19. Quỷ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cánh cửa sổ đóng im lìm khi tôi nhìn lên nhưng tôi chẳng cần bận tâm quá nhiều vì linh hồn Jane tất cả đều đã được gửi vào mảnh giấy này rồi.

Tôi lăn lên giường, đặt mảnh giấy vào gối rồi ôm lấy, rất nhanh liền thiếp đi một cách thật ngon mà không cần quan tâm đến việc mình chưa tắm. Nhưng có sao, tôi muốn ôm hơi ấm của nàng lên giường cùng với mình.

Trong mơ, đúng như yêu cầu của nàng, tôi đã mơ thấy tôi có con, hai nhóc song sinh. Một giấc mơ thật sự đẹp đến tuyệt vời không khuyết điểm. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy chính bản thân mình, một thân mặc đồ vest, thứ đồ mà tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ mặc nhưng tôi đã. Nhưng, đó không phải là trọng tâm của vấn đề. Trọng tâm ở đây là, tôi đang bồng trên tay hai đứa nhóc kháu khỉnh và giống nhau như hai giọt nước. Quan trọng hơn là, người đang nằm trên giường bệnh bên cạnh tôi lúc đó, là mẹ của hai đứa trẻ này này, người đó đó, là Jane.

Là nàng đó, chuyện này thật khó tin. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng. Mặt nàng nhễ nhại mồ hôi, dáng vẻ thực sự mệt mỏi nhưng trên môi lại rực rỡ một nụ cười. Tôi thấy nàng nắm lấy tay tôi ở thì tương lai, miệng thở hắt ra một hơi, nói với tôi rằng:

"Không sinh nữa nhé. Em mệt lắm rồi đấy. Có muốn thì mình tự sinh đi."

Tôi trố mặt ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mà mình đã nghe. Dựa vào những gì tôi thấy và những gì mà nàng nói thì nàng ở tương lai là vợ tôi. Là vợ, là bà xã, là mẹ của những đứa con tôi... là người nằm bên cạnh và trên giường của tôi đó! OMG! Vậy là cuối cùng ở thì tương lai tôi cũng rước được nàng về nhà làm vợ của mình rồi đó sao! Tôi biết lắm mà, nàng không thể thoát được lưới tình của tôi đâu!

Đứng nhìn khung cảnh hạnh phúc trong tương lai của mình. Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc. Tự dưng khung cảnh hạnh phúc bị cắt ngang, trời đất xung quanh bắt đầu tối đi và những con người tôi thấy trong giấc mơ, thân thể của họ bỗng bị biến dạng méo mó cực kì khó coi.

"Á!"

Và tôi té xuống giường, tỉnh mộng, tạm biệt giấc mơ ngọt ngào. Ngóc đầu dậy từ mặt đất, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. Hiếm lắm mới có giấc mơ đẹp như vậy nhưng lại bị té giường giữa chừng, thật là đáng tiếc.

"Hức, đang mơ đẹp quá chừng."

Tôi lẩm bẩm, thân người lết lên giường lại rồi nằm úp xuống, quyết định đánh tiếp thêm một giấc nữa khi thời gian của đồng hồ chỉ mới chạy tới ba giờ sáng. Nằm lim dim đôi mắt, tự dưng lại nghĩ về giấc mơ.

"Sinh đôi luôn.. Thật là.. Haha, thích quá đi mất."

Tôi tự kỉ, cắn cắn cái gối. Không nhịn được chạy đi ngắm người vợ tương lai của mình cho dù giờ này tôi biết chắc là nàng đã ngủ rồi. Tôi chạy đến chỗ cửa sổ của mình nhìn qua phía nàng. Phòng nàng vẫn mở đèn, ngạc nhiên hơn là nàng vẫn còn thức và đang đọc sách. Ba giờ sáng mà đọc sách sao, cô nàng này cũng thật là tri thức quá đi. Giờ này là giờ đi ngủ nhưng nàng lại ngồi trên giường đọc sách với một cặp kính trên mặt, trông hết sức tao nhã.

Một là nàng này có thói quen lạ lùng, hai là nàng hơi bị bất bình thường. Có khi tôi thấy nàng ngủ rất sớm nhưng cũng có khi tôi thấy nàng ngủ trễ. Đại khái là mấy hôm trước thì thấy nàng ba giờ sáng tắm khỏa thân, hôm nay thì ba giờ sáng ngồi đọc sách. Sau này lấy nàng về nhất định phải sửa thói quen không tốt này của nàng mới được.

"Jane ..Jane..."

Tôi nhướn nhướn người, gọi tên nàng. Sau lần thứ hai thì rốt cuộc nàng cũng đã quay qua. Cũng vì đã buổi tối nên nàng cũng không làm tóc kiểu cọ gì, chỉ đơn giản là cột hờ lên mà thôi nhưng nhìn vẫn rất sexy kiểu đơn giản mà đẹp, làm cho tôi nhìn vào lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa.

Nàng chỉnh lại kính bằng mu bàn tay của mình rồi để sách lên giường, sau đó đi đến bên cửa sổ, hai tay chống lên cạnh cửa, nghiêng đầu chào hỏi tôi.

"Chào Lisa. Dậy sớm vậy sao?"

"Đừng nói là Jane dậy rồi nha..". Tôi trợn mắt.

"Tôi đương nhiên là dậy rồi tôi ngủ ít lắm, một ngày chỉ cần sáu tiếng là được."

Ngủ sáu tiếng sao, không được rồi. Phải sửa cả thói quen này của nàng nữa.

"Tuổi như Jane phải ngủ tám tiếng một ngày chứ. Sáu tiếng một ngày thật sự không đủ đâu." Tôi lo lắng nói.

"Tôi quen rồi."

"Không cảm thấy mệt mỏi sao?"

"Thật ra ngủ nhiều mới cảm thấy mệt mỏi."

Nàng đáp, tự nhiên lại nhìn tôi với một đôi mắt mà cho tôi cảm giác rằng nàng đang có rất nhiều tâm sự.

"Sao lại mệt chứ? Tôi ngủ một ngày phải mười tiếng mới đủ, nhiều khi ngủ đủ rồi vẫn còn thấy thiếu. Tôi chưa từng nghe thấy ai nói ngủ đủ giấc sẽ mệt hết. Jane thật là lạ lùng."

Tôi xoa xoa cằm, nhìn Jane ra vẻ ông cụ non.

"Chắc là Lisa không bao giờ gặp ác mộng khi ngủ phải không. Tôi thường xuyên bị ác mộng nên tôi ngủ rất ít."

Nghe nàng nói như vậy, không nhịn được tự suy nghĩ sâu xa. Chẳng lẽ quá khứ của nàng gặp nhiều chuyện không hay hay sao cho nên đến cả giấc ngủ cũng bị ám ánh rất nặng nề?

"Tôi ... " Tôi ngập ngừng.

"Hửm?"

"Tôi .. chỉ là .. có nghe qua .. nếu chúng ta ngủ không được thì hãy tìm một người nào đó tâm sự .. Bởi vì những cuộc nói chuyện có thể đưa chúng ta đến giấc ngủ một cách dễ dàng hơn."

"Haha, Lisa, tôi không ngủ nhiều chứ không phải bị khó ngủ mà cần người nói chuyện. Hay là ..."

Nàng nhìn tôi, nhếch môi.

"Lisa muốn nghe lí do mà tôi hay bị ám ảnh khi ngủ có phải không? Muốn nghe nguyên nhân vì sao?"

Vậy mới nói. Không biết cách nói chuyện thì sẽ bị nắm thóp một cách rất dễ dàng. Muốn nghe nàng nói nguyên nhân nhưng không muốn nàng biết tôi muốn nghe nên mới nói như vậy, nhưng rốt cuộc cũng bị nàng túm đuôi rồi. Jane thật là, không chừa mặt mũi nào cho người ta cả.

"Uhm .. haha .. Nếu Jane muốn nói thì cứ nói, không thì tôi không muốn ép Jane đâu."

Tôi gãi đầu. Bối rối nhìn nàng trong khi nàng đang nở một nụ cười rất khó hiểu tặng cho tôi.

"Tính tôi vốn không làm những chuyện mà tôi không thích. Càng ép tôi thì tôi lại càng không làm. Còn về chuyện ác mộng thì ..." Nàng lấp lửng, lại càng làm tôi tò mò hơn.

"Sao, chuyện đó sao? Sao Jane lại hay nằm mơ thấy ác mộng vậy?"

"Không nói."

Nàng cười, ngồi hẳn lên bục cửa sổ và mặc kệ từ mặt đất với cửa sổ của nàng khoảng cách là mấy mét.

"Hả..." Tôi bĩu môi.

"Đừng vậy chứ, nói với tôi đi, tôi sẽ cho Jane lời khuyên."

"Lời khuyên gì? Ác mộng đó theo tôi sáu năm rồi. Lisa có lời khuyên gì cho tôi sao?"

"Lâu vậy sao?"

Tôi ngạc nhiên, cũng leo lên bậc cửa sổ như nàng và tiếp tục.

"Chuyện đó hẳn là làm cho Jane rất đau khổ nhỉ, cho nên Jane mới hay nghĩ về nó và gặp ác mộng như vậy."

Tôi bỗng nhiên thấy tò mò về chuyện của Jane vô cùng. Không biết chuyện đó là chuyện gì mà có thể làm ảnh hưởng tới nàng lâu như vậy, tận sáu năm rồi cũng chưa buông tha.

Sau câu tôi nói, nàng vẫn chưa vội trả lời mà chỉ lắc lư người qua lại. Khung cảnh này nhìn có chút ma mị, nàng đi ngủ thường hay mặc váy, gặp đêm nay trăng rất sáng nên nhìn nàng không khác gì một nàng ma nữ tóc đỏ. Hơn nữa, trời mùa hè về đêm thường hay có gió vì vậy những lọn tóc của nàng cứ bay bay phấp phới, làm cho tôi nhìn vào cũng có một chút ít cảm giác sợ hãi. Người con gái này thật bí ẩn quá đi.

"Chuyện đó .. "

Nàng mở lời, ngay lập tức tôi chú ý lắng nghe.

"Là một chuyện rất đau lòng .. "

Lòng tôi tự nhiên lại âm ỉ nhói không rõ nguyên nhân. Nhìn vẻ mặt của nàng lúc nói về chuyện này trông có chút bi thương. Người ta nói phụ nữ lớn tuổi thường hay giữ nhiều tâm sự cho riêng mình, Jane chắc là cũng vậy.

"Bỏ đi, đừng nói về nó nữa."

Nàng chốt hạ một câu, kéo tôi ngã từ trên mây xuống cái bộp.

"Jane kì thật. Đang nói mà..." 

Tôi phồng má. Cũng vì câu chuyện của nàng mà cơn buồn ngủ của tôi cũng đã tan đi. Bây giờ thì làm sao mà ngủ lại đây, mai còn là ngày thi cuối cùng cực kì quan trọng nữa.

"Xin lỗi nhé, đáng lẽ tôi không nên gợi nói về chuyện này mới đúng."

Cũng là mình hỏi nên nàng mới nói. Tôi vì vậy mở miệng tranh lỗi cùng nàng.

"Là do tôi mà. Nếu tôi không hỏi thì Jane cũng không có nói."

"Giờ thì cùng nhau tranh lỗi sao?"

Nàng lại cười. Nhìn nàng cười, tôi liền mở miệng khen ngợi mà không cần nghĩ .

"Tôi thích Jane cười như vậy. Nhìn đẹp lắm."

"Thật sao?"

"Uhm!"

Nàng nhếch môi. Bỗng nhiên tôi lại ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây sau cái nhếch môi ấy.

Nàng đổi tư thế ngồi. Đưa hai chân đặt lên bậc cửa sổ. Bởi vì bậc cửa bề ngang cũng không nhỏ lắm nên nàng vừa có thể ngồi, vừa có thể để chân như vậy. Nàng để chân lên, còn cố ý cong một chân lại làm phần váy tuột xuống, tuột xuống, tim tôi cũng thòng, thòng, thòng tận xuống đất!

"Hmm, tôi cười vậy thôi chứ tôi buồn lắm. Lisa biết không, ngủ một mình thật sự buồn lắm đấy."

Rồi khoanh tay lại. Và chúa ơi sự căng tràn sức sống lại một lần nữa hiện hữu trước đôi mắt của tôi rồi.

"Ah .. ah .. ngủ một mình .. buồn lắm sao .. haha .. vậy thì Jane đừng ngủ nữa."

Tôi không biết làm gì hơn ngoài nói đại, nghĩ sao nói vậy. Tầm mắt thì né đi những chỗ mang mùi nguy hiểm, nhất quyết không nhìn vào rãnh ngực của nàng!

Tôi nghe thấy thanh âm nàng phì cười nhưng tôi lại không dám nhìn bởi vì tôi biết nếu tôi nhìn thì tôi sẽ mất ngủ một lần nữa. Hoặc tệ hơn thì tôi sẽ lại nằm mơ thấy nàng và đắm chìm trong giấc mơ đó trong khi ngày mai tôi còn phải thi. Không được, nhan sắc mỹ nhân chính là thứ hại nước hại dân. Tuyệt đối không được đụng vào nó. Nếu đụng vào nó chắc chắn sẽ rớt kì thi tốt nghiệp!

"Lisa~"

Đừng có nhìn, Lalisa! Đừng có nhìn!

"Lisa ah"

Chúa ơi, giọng ngọt quá, muốn nhìn quá, muốn nhìn, muốn nhìn!! Tôi toan nhìn thẳng hướng nàng nhưng bàn tay lại tự động đánh vào đầu khiến nó quay đầu sang phía bên trái. Đến thân thể cũng còn biết bảo vệ cho mày thì mày tại sao lại không biết bảo vệ đây hả! Tôi tự mắng mình, cố gắng cắn răng nhắm tịt mắt cứng đầu cứng cổ không quay qua.

"Lisa ah! Ghét tôi đến vậy sao? Hmm, nghe tôi gọi sao không quay qua nhìn vậy, Lisa không nhìn là tôi buồn lắm nha"

Mai thi tốt nghiệp hả? Dẹp!

Đừng có quay qua! Lương tâm lên tiếng.
Điên mới không quay đó! Ác quỷ tát lương tâm một cái, trực tiếp chiến thắng ván bài giữa học hành và sắc đẹp trong tôi.

Tôi liền quay đầu sang.

Trời ơi, móc mắc con ra luôn đi ..

Nàng vẫn ngồi trên bậc cửa sổ nhìn tôi. Dây váy đã tuột xuống một bên, còn một bên dường như là cũng chuẩn bị đi theo chị em mà tuột xuống. Tóc nàng không biết từ bao giờ đã thôi không còn cột nữa, nó đã được thả bung, lòa xòa quyến rũ trên bả vai và trước trán, trông ma mị câu dẫn đến mức không thể tả được. Nàng vẫn ngồi trên bậc cửa sổ đấy, không làm gì cả nhưng đủ để tôi nóng người muốn phát ngất đi. Sắc đẹp của phụ nữ ba mươi quả thật không phải dạng vừa đâu.

"Rốt cuộc cũng chịu quay qua rồi sao..."

Nàng lại nhếch môi, và với kinh nghiệm của tôi thì tôi đã biết giờ tử của tôi đã điểm. Nàng tiếp tục.

"Lisa, tôi đang buồn. Có thể qua đây hay không?"

"Qua .. đây?"

Giọng tôi chứa đựng sự run rẩy bởi vì tôi đang rất hoảng hốt. Bây giờ là ba giờ sáng, nàng gọi tôi qua nhà nàng làm gì chứ!? Đầu tôi không tự giác đã nghĩ đến mấy chuyện đen tối rồi!

"Uhm. Qua đây, đây là nhà tôi. Qua nhà tôi, vào phòng tôi, lên giường tôi và chúng ta có thể nói chuyện. Không phải Lisa nói rằng nói chuyện có thể khiến người khác dễ ngủ hơn sao?"

Thì đúng là vậy nhưng mà nàng ấy không phải lúc nãy nói là nàng ấy quen ngủ chừng ấy thời gian chứ không phải là mắc bệnh khó ngủ hay sao. Sao bây giờ lại nói thành kiểu này nhỉ? Tôi bặm môi. Thật tình nói chuyện để dễ ngủ hay bất cứ cái gì cũng không hề quan trọng. Quan trọng là, nàng đang lả lơi mời gọi tôi lên giường nàng kìa. Không được, có khi nào cái này là bẫy không? Tôi tự dưng giật mình nghĩ đến cái từ "Bẫy" này.

"Tôi .. tôi.. .. "

"Chê phòng tôi sao? Hay chê giường? Hay chê tôi? Lisa thật là, giỏi nói không giỏi làm nha. Chẳng phải nói sẽ cố gắng chứng minh cho tôi thấy sao? Bây giờ có cơ hội thì giậm chân tại chỗ như vậy?"

Nàng nói, sau lời nói còn cắn lấy môi một cái! Ahh! Cắn môi tôi nè em ơi!

"Không phải mà .. Thật sự không phải mà. Thôi được rồi, để tôi qua."

Bức rức chịu không được đành chấp nhận lời đề nghị đầy gợi tình của nàng. Tôi quay người lại định đi xuống dưới nhà và đi qua bên nàng nhưng nàng lên tiếng gọi tôi lại.

"Khoan đã."

"Có chuyện gì hả?"

"Tôi nói qua đây. Nhưng là, Lisa phải từ bên đó, nhảy qua bên đây. Vậy mới được."

Có ai nói là tôi nghe lầm đi. Nhưng tai tôi thính lắm. Hoặc là nàng đang đùa? Mà mặt của nàng rất nghiêm túc kìa. Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Độ cao ba bốn mét, chiều dài giữa hai cửa sổ là hai ha ba mét. Chuyện gì vậy! Jane bị gì vậy! Sao mà nhảy qua được cơ chứ?! Chân tôi tuy dài nhưng so với khoảng cách này, có lẽ chỉ có nước tốc biến của The Flash thì may ra... Nhưng tôi lại chỉ là người thường, thịt nát xương tan là sự thật.

"Jane à, đùa như vậy kém vui lắm, haha .."

"Tôi đâu có đùa Lisa. Tôi nói nghiêm túc. Lisa từ bên đó, nhảy qua bên đây. Nếu làm được thì nói chuyện hay muốn làm gì thì tùy cho Lisa quyết định..... hmm.... Qua đây với em đi"

Ứ! Tôi nghe lầm không vậy?? Quắn quíu cả hai chân vào nhau, xưng "em" kìa!

Là được ăn cả ngã về không đó. Được ăn nàng, ngã thì ăn đất, ăn cỏ, ăn mùi bệnh viện. Tôi gãi đầu, mạnh đến mức như muốn tróc cả da nhưng vẫn không nghĩ ra được cái phương pháp gì để có thể từ đây bay qua đó mà không bị té chổng đầu xuống đất.

"Hay là tôi không đủ hấp dẫn đây? Tôi nghĩ là tôi cần phải tiếp sức cho Lisa rồi."

Tôi nghe nàng nói xong, đầu óc lẫn cơ thể vẫn còn chưa kịp thích ứng và hiểu được lời nàng thì nàng đã đẩy hết tóc qua một bên. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, sự gợi cảm hiện lên trên đôi môi nàng khi nàng chủ động liếm lấy nó bằng lưỡi của mình. Sau đó, một tay nàng chầm chậm kéo váy lùi dần về phía đùi non của mình. Theo con đường mà tà váy di chuyển thì tôi có thể thấy, lớp da trắng nõn kia được phơi bày dưới ánh trăng một cách khá gợi tình và tội lỗi, làm cho tôi ham muốn và rạo rực.

Jane đúng là quỷ đỏ! Không phải người thường tóc đỏ đâu!

Tà váy vẫn bị kéo lên, và trước khi tôi có thể thấy cái thứ thần tiên ở giữa hai chân xinh đẹp của nàng thì tà váy liền dừng lại. Tôi thì thầm tiếc của trong bụng.

"Đứng không mà thấy thì phí lắm. Qua đây, tôi sẽ cho."

Á! Câu dẫn trắng trợn! Lập tức máu cam phun ra thật nhiều và tôi chính thức đổ ngửa ra sàn nhà trong tiếng la hốt hoảng của nàng.

"Trời ơi!! Lisa!! Lisa à!"

Giọng nói của nàng văng vẳng bên tai. Tôi rất muốn đứng dậy, trả lời nàng nhưng tôi không làm được. Mấy cái cảnh quyến rũ của nàng cứ hiện lên trong đầu tôi và ám ảnh tôi, nàng phải biết là tôi rất yêu nàng, thứ gì của nàng đều có khả năng giết chết tôi nên bây giờ tôi mới nằm một cách vô dụng ở đây mặc kệ nàng gọi tên tôi ráo riết, mặc kệ máu mũi tôi vẫn chảy. Từ khi gặp nàng, số lần chảy máu mũi đã tăng lên rất nhiều, sau này chắc chắn bị thiếu máu mất thôi.

.....


Tobe cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro