến lúc máy bay có thể cất cánh. Khi nghe được giọng cơ trưởng thông báo chuyến bay sẽ bị hoãn lại, các hành khách không ít thì nhiều cũng đều có chút bực mình. Đợi một lúc, mưa vẫn còn rơi, dựa vào dự báo thời tiết mới nhất của sân bay, cơn mưa này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian.

“Cơ trưởng Kang tôi e là chúng ta phải hủy bỏ chuyến bay lần này.” Kang Mira lúc này nhận được một cuộc điện thoại từ công ty, bởi vì thời tiết sẽ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay, nên công ty đã đề nghị hủy bỏ chuyến bay lần này.

“Tôi nghĩ là tôi có thể bay.” Kang Mira nói. Một bên tai cô thì nghe tin tức dự báo của sân bay, vừa nói chuyện với công ty.

Công ty nhắc nhở: “Tầm nhìn sẽ thấp hơn chín trăm mét.”

“Cục hàng không đã quy định, tiêu chuẩn thấp nhất để cất cánh là tám trăm mét.”

“Nhưng theo tiêu chuẩn của Minjun thì những chiếc máy bay Tri-jet(1) hoặc lớn hơn Tri-jet đều phải cất cánh ở độ cao chín trăm mét trở lên.”

Kang Mira tiếp tục nói: “Nhưng Minjun không viết rõ tiêu chuẩn này trong văn bản. Mà theo kinh nghiệm và nặng lực của tôi thì tầm nhìn từ tám trăm mét trở xuống, tôi đều có thể cất cánh. Tôi không muốn hành khách sẽ vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tiêu thụ, nên tôi yêu cầu công ty hãy tin tưởng tôi.”

Đầu dây bên kia có vài giây trầm mặc, sau đó nói: “Cơ trưởng Kim có thể cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn cũng thấp hơn tám trăm mét….”

Kang Mira nhanh chóng cắt ngang: “Tôi cũng có thể.”

Các hành khách trên máy bay đều đang than phiền về thời tiết. Kang Mira thì vẫn yêu cầu công ty hạ lệnh cho bay. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên chỉ đạo, Kang Mira đã thành công cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn thấp hơn chín trăm mét. Sau đó Minjun dường như nhận được thêm nhiều sự tín nhiệm từ khách hàng, họ cảm ơn vì chuyến bay không bị hủy bỏ, không muốn chỉ vì thế mà chuyến bay sẽ bị ảnh hưởng. Công ty đối với biểu hiện của cô  vô cùng hài lòng.

“Tôi là Kang Mira nữ cơ trưởng người Hàn Quốc trẻ tuổi nhất Minjun.”

Jennie tình cờ nghe được bài giới thiệu của Kang Mira với hành khách. Kiểu giới thiệu này vô cùng quen thuộc, là lần đầu tiên gặp Kim Jongin, cô cũng đã giới thiệu như thế. Kim Jennie đi vào phòng của chủ nhiệm nói rằng Kim Jongin không đồng ý đến làm việc.

Đúng lúc này, Kang Mira cũng vào phòng, sau khi nghe được lời nói của Kim Jennie: “Cơ trưởng Kim bên Shinha ấy ạ?”

Chủ nhiệm gật đầu.

Kang Mira nói: “Cháu nghĩ mình có thể thuyết phục được anh ấy.”

Kim Jennie đột nhiên quay đầu nhìn Kang Mira , cô ấy có thể khiến cho Kim Jongin đến đây sao?

“Cơ trưởng Kang, cô quen biết cơ trưởng Kim bên Shinha sao?” Chủ nhiệm  ngạc nhiên.

Kang Mira gật đầu: “Sáu năm trước chúng tôi đã quen nhau rồi. Tôi sẽ thử một chút, chắc hẳn là anh ấy sẽ cân nhắc về quyết định đó.”

Kim Jennie nhìn bộ dạng của Kang Mira. Kim Jongin đã từng nói, cô ấy là em gái của một người bạn, vậy thì, người em gái này có thể lay động được anh hay không? Kim Jennie có chút tò mò. Giống như vấn đề cô ấy có khuyên được hay không cũng có thể nói lên việc cô ấy và Kim Jongin thân thiết với nhau đến cỡ nào rồi.

“Vậy thì tốt, cơ trưởng Kang , nhờ cô thử xem có thể thuyết phục được cậu ta hay không?” Chủ nhiệm đồng ý.

Cô và Kang Mira cùng nhau ra khỏi văn phòng. Cô ấy mở miệng nói đầu tiên: “Cơ trưởng Kim, cô đã đi khuyên anh Jongin và anh ấy không đồng ý sao?”

Kim Jennie quay đầu nhìn cô ấy, nói: “Phải, quan hệ của chúng tôi không tính là quá thân thiết, nên tôi không khuyên nổi anh ta.”

Kang Mira như đang suy nghĩ,nói: “Vậy thì tôi phải khuyên nhủ anh ấy thật tốt mới được.”

Kim Jennie hạ chân mày Kang Mira lấy điện ra, nhấn vài con số. Sau khi điện thoại được kết nối, cô ấy nhanh chóng cười nói: “Anh Jongin .”

Cô không thèm đoái hoài đến Kang Mira. Đúng lúc này, cô ấy nắm chặt lấy microphone nhỏ giọng nói với Kim Jennie: “Cơ trưởng Kim, cô đi trước đi. Tôi phải gọi điện thoại.”

Kim Jennie cười, cô đương nhiên là không có ý định đợi cô ấy rồi, cứ thế tiếp tục đi về phía cửa thang máy. Nhưng giọng Kang Mira lại phảng phất bay vào tai cô.

“Anh Jongin, hôm nay ở Seoul sao?”

“Anh đang ở đó ạ? Vậy thì tốt quá, chúng ta tìm một chỗ để ăn tối sẵn ôn chuyện cũ luôn! Hôm đó ở sân bay chỉ nói được vài câu, em còn nhiều chuyện còn chưa kể anh nghe đâu đó.”

Kim Jennie vào trong thang máy, hai cánh cửa chậm rãi khép lại, giọng của Kang Mira cũng vì thế mà không nghe thấy nữa. Thứ hai này cô còn có nhiệm vụ, phải về nhà chuẩn bị đồ đạc một chút. Nơi Kang Mira hẹn là một nhà hàng gần Minjun. Vì chỉ mới đến Seoul không lâu, nên có vài chỗ không quen, chỉ biết mỗi nhà hàng gần với công ty. Kim Jongin đến nhà hàng sớm hơn mười phút. Đây là thói quen trước giờ của anh. Mặc dù là làm gì, cũng phải sớm hơn mười phút. Anh vừa mới ngồi vào bàn nhận thực đơn thì Kang Mira cũng đã đến. Cô ấy ngồi xuống vị trí đối diện, cười nói: “Xem ra là em nhớ không sai mà, anh  Jongin luôn đến sớm hơn mười phút. Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn không hề thay đổi sao?”

Kim Jongin gật đầu, để Kang Mira tự lựa món mình thích. Cô ấy nói: “Em theo khẩu vị của anh là được rồi. Vì mới đến, nên có nhiều thứ em chưa được quen cho lắm.”

Anh không trả lời, gọi nhân viên phục vụ đến chọn món. Lúc này Kang Mira chợt nhắc đến chuyện Kim Jongin và anh trai mình đến Canada.

“Lúc ấy các anh muốn đến tham quan triển lãm hàng không ở đảo Edward Prince, vòng tới vòng lui ấy vậy mà hai anh lại đến học viện hàng không. Khi đó những người tham quan triển lãm, ngoại trừ những người làm phi công ra thì còn có hải quân và không quân nữa. Vừa đúng lúc em tốt nghiệp, nên đi theo các anh.”

“Nhưng sau đó em bị lạc với hai anh, thì anh lại là người tìm ra em giữa đoàn người đông nghìn nghịt ấy.”

Kim Jongin chỉ nhớ rõ, ban đầu vốn là đi tham quan triển lãm sau đó lại qua học viện hàng không gặp Kang Mira. Không nhớ đến chuyện cô bị lạc và anh lại là người tìm thấy cô.

“Em cũng đi đến đảo Edward Prince sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, anh không nhớ sao?”

Kim Jongin suy nghĩ một hồi, lúc này mới thoáng nhớ lại.

“Anh Jongin, anh đã nhớ lại chưa?”

Kim Jongin gật đầu: “Ừm.”

Anh chợt nhớ đến Jennie cũng học theo Kang Mira, gọi anh là “Anh Jongin ”, anh nhìn Kang Mira nói: “Em gọi tên anh đi, hoặc là cơ trưởng Kim.”

Kang Mira hơi nghiêng đầu: “Trước kia em vẫn gọi anh là anh Jongin mà. Với cả, anh lại còn là bạn của anh em, thì đương nhiên em cũng phải xưng anh là anh rồi.”

“Không sao, gọi bằng tên.”

Kang Mira “A” một tiếng. Người mà Kim Jongin quan tâm nhất là anh trai của cô ấy . Anh vẫn luôn muốn biết những chuyện liên quan đến cậu bạn của mình. Kim Jongin hỏi: “Anh của em bây giờ ra sao rồi?”

“Mỗi năm đều rất khó có thể gặp anh ấy được một lần. Nhưng có lần em tình cờ gọi được cho ảnh, anh ấy nói dạo này cũng không tệ, lại còn được khen. Lần kia đột nhiên có chuyện xảy ra, anh ấy vì không muốn làm ảnh hưởng đến người dân, nên đã nhảy dù khẩn cấp trong tình trạng cách mặt đất một trăm mét.”

Tiêu chuẩn thấp nhất để nhảy dù là cách mặt đất một trăm mét, tương đương với thời khắc sống còn, lại còn rất dễ bị thương. Kim Jongin gật đầu: “Xem ra cậu ấy bay thật sự không tệ.”

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Anh của em nói anh ấy có bạn gái, là quân bay nữ.”

Anh hơi sửng sốt nói: “Thật đáng để ăn mừng.”

Hỏi xong chuyện của  cậu bạn Kim Jongin cũng không không còn chuyện gì để nói. Tất cả đồ ăn cũng đã được đưa lên, anh cúi đầu yên lặng ăn. Kang Mira lúc này mới nhớ đến chuyện, mình xin công ty đi khuyên Kim Jongin sang Bắc Hàng làm. Cô ấy đặt đũa xuống, nhìn anh đang ngồi đối diện, nói: “Anh Jongin em còn có một chuyện.”

Cô ấy vẫn cứ tiếp tục gọi anh là “Anh Jongin ”, Lương Tấn lại nhắc thêm lần nữa.

Kang Mira cau mày: “Em luôn cảm thấy gọi thẳng tên anh là không lễ phép.”

Kim Jongin thản nhiên trả lời: “Anh không già.”

Cô ấy nghe thế, phụt cười: “Được rồi, Kim Jongin cơ trưởng Kim.”

“Ừm.”

Cuối cùng Kang Mira cũng nói về vấn đề chính: “Anh có từng nghĩ là sẽ đến Bắc Hàng làm việc không?”

Kim Jongin trả lời không hề do dự: “Chưa từng.”

“Vậy giờ anh nghĩ thử xem, vào Bắc Hàng làm việc ấy? Em thấy Minjun so với Shinha tốt hơn nhiều, từ lúc em mới về nước đã nghe danh rồi.”

Hai ngày trước, Kim Jennnie cũng vừa mới khuyên anh. Kim Jongin không trả lời. Lần này thì vẫn như thế: “Anh sẽ không đến Bắc Hàng.”

“Sao thế? Anh đang lo về phí phải trả cho vấn đề vi phạm hợp đồng sao?”
Kang Mira thở dài: “Số tiền bồi thường hợp đồng quả thật không hề nhỏ…”
“Không có lý do rời khỏi Shinha.”

“Đã không phải lo lắng về phí bồi thường vi phạm hợp đồng, vậy thì có gì mà anh không nghĩ đến chứ? Nếu như anh đến Minjun, thì tương lai anh trở thành cơ trưởng cấp cao nhất, tên tuổi sẽ càng nổi tiếng hơn so với khi ở Shinha.”

“Cơ trưởng cấp cao nhất?”
Kang Mira gật đầu: “Đúng ấy ạ.”

Kim Jongin chợt nhớ đến một người. Anh nói: “Ở Minjun, vị trí cơ trưởng cấp cao nhất chắc chắn là thuộc về cô ấy.”

“Hả? Ai?”

Anh không trả lời, lại nói: “Anh không đến Minjun, em đừng cố gắng nữa.”

Kang Mira nhíu mày: “Không thì anh suy nghĩ khoảng vài ngày đi, rồi hãy nói? Không cần phải đưa ra câu trả lời nhanh đến thế đâu.”

Căn hộ của khá gần với công ty. Sau khi ăn tối bên ngoài xong thì về nhà nghỉ ngơi, giữ tinh thần thật tốt để thứ hai bắt đầu bay. Trên đường về nhà, cô chợt nhìn thấy anh và Kang Mira ngồi ở nhà hàng đối diện. Cô nhớ đến Kang Mira, là người chủ động xin chủ nhiệm để cô ấy đi khuyên Kim Jongin, đến công ty cô làm việc.

Kim Jennie đứng dưới ánh đèn đường, nhìn qua hai người đang ngồi đối diện xa xa kia. Trời cũng đã sụp tối gần hai tiếng rồi, mà bọn họ vẫn còn ngồi đó nói chuyện, thật là có nhiều chuyện để nói quá đi mất. Ấy vậy mà mỗi lần đi với cô, anh lúc nào cũng kiệm lời. Không biết là anh có đồng ý đến Minjun hay không. Kim Jennie hừ một tiếng, thu lại ánh mắt, về nhà.
Chú thích

Tri-jet: máy bay phản lực trang bị ba động cơ phản lực. Nói chung, những chiếc máy bay phản lực của hãng hàng không được coi là một trong hai thế hệ thứ 2, do các địa điểm động cơ sáng tạo, ngoài sự tiến bộ của công nghệ tua bin cánh quạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro