Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie ngồi trước TV, chỉnh thâm thanh của TV lớn trở lại. Anh không nhắc tới Shin Ahyoung , cũng không nói với cô việc gấp khiến anh vội vàng đi là chuyện gì. Jennie xem trong chốc lát, nằm trên sô pha nhắm mắt lại, nhưng không ngủ. Tiếng chuông di động của cô vang lên. Cô mở to mắt, tiếp điện thoại, nghe đối phương nói xong, trả lời: “Để tôi suy nghĩ.” Sau đó cúp điện thoại, tiếp tục nhắm mắt.

Mơ mơ hồ hồ đi ngủ, tới ngày hôm sau, đầu cô có chút nặng, cổ họng cũng đau, cô bị cảm. Đi tới tiệm thuốc mua thuốc cảm về uống, lăn lộn một hồi, cô lại tiếp tục đi ngủ. Trong mơ hồ, cô nghe được có người gõ cửa. Cả người cô đều rã rời, không muốn động đậy. Có âm thanh chìa khóa mở cửa truyền đến, rất nhanh sau đó cửa bị mở ra. Jongin đi vào, vừa liếc mắt liền thấy Jennie đang nằm trên sô pha.

“Ngủ rồi à?” Jongin đi đến trước mặt Jennie, khom lưng nhìn cô.

Jennie mở nửa mắt, lười biếng nói: “Sao anh lại tới đây?”

Jongin nghe thấy giọng cô khàn khàn, nhíu mày, “Bị cảm?”

“Ừm.”

“Uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

Jongin lại giơ tay thử nhiệt độ trên trán cô, bình thường. Anh nói: “Lên giường mà ngủ.”

Jennie chống đầu nhìn Jongin, cô nói: “Không ngủ nữa. Vì anh tới rồi.”

Jongin ở lại chung cư của Jennie, chăm sóc cô. Ban ngày tuyết ngừng rơi, ban đêm lại bắt đầu rơi tiếp. Jongin cho Jennie uống thuốc xong, di động vang lên, là Shin Ahyoung gọi đến.

“Kim Jongin em vẫn chưa gặp Mira . Khi nào anh rảnh thì hẹn cô ấy ra nhé, ba chúng ta gặp mặt”

“Được.”

Jongin cúp điện thoại, từ ngoài ban công đi tới sô pha trong phòng khách. Jennie nghiêng người trên sô pha, híp nửa mắt, lười biếng giống như một con mèo. Cô cũng không hỏi Jongin là ai vừa mới gọi điện thoại. Jongin nhìn cô vài giây, ngồi xuống bên người cô, nhẹ giọng nói: “Kim Jennie.”

Ngay lúc này, xưng hô này làm cho trong lòng Jennie không thoải mái. “Gọi em yêu.” Cô nói.

Jongin không phải là một người buồn nôn, anh cười một chút, nói: “Anh kêu em là Nini nhé?”

Jennie “hừ” một tiếng.

Jongin nói: “Vừa rồi là một người tên là Shin Ahyoung gọi tới. Hôm qua anh cũng đi gặp cô ấy, cô ấy là phi công không quân, anh biết cô ấy từ nhỏ. Lần này này cô ấy nghỉ phép một tháng, tới Seoul.”

Anh đem chuyện tới cục cảnh sát hôm qua kể lại một lần.

“Anh đã từng rất thích cô ấy. Nhưng cô ấy không thích anh, cô ấy chỉ muốn làm một người phi công không quân.”

Jennie híp mắt lại, giống như là ngủ rồi.

Jongin nói: “Bây giờ em là bạn gái của anh, cô ấy đến,  nên anh nói với em một tiếng.”

Đây chắc là lần đầu tiên mà anh nói với cô nhiều lời như thế. Jennie nhắm mắt lại, hỏi: “Anh muốn làm phi công không quân là vì cô ấy sao?”

“Lúc đầu thì vậy, nhưng sau này thì không phải.”

“Anh rất  thích cô ấy à?”

Jongin nhíu mày, không nói gì. Jennie không nghe được đáp án, cũng không nói chuyện. Qua một hồi lâu, anh mới nói: “Đã từng.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Anh có em.”

“Nhưng anh không yêu em.” Chóp mũi của Jennie bỗng nhiên ê ẩm.

Jongin nói: “Đừng nghĩ lung tung.”

“Nhưng anh chưa bao giờ nói những lời thân mật với em, cũng chưa bao giờ nói ba chữ “Anh yêu em”.” Jennie nói trong lòng. Cô không nói gì nữa, hai mắt nhắm lại, giống như đã ngủ rồi. Lúc  Jongin ôm cô vào phòng, cô cũng đã mơ mơ hồ hồ.

Cảm mạo của Jennie hết một tuần mới khỏi. Ngày cô khỏe lên, Jongin nói với cô anh đã đi gặp Kang Mira và Shin Ahyoung. Anh không lừa gạt cô, cũng thẳng thắn thành khẩn với cô, nhưng cô vẫn khổ sở. Jennie trả chìa khóa chung cư lại cho anh, cũng đem chìa khóa chung cư của mình lấy về.

Cô nói với anh: “Chúng ta tạm thời tách ra đi. Hãy cùng nhau suy nghĩ lại.”

“Nini.” Jongin cúi đầu gọi cô. Jennie xoay người rời đi.

Mùa đông của Seoul có tuyết rơi, đôi lúc cũng có mưa nhỏ. Ánh nắng rực rỡ của mặt trời lúc nào cũng khiến tâm trạng người ta thoải mái. Tâm tình của Jennie cũng tốt hơn rất nhiều.

Công ty của hãng hàng không Shinha , tổng giám đốc tự mình đi một chuyến tới cục bay. Nhân viên của năm đội bay xếp ngay ngắn thành từng hàng.

“Hôm nay, tôi tới đây là để giới thiệu với mọi người vị tổng đội trưởng mới của hãng hàng không Shinha chúng ta, thay cho vị tổng đội trưởng mới vừa từ chức.” Tổng giám đốc nhìn mấy phi công, lớn tiếng nói.

Key chửi thầm: Là ai vậy? Ai mà để dượng của anh ta phải tự mình giới thiệu, bộ mặt mũi rất lớn à!

Mấy phi công khác cũng khe khẽ nói nhỏ, nghị luận sôi nổi. Không biết vị tổng đội trưởng mới là ai, hình như không phải là trong số bọn họ được đề bạt lên. Chỉ có Jongin vẫn lẳng lặng đứng đó.

“Vị tổng đội trưởng này phải được tất cả mọi người vô cùng kính trọng, là tấm gương để mọi người học tập!” Tổng giám đốc nói.

Key tấm tắc hai tiếng, còn phải “Vô cùng kính trọng?”

“Bây giờ cho mời tổng đội trưởng mới của cục bay.” Tổng giám đốc dõng dạc hùng hồn nói.

Giày cao gót đạp lên sàn nhà sàn nhà bóng loáng, phát ra âm thanh “Cộp cộp cộp”, tất cả mọi người theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy người nọ mặc một thân đồng phục cơ trưởng, dáng vẻ thướt tha, không nhanh không chậm đi tới. Đi tới gần thì thấy mi nàng nhẹ chớp, đuôi mắt nhếch lên, vừa kiều mị lại yêu mị. Cô nhìn mọi người, nhưng trong mắt rõ ràng không chứa một ai.

Key chấn động. Kim ngạc nhiên.
“Là cô ấy!”

“Là cơ trưởng Kim!”

“Hóa ra là cơ trưởng Kim của Minjun!”

“Bây giờ cô ấy còn làm ở Minjun nữa đâu.”

Không có ai không biếtKim Jennie. Khi cô xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ai cũng đều khiếp sợ không thôi, nhưng cũng cảm thấy Jennie nhậm chức tổng đội trưởng này là hoàn toàn xứng đáng, bọn họ phục.

“Cô ấy bay được sáu năm, chưa hề xảy ra sai lầm gì, thành công bay qua sấm sét và mưa bão. Thành công hạ cánh trên sa mạc, động cơ bị hư vẫn có thể an toàn hạ cánh ở sân bay, từng bay qua rất nhiều điều kiện ác liệt, được gọi là Kim Jennie bay an toàn suốt 6000 giờ, cơ trưởng Kim!”, Tổng giám đốc  vô cùng kích động, như muốn thét lên.

Ông ấy vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết sự tích của Kim Jennie nhưng mặc kệ nghe ở đâu, khi nào, nghe bao nhiêu lần, bọn họ đều không chán, bội phục sát đất. Key thấy mọi người vỗ tay, cũng vỗ tay theo. Tuy rằng anh ta không muốn Kim Jennie làm người lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng trên thực tế, ở trong lòng anh ta, Kim Jennie là người đầu tiên mà anh ta bội phục. Có điều người này lại quá xinh đẹp, nói cô ấy là nữ thần trong lòng của mấy tên đàn ông ở đây cũng không quá. Jongin đứng ở giữa những phi công khác, nhìn Jennie chăm chú. Lúc này cô ấy là người trung tâm, mang theo vầng hào quang.  anh cũng vỗ tay rất lớn, nhưng tới một ánh mắt cô cũng không cho anh.

“Bây giờ mời tổng đội trưởng Kim nói hai câu với mọi người.”

Tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngừng. Kim Jennie chờ tiếng vỗ tay ngừng mới mở miệng nói: “Tôi là Kim Jennie, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành một trong những tổng đội trưởng  hãng hàng không Shinha .”

Mọi người chờ xem Kim Jennie tiếp tục nói gì, nhưng cô nói xong câu đó thì không nói gì nữa, lời ít ý nhiều. Ravi lập tức vỗ tay kịch liệt, những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo.

“Được rồi, sau này mọi người phải nghe theo cơ trưởng Kim để tổng đội trưởng Kim quản lý!” Tổng giám đốc Lâm tiếp tời. Sau đó, ông lại khen Kim Jennie vài tiếng rồi mới giải tán đội ngũ.

Mấy phi công lục đục rời đi. Kim Jongin anh vẫn còn đứng đó, đôi mắt nhìn về phía Jennie. Ở đại sảnh chỉ còn Jongin và đứng ở đó, chỉ đứng cách nhau vài mét. Jongin vẫn luôn chăm chú nhìn Jennie. Lúc đang chuẩn bị gọi cô thì cô sẽ xoay người, gọi với về phía những người đang rời đi: “Đội trưởng của đội bay thứ năm!”

Cánh môi của Jongin hơi mở ra lập tức mím lại, tiếp tục đứng đó. Key nghe được tiếng của Jennie trong lòng “A” một tiếng, cô đang kêu anh ta à? Anh ta xoay người, nhìn về Jennie, hỏi lớn: “ Cô đang kêu tôi à?”

Kim Jennie đi qua, đứng trước mặt Key “Sửa lại tài liệu của các phi công rồi đưa cho tôi một phần.”

“Tài liệu phi công của cục bay đều ở phòng lưu trữ hết mà?”.

Kim Jennie “Vậy anh tới phòng cất giữ lấy đi.”

Key  “À” một tiếng. “Tổng đội trưởng Kim, cô còn gì phân phó không?”

“Anh có thể đi rồi.”

“Được rồi!” Sau đó đi về phía phòng lưu trữ.

Jennie đi về phía thang máy. Cô phải đi tới văn phòng của tổng đội trưởng. Mà lúc nãy tổng giám đốc nói với cô nó nằm ở tầng 3, phòng 308. Jennie đi vào thang máy, xoay người, từ xa nhìn thấy Jongin vẫn còn đứng ở đại sảnh. Cửa thang máy khép lại, cũng ngăn chặn tầm nhìn của cô. Đại sảnh trống trải chỉ còn lại một mình Jongin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro