15. Lời hẹn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tôi lăn qua lăn lại trên giường, mắt nhắm mắt mở vì sự chói lóa của ánh nắng đang hắt vào cửa sổ, leo lên chân và mông tôi rồi đun nóng nó khiến cho tôi phải nhăn nhó trở mình qua chổ khác.

"Ahh, đau đầu quá đi."

Tôi than thở, tối qua chơi quá liều, uống một phát liền quất tới ba viên nên tới trưa mới dậy. Nhưng mà cũng nhờ vậy mới có thể mơ thấy chị của nhiều năm về trước, cũng không tính là lỗ đi. Dù gì bây giờ khi nghĩ đến chị thì cũng chỉ là một mùi vấn vương lưu lại trên đầu mũi, những sự đau khổ đã không còn chổ để trú ngụ trong tim nữa rồi. Hình ảnh chị đã được chôn giấu tận sâu trong tim một cách rất tình nguyện mà không hề mang tính cưỡng ép. Người ta thường nói, có hai cách để quên đi được người cũ, đó chính là thời gian và người mới.

Và đối với tôi chắc là người mới. Tôi mỉm cười, hôm qua không những mơ thấy chị mà còn mơ thấy nàng, mơ thấy nàng lúc tối, đến sáng ra vẫn còn mơ thấy nàng lên gọi mình. Mà Jane thì làm gì có chuyện xuất hiện ở trong nhà tôi chứ, nghĩ đến là cũng thấy mình bị hoang tưởng về nàng quá nặng rồi.

"Aaaa Jane ah, thật là nhớ em quá đi. Em có nhớ người ta không vậy???". Than thở trên giường, lăn qua lăn lại, không chịu nỗi liền nhảy ra giỏi giường bay đến cửa sổ, ai ngờ hôm nay cửa sổ nàng lại đóng. Đi đâu rồi nhỉ?

Tôi tiu nghỉu thất vọng tràn trề quay về giường, ngồi vươn vai vài cái chuẩn bị đi vệ sinh thì rầm rầm tiếng bước chân từ dưới cầu thang đi lên và chắc chắn tôi không cần cửa mở thì cũng biết người đó là ai.

"Lalisa!!!"

Mẫu hậu đại nhân tiến vào, một chân đá tung cửa, tôi trợn mắt, haha, cũng thật giống mấy phim xã hội đen HongKong quá đi mất. Mẹ à, mẹ nên thu liễm lại một chút đi chứ. Sao cứ cư xử như xã hội đen vậy???

"Mẹ à, con dậy rồi mà, con chuẩn bị xuống đây nè."

"Trưa mặt trời lên đỉnh đầu rồi mà mày còn chưa chịu dậy. Mày xem có con gái nhà nào như mày không?"

"Cái này người ta gọi là lạ và độc đó mẹ. Con là độc nhất vô nhị!"

Tôi tự cao đáp, liền bị mẹ nhéo một cái vào tai rồi kéo đứng dậy.

"Còn cãi lời nữa. Đi đánh răng đi, thay đồ lại nữa rồi xuống ăn cơm. Con gái ăn mặc kiểu gì mà không thể chấp nhận được."

"Được được, mẹ muốn gì cũng được nhưng mẹ đừng nhéo tai nữa, đau quá đi mất, mẹ thả ra đi!"

"Xuống nhanh đó!"

Mẹ nói xong rồi buông tai tôi ra. Tôi xụ mặt xoa xoa tai mình rồi đi vào nhà tắm soi gương, đúng là gấu mẹ vĩ đại, nhéo tai cũng phải nhéo cho đỏ mới vừa lòng mà. Thật là đau điếng, hi vọng sau này nàng sẽ không nhéo tai mình như vậy, nếu không mình cả đời sẽ bị hai người phụ nữ nhéo tai đến mức chết luôn. Tay phụ nữ thật là lợi hại mà, tay mình cũng là phụ nữ mà chỉ làm cho người khác vui vẻ thôi chứ đâu như hai người này. Tôi lấy nước rửa rửa lỗ tai đỏ au của mình rồi rửa sơ mặt và đánh răng. Lúc ở nhà không cần quá mức cầu kì nên tôi chỉ làm những điều trên xong rồi đi ra, quên mất việc mẹ bảo tôi phải thay đồ.

Một thân quần dài thể thao đi xuống với cái áo thun mà xám, đầu tóc rối còn không có chải lại, tôi ngáp ngắn ngáp dài vì còn chưa tỉnh ngủ. Mắt tôi nhắm một con mở một con, tay thò vào áo gãi gãi cái bụng đang đói cồn cào, vừa đi vừa nói, bộ dáng trông thật sự rất luộm thuộm nhưng đó chính là style ở nhà. Mà nhà tôi thì có ai ngoài mẹ đâu chứ nên mắc gì phải cầu kì cho mệt.

"Mẹ ơi trưa nay nấu cái gì vậy?"

Tôi đi vào bếp mà không nhìn đến ai đang đứng ở bếp nấu ăn mà chỉ chăm chăm vào những món ăn được đặt trên bàn ăn. Hôm nay món ăn hơi kì lạ nha, nhiều hơn, nhìn ngon hơn, mà hình như toàn món tôi thích nữa. Tôi hí hửng ăn vụng một miếng, tuyệt, đúng là chỉ có mẹ nấu mới ngon thôi.

"Ngon không?"

"Ngon, mẹ nấu cái gì cũng là ngon nhất!"

Tôi nói trong khi quay qua với ngón tay còn để trong miệng mút lấy hương vị của món vừa ăn. Liền bị dọa cho giật cả mình.

Ôi bà mẹ của các loại bánh bao màn thầu??? Thánh thần ala ơi, tại sao Jane lại ở trong bếp của nhà tôi vậy!?

"Gặp tôi mà biểu hiện trông giống như gặp ma vậy Lisa?"

Nàng nói, tay dặt dĩa đồ xào xuống bàn rồi khoanh tay nhìn tôi. Thật không thể tin được điều này, nàng ấy, ở trong bếp nhà tôi, còn mang tạp dề của mẹ tôi nữa. Hahaha, muốn làm con dâu nhà họ La lắm phải không?! Tôi cười ha hả lên như đứa phát bệnh.

"Tôi nghĩ trời nóng quá nên Lisa bị ấm đầu rồi phải không?"

Đúng, tôi bị em làm cho ấm đầu mất rồi. Jane em phải chịu trách nhiệm đi!

Mẹ ở trong bếp đi ra, gặp ngay tôi đang ngồi trên ghế ngẩn người ngây dại nhìn vào Jane thì liền tới tát một cái cho tỉnh mộng. Cũng chỉ là tát nhẹ nhưng mà đau lắm đó.

"Mẹ bảo mày đi thay đồ mà sao còn không thay? Nhà có khách, Jane cho dù là hàng xóm nhưng mày ăn mặc cũng phải đàng hoàng chứ. Sao thả rông thế này?"

Không nói thì thôi mà nói đến làm tôi liền giật mình nhìn vào Jane để dò xét những biểu hiện trên mặt nàng. Nàng nhếch mép, ánh nhìn khinh khỉnh nhìn vào tôi. Tôi đen mặt, lập tức co giò phóng thẳng lên lầu. Thật tình mất mặt quá đi, để người ta nhìn thấy bộ dạng không mấy tốt đẹp của mình rồi. Mặc dù hột tiêu cũng bị nhìn rồi nhưng đó là lúc nào chứ, lúc này đã xác định có tình cảm với nàng thì phải tích cực ăn mặc đẹp đẽ, tích cực khoe ra những cái tốt tán tỉnh nàng mới được. Hứcc! Lalisa mày ngu quá đi!

Vào phòng liền lục tung tủ đồ của mình để tìm một bộ vừa ý nhưng cái phòng tôi không khác gì một cái chuồng heo, đến cái tủ cũng giống một cái chuồng bò nên ngăn áo thì để quần, ngăn quần thì để áo, ngăn đồ lót thì lại để lại tất. Ngăn tất thì để phim sex. Trời ơi sao có phim sex trong đây nữa,  sau này phải đem vứt hết mới được. Quýnh quáng tìm đồ đến mức té ngã rầm rầm làm mẹ ở dưới phải hét lên.

"Mày kiếm đồ hay mày phá nhà vậy Lisa !?"

"CON BIẾT RỒI!!!"

Tôi hét lại một câu, tuyệt vọng nhìn vào đống đồ chất cao như núi mà không tìm ra được một bộ nào vừa ý. Đến cuối cùng lấy đại trong đó cái quần jean cùng với áo somi mặc vào với đầy đủ phụ tùng rồi đi xuống lầu, không quên xức thêm nước hoa nữa. Hmm, đủ thơm chưa nhỉ, chắc đủ rồi.

Mọi thứ tuyệt, tôi nhìn vào gương, tóc tai hoàn hảo, áo quần hoàn hảo, tôi ngẩng cao đầu đi xuống dưới lầu với gương mặt ngông nghênh đắc ý. Lịch sự ngồi vào bàn ăn, tôi liền lén nhìn nàng phía đối diện mình. Ahaha, hôm nay nàng đẹp tuyệt trần, cũng là váy mỏng tanh nhưng là váy hoa, nhìn không thấu phụ tùng nhưng vẫn câu dẫn một cách khá kín đáo. Tóc của nàng đã không còn thả dài nửa mà đã được quấn thành một cục ở trên đầu với mái thưa được phủ trước trán. Kiểu tóc như vậy, ăn mặc như vậy, ôi gái ba mươi gì mà trông trẻ như búp măng mơn mởn vậy nè. Nhìn là muốn ăn tươi nuốt sống luôn rồi, chúa ơi con muốn lấy cô gái này làm vợ của mình, thua mười lăm tuổi thì sao chứ, cùng lắm khi nàng già đi thì con sẽ không ăn nàng nữa vậy là được rồi chứ gì.

"Mùi gì vậy nhỉ?" Mẹ tôi khịt khịt mũi, tôi cũng khịt khịt theo, hỏi.

"Mùi gì, con có ngửi thấy mùi gì đâu?"

"Mẹ mới ngửi thấy cơ mà, giống như mùi thơm xịt trong nhà vệ sinh vậy đó."

Bên đối diện liền nhìn vào tôi, rất thẳng thừng chém một nhát từ trên xuống dưới.

"Là nước hoa của Lisa đấy dì."

Đừng làm thế với tôi chứ Jane. Tôi trợn mắt.

" Không, tôi đâu có dùng nước hoa!"

"Vậy mà tôi lại ngửi được mùi nước hoa từ lúc Lisa bước vào đây và ngồi xuống bàn ăn đấy."

"Ăn cơm trưa mà xịt nước hoa làm gì vậy Lisa, mày bị rửng mỡ phải không?" Mẹ nhăn nhó hỏi tôi.

"Mà lại dùng thuốc thơm để xịt trong nhà vệ sinh vậy hả, trời đất, cái đứa con gái mất nết này. Mày ăn cơm trưa thôi mà cũng xịt chi vậy, đó giờ có thấy mày xịt bao giờ đâu."

Nói liên tục còn đánh liên tục vào vai tôi nữa. Người chỉ điểm ngồi bên kia thì cứ bình thản ăn như không có chuyện gì xảy ra. Ăn ngon quá đi mà, thật là tức muốn chết, sau này sẽ không lấy điểm gì nữa, không cần!

"Mà Jane qua đây làm gì vậy?"

Tôi cũng không phải dạng không biết công kích. Em làm tôi quê như vậy, đừng nói tôi ăn ở ác nha!

"Tôi qua vì dì La bảo tôi qua, có sao không?"

Nàng buông đũa, chống cằm nhìn tôi.

"Uhm, mẹ bảo Jane qua đấy. Nó chỉ có ở nhà một mình nên nói với nó qua nhà ăn cơm trưa chung cho vui. Mấy cái thứ này toàn Jane nấu cả đấy Lisa."

"Mẹ nói cô ấy nấu hả?"

Tôi thắc mắc, toàn là món tôi thích, Jane chắc không trùng hợp đến mức nấu toàn những món tôi thích đó chứ.

"Không, là tự Jane đi chợ và tự nó nấu đấy. Mẹ chỉ ở nhà làm việc nhà thôi."

Lại một lần nữa hét lên hai từ định mệnh, tôi nhịp nhịp hai ngón tay lên bàn, làm tôi yêu thích, ở gần nhà tôi, giúp tôi quên đi chị, giờ còn biết nấu mấy món tôi thích nữa, người như thế này đáng lẽ phải dành cho tôi mới đúng chứ. Hu! Ông trời thật bất công!

"Lisa không thích sao?"

"Không không. Tôi rất thích, Jane trùng hợp nấu toàn những món tôi thích thôi à."

Tôi khua tay, làm gì có chuyện không thích chứ, tôi thích món ăn nàng nấu hơn nữa tôi còn rất yêu thích nàng. Rất mong muốn bồng nàng về nhà làm vợ của mình.

"Mà lúc sáng mẹ nhờ Jane lên gọi mày mà sao mày không chịu dậy vậy hả? Đồ ăn sáng Jane làm ra phải đổ đi đấy."

Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ. Lúc sáng Jane có lên gọi tôi sao? Chết mẹ! Chứ không phải là giấc mơ hả!

"Jane ... lúc sáng gọi tôi?"

"Uhm, lên gọi nhưng Lisa không dậy nên tôi đi ra ngoài."

"Chuyện chỉ có vậy thôi hả?" Tôi lo lắng hỏi lại.

"Tất nhiên, chứ Lisa muốn nó xảy ra thêm chuyện gì?"

"Ah không, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Haha."

Nàng nhếch môi, tôi không hiểu cái nhếch môi đó là gì. Nàng gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho tôi. Nhìn có giống khung cảnh trong một gia đình không? Giống quá đi chứ. Tôi đang vô cùng cảm động trước hành động của nàng nên quên mất luôn việc phải báo thù vụ nước hoa.

"Vậy ăn đi. Ăn nhiều vào."

Nghe lời nàng ăn hết những món nàng gắp bỏ vào trong chén rất ngon lành, mà đúng là nàng nấu ngon thật, gia vị rất vừa miệng, nấu rất vừa tay. Tôi chỉ chăm chú ăn mà không thèm nói chuyện, lâu lâu lại lén liếc nhìn nàng, có đôi lúc bắt gặp được ánh mắt nàng đang nheo lại nhìn mình rồi còn cười mỉm. Tôi không nghĩ là tôi hoa mắt đâu bởi vì tôi nhìn thấy ba bốn lần nàng cười mỉm nhìn tôi sau cái chén rồi, nàng thích tôi phải không, nàng thích tôi nên mới nấu ăn cho tôi phải không? Trời ơi còn nhìn tôi rồi cười nữa, tôi chết mất!

"Vậy cháu và Jason lấy nhau mấy năm rồi?"

Và cái chủ đề tôi không thích đã xuất hiện. Tôi nhai cục cơm mà tưởng là mình đang nhai cục đá, cay cú nhìn hai người nói chuyện.

"Dạ, là hai năm."

"Mới hai năm thôi sao? Vậy định chừng nào có con?"

Có con cái gì, muốn có con sao? Có với tôi nè! Tôi suy nghĩ mà còn không biết tự lượng sức mình, tưởng mình có súng AK đạn thật chắc, hoang tưởng!

"Hai tụi cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Anh ấy vẫn còn bận chuyện công việc lắm nên tụi cháu vẫn còn đang thư thả."

Đúng rồi, được thì ly hôn luôn em ơi. Lisa ủng hộ điều này!

"Phụ nữ ngoài ba mươi mà sinh con thì sẽ nguy hại cho sức khỏe lắm đấy, dì nghĩ cháu cũng đến lúc nên nói chuyện này với chồng cháu rồi."

Mẹ ơi đừng mà, đừng đốc thúc cô ấy chuyện có con nữa. Cô ấy mà có con là mẹ mất con đó, mẹ có muốn không! Tôi tộn cơm vô miệng tức tối nghĩ, ăn nhanh đến mức suýt mắc nghẹn!

"Dạ, cám ơn dì, cháu sẽ suy nghĩ vấn đề này."

Nhìn nàng nở nụ cười mà lòng tôi tuyệt vọng héo úa như chiếc lá rụng cuối thu bị con heo rừng giẫm đạp nát bét! Đừng có con Jane ơi, em phải ly hôn, sau đó lấy tôi cùng tôi bắn súng thì em mới được có con!

"Jane. Cháu chỉ mới ba mươi ba nhưng chồng cháu lại bốn mươi bốn rồi. Dì nghĩ chắc cậu ta cũng phải có điểm gì mới thu hút được cháu chứ đúng không?"

Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.

"Hmm .. Anh ấy là mẫu người rất lịch sự và hiền lành. Nhưng cháu thích nhất là những lúc anh ấy sinh hoạt trong nhà, trông rất nhã nhặn và có học thức."

Học thức? Tôi cũng có vậy. Chỉ là không cao bằng thôi. Hứ!

"Ví dụ thử xem."

"Uhm.. khi anh ấy ăn cơm. Anh ấy sẽ không bao giờ ăn nhanh."

Tôi liền ăn cơm chậm lại, từ tốn, từ tốn. Từ tốn đến mức ăn từng hạt cơm. Kiểu ăn gì mà hại người kinh khủng.

"Lúc làm việc lưng của anh ấy rất thẳng."

Lập tức dựng thẳng lưng lên. Tướng ngồi vốn khom xuống, nay bất ngờ dựng thẳng khó tránh khỏi sự không quen, xương tôi liền kêu lên hai tiếng rắc rắc làm hai người kia đang nói chuyện phải quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị nhìn, chột dạ, vừa nhai cơm vừa nói.

"Lưng con mỏi quá, ngồi thẳng vậy cho đỡ mỏi."

Và bọn họ lại tiếp tục chủ đề thích gì ở chồng nhất trước mặt tôi mà không hề biết rằng tôi đanh bóp muốn nứt cả cái chén.

"Còn gì nữa không?"

"Cháu nghĩ là còn nhiều nữa nhưng tạm thời cháu vẫn nghĩ chưa ra nhưng chắc chắn dù cho anh ấy có những điều đó hay không thì cháu vẫn yêu anh ấy."

Thôi quên đi! Tôi đập chén xuống bàn, đứng dậy.

"Con ăn xong rồi."

"Hả? Bình thường ăn hai chén cơ mà, sao giờ một chén đã no rồi." Mẹ hỏi.

"Đồ ăn dở quá, không ăn!"

Tôi nói mà nhìn thẳng vào mặt nàng còn, bặm môi. Ai có thể ngồi đây ăn mà nghe người mình yêu nói rằng họ yêu người khác chứ, bạn có thể không chứ tôi là không rồi đó. Tôi xoay người nghiến răng bỏ đi, mặc kệ tiếng mẹ ở đằng sau đang mắng mỏ.

Tôi hầm hầm đi ra ngoài. Còn bất lịch sự đóng cửa chính thật mạnh nhưng ai quan tâm chứ, hai người trong nhà kia còn không thèm để ý đến tôi thì ai mà quan tâm. Nhất là nàng ấy, nàng ấy biết rõ hoặc chắc có biết tôi thích nàng ấy nhưng nàng vẫn sang nhà nấu cơm cho tôi ăn nhưng lại trước mặt tôi nói mấy chuyện chồng con như vậy. Nếu không thích thì đừng sang, còn nếu sang thì đừng nửa mùa như vậy chứ. Có biết tôi đau lòng lắm không, chắc không đâu. Lúc nàng nói về chồng mình còn lấp lánh ánh mắt biết cười nữa mà nên chắc chẳng biết tôi đau lòng đâu, nhưng biết thì sao chứ, nàng cũng đâu quan tâm. Tôi tức giận đá mấy cục đá gần đó khiến nó văng ra xa. Hừ!! Nini Ruby Jane đúng là đồ mất nết!

Đứng bên ngoài một hồi, tâm trạng cũng bình ổn được đôi chút. Định quay lưng đi vào bên trong thì nàng từ trong nhà đi ra. Gặp nhau ngay trước cửa, tôi quyết định làm mặt lạnh nhìn sang chổ khác. Quyết không quan tâm nàng. Những tưởng nàng kiêu ngạo bỏ đi luôn như cách mà nàng vẫn thế thì ai ngờ nàng liền đi đến bên tôi, đập đập tay vào vai tôi.

"Lisa."

"Cái gì?"

Oh, Lalisa, mày thật là cool, hãy cứ tiếp tục như vậy đi! Tôi ủng hộ bản thân.

"Sao lại bỏ ra đây?"

Trong phút chốc mấy cái sự tức giận của tôi bị tiêu tan hết. Chỉ một câu sao lại bỏ ra đây nhưng lại ẩn chứa rất nhiều sự dịu dàng lẫn quan tâm. Tôi quay người lại, nhìn nàng, cắn cắn môi.

"Tôi không thích ở trong đó thôi."

Phải nói xạo thôi, chứ chẳng lẽ nói tôi ghét nghe em nói về chồng em sao? Cũng không thể ghen đến mức mất hình tượng như vậy được, hơn nữa, hành động đó giống kẻ không hiểu chuyện thì đúng hơn.
Nàng gật nhẹ đầu khi nghe tôi nói, tôi im lặng quan sát nàng lúc cả hai đứng dưới bầu trời lộng gió. Nghe thanh bình từ đâu vẫy gọi, tôi cảm thấy thật an tĩnh khi chỉ có hai đứa đứng cạnh nhau như lúc này, một cảm giác nhẹ bẫng quen thuộc, thứ cảm giác mà trước kia tôi chỉ có khi đứng cạnh chị.

"Lisa."

"Uhm?"

"Lisa thích tôi phải không?"

"...."

Tôi không biết mình có nên thú nhận hay không bởi vì những điều mình biểu hiện nó quá mức rõ ràng rồi. Nhưng nếu tôi thú nhận thì có phải hay không nàng sẽ rời xa tôi, bởi vì chẳng phải nàng đã từng nói sao?

"Tôi chẳng phải đã nói .. .."

"Thích ai cũng được nhưng tuyệt đối không được thích tôi. Câu này của Jane, tôi vẫn còn nhớ."

"Vậy tại sao?"

Nàng vẫn hỏi, vẻ mặt rất sắc lẻm và lạnh lùng, vẻ mặt đó cứa vào tim tôi. Thì ra sắc đẹp cũng có khả năng làm tim người khác đau nhói. Tôi khoanh tay, ngửa đầu nhìn trời nhưng mắt không hề mở. Có người nói, làm cách này thì nước mắt sẽ không chảy ra.

"Yêu thích của tôi, Jane không được quyền ngăn cấm."

"Nhưng chúng ta không thể."

"Tôi có bắt Jane chấp nhận hay không?"

Đến lúc này tự nhiên lại nở ra một nụ cười nhưng trong lòng vẫn như cũ không hề cảm thấy vui vẻ. Thà rằng nàng cứ ở trong đó luôn đi, không cần ra đây mở đầu một câu dịu dàng rồi kéo theo cả mấy câu có chứa dao găm trong lời nói như vậy.

"Mở mắt ra đi."

Nàng yêu cầu. Nhưng tôi vẫn nhắm, kì khôi thật, thứ người khác không bắt nàng làm thì nàng lại làm như người ta yêu cầu nàng rất gắt gao. Còn thứ người khác không hề muốn làm thì nàng lại lên tiếng yêu cầu. Bá đạo như nàng vậy, có mấy ai chịu nổi. Vậy mà tại sao tôi lại thích nàng được nhỉ?

"Tôi không thích thì sao phải mở. Jane không thích người khác ép buộc mình thì Jane cũng nên học cách tôn trọng ý muốn của người khác chứ."

Sau đó, tôi chẳng nghe nàng nói lại một điều gì nữa. Những tưởng nàng đã bỏ đi, ai ngờ lúc tôi vừa mở mắt, người đối diện vẫn lại là nàng.

"Vẫn còn chưa đi sao?"

Nước mắt chảy rồi, giấu không được nữa vì nàng đã thấy nó. Ánh mắt chúng tôi lại giao nhau. Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng tìm ra những gì mình mong muốn tìm thấy nhưng tất cả chỉ là một cái hố sâu không thấy đáy. Nàng thật sự rất khó hiểu.

"Nếu đi rồi tôi có thấy Lisa khóc không?"

"Jane muốn chê cười tôi sao."

Nàng lắc nhẹ cái đầu hung đỏ rồi móc túi đưa cho tôi một cái khăn tay màu trắng.

"Dùng nó đi."

"Tôi không có tiểu thư như Jane đâu. Lau nước mắt mà còn dùng khăn tay, thật là bánh bèo quá đi mất."

"Coi nó như bàn tay của tôi đi."

Có đôi lúc tôi không hiểu nàng, nàng có khi rất nồng ấm, nhưng có khi lại lạnh lùng tựa băng sương, khiến tôi nhìn không ra, nghe không hiểu những gì xuất phát từ nàng. Nhưng sự quan tâm này  tôi không thể nào từ chối nó. Tôi cầm lấy khăn tay của nàng rồi nhét vào trong túi quần.

"Tối nay có rảnh không?"

"Rảnh. Có gì sao?"

"Đi xem phim nhé."

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro