25. Đi du lịch với người thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhẹ nhàng kéo hộc bàn, mở ra những kỉ niệm đã đóng bụi từ lâu. Tôi chạm vào sợi dây chuyền, bỗng nhiên khóe miệng cong thành một nụ cười nhẹ. Cứ nghĩ rằng sẽ mãi mãi cất giấu thật sâu vào trái tim, không ai ngờ rằng có một ngày tự tay tôi lại mở nó ra một lần nữa và đeo vào cổ mình. Mặt ổ khóa sáng lấp lánh trên cổ trần như minh chứng cho sự hồi sinh. Tôi nhìn mình trong gương, đây mới chính xác là tôi, một Lalisa tươi trẻ và có ích cho cuộc đời này phải không?

Người thương đã quay về. Kỉ vật tình yêu cũng nên được đeo lại. Mặc kệ chị có hay không muốn công khai thân phận thì tôi cũng vẫn như vậy, vẫn đeo cho chị thấy rằng tôi vẫn yêu chị, mãi cho đến suốt cuộc đời. Tựa như vật quý giá nằm trong ổ khóa này, nếu không có chìa khóa của chị mở ra thì nó sẽ mãi mãi nằm nơi đó, sẽ không bị mất đi.

Tình yêu của tôi cũng vậy. Nhưng chìa khóa thì chị chắc vẫn còn giữ chứ?

"Lisa! Nhanh lên nào!"

Tiếng chị từ ngoài vọng vào chạy đến bên cửa sổ, tôi mỉm cười trong gương, quay đầu hét lớn.

"Em xuống ngay đây!"

Nhìn mình một lần nữa trong gương để chắc chắc về phần ngoại hình, đủ sức mạnh để làm chị rung động. Tôi đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai rồi cầm balo đeo lên vai, chạy xuống dưới nhà, ôm mẹ một cái khi bà đang khom người lau chiếc bàn ở phòng khách.

"Con đi chơi nhé mẹ. Hai ngày nữa gặp lại."

"Đi vui vẻ, đừng có mà gây sự làm phiền Jane đấy."

Mẹ dặn dò, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn do bà đang nhăn lại. Tôi gật đầu chắc chắn, không quên hôn lên trán bà một cái vì những điều tươi đẹp mà bà đã mang đến cho cuộc đời mình.

"Cám ơn mẹ đã sinh con ra nhé."

Trong tiếng cười rộn rã, tôi vội vàng chạy đi mà không nghe thấy tiếng bà nói khẽ đằng sau.

"Con bé này hôm nay làm sao thế nhỉ?"

Ánh nắng chào đón tinh thần phấn chấn cực kì của tôi. Tôi lấp ló sau những gốc cây cổ thụ to to mọc trước nhà, ánh mắt hướng đến chiếc xe oto quen thuộc tìm kiếm bóng hình mà tôi yêu thương nhất.

Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè này, lại một lần nữa, tôi đã gặp chị, vẹn nguyên như cách mà sáu năm trước chị gặp tôi. Nhưng bây giờ chị đã xinh đẹp hơn lắm rồi, thân thể cũng đã cao hơn, sáu năm trước chị cao hơn tôi, sáu năm sau chị dù cao lên nhưng vẫn dưới tôi gần một cái đầu. Hơn nữa, còn ốm hơn xưa rất nhiều, tóc lại nhuộm màu đỏ hèn gì lại làm tôi nhận chẳng ra. Tôi tự cốc đầu mình một cái rồi tiếp tục nhìn chị loay hoay đem đồ chất vào cốp xe.

Chị thật là xinh đẹp. Tôi cảm thán một câu trong khi bản thân mình đang rón rén lại gần chiếc xe, ánh mắt đặt trên khuôn mặt xinh đẹp đang nghiêm túc làm việc kia. Tôi còn cố ý cúi người thật thấp không cho chị thấy tôi. Gần tới cốp xe, tôi đột nhiên đứng thẳng người lên, hét lớn.

"JANE!"

Và chị đã bất ngờ trên độ cao bảy centimet của đôi giày cao gót đang được chị mang. Chị ngã ra sau, nhưng rất may mắn bởi tôi đã kịp ôm chị lại, không cho chị ngã xuống đất, vô tình sợi dây chuyền trên cổ tung bay ngược về phía trước, hiện diện ngay trước mặt chị rồi đánh đu theo làn gió.

Chị nhìn vào nó, không giấu được sự ngạc nhiên. Tôi âm thầm mỉm cười, thì ra tôi cũng đã biết chị đêm đó vì sao lại tức giận khi nhìn thấy vùng cổ trần của tôi rồi. Chị tưởng tôi đã vứt đi kỉ vật, nhưng sai rồi, tôi chỉ đem cất nó mà thôi. Bây giờ chị về rồi thì tôi sẽ đeo nó lại, chắc hẳn chị rất bất ngờ với nó đây.

Đỡ chị đứng dậy, tôi buông tay khỏi eo của chị rồi sửa lại cái mũ lưỡi trai, tỏ vẻ hối lỗi nói.

"Xin lỗi, em chỉ muốn đùa một chút thôi. Không làm chị giật mình nhiều đó chứ?"

Chị không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào dây chuyền của tôi. Tôi giả bộ nhìn xuống rồi cầm lên, đưa nó cho chị, vẫy vẫy cái ổ khóa.

"Nhìn đẹp không chị?"

Mặt chị thoáng đỏ. Tôi thích nhìn chị đỏ mặt vì tôi.

"Uhm.. nhìn đẹp đấy. Lili lấy nó ở đâu vậy? Trước đây chị chưa thấy Lili đeo bao giờ?"

Lại nói dối rồi, chính tay chị đeo cho em mà còn giả bộ không biết gì ư? Thì ra, cảm giác bắt thóp người khác lại hay ho đến như vậy. Hèn gì chị hay nhìn tôi cười nhếch mép vào những lúc tôi không hiểu chị đang nói gì. Cảm giác tốt đến vậy sao? Vậy thì tôi phải một lần được trải qua mới được.

"Đây là sợi dây rất quan trọng với em. Trước đây không đeo nó là vì em cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, nhưng giờ thì thích hợp rồi. Em sau này sẽ đeo nó mỗi ngày."

Lông mày của chị liền nhăn lại, haha, chắc chắn là không hiểu tôi đang nói cái gì đó. Một người phụ nữ thông mình và xinh đẹo trong giây phút trở nên ngây ngốc vì một điều gì đó, khoảnh khắc như vậy, trông rất đáng yêu và gần gũi.

"Ý Lili là sao? Vì sao lại thích hợp và vì sao lại không? Mà, cái quan trọng mà Lili đang nói là sao?"

Là chị chứ là còn thế nào. Jennie thật là đóng kịch dở quá đi. Tôi nhếch môi, đi ra sau lưng chị rồi đi vòng qua bên kia, kéo ngược quai mũ ra sau đầu nhìn rất giống một thằng nhóc, khoanh tay nói.

"Thì cảm thấy không thích hợp thì là không thích hợp thôi. Còn về điều quan trọng thì em sẽ không nói đâu. Nhưng chị đừng ghen nhé, vì chị cũng quan trọng y như người đó trong tim em vậy."

Đùa giỡn với Jennie thật là thú vị quá đi mất. Chị đang có dấu hiệu xoắn não rồi kìa. Tôi cười thầm trong lòng rồi mở cửa chui tọt vào xe, ré lên rất to sau khi đã ổn định chổ ngồi trong ấy.

"Chị còn chưa muốn đi sao? Jeonju buổi sáng biển thật sự rất đẹp đấy, em không muốn chị bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp vậy đâu."

Tôi nhìn thấy chị cười khẩy qua kính chiếu hậu, tay đóng lại cốp xe rồi đi tới. Tôi mở của xe dùm chị, đợi chờ chị lên xe. Chị leo lên, gọn gàng ngồi vào vị trí rồi đóng cửa lại. Đến lúc này tôi mới nhoài người sang phía ghế của chị, giúp chị cài lại dây an toàn.

"Jane. Sau này mỗi lần đi đâu, em cũng sẽ giúp chị cài dây an toàn nhé. Bởi em muốn làm mọi việc cho chị, kể cả những việc nhỏ nhặt nhất."

Tôi vừa làm, vừa nói, nó không phải là những lời nói hoa mỹ mà chính là những lời xuất phát từ chân tâm. Cách xa nhau sáu năm, tôi căn bản đã mất đi quyền chăm sóc người yêu từ những việc cơ bản nhất. Nhưng bây giờ gặp lại rồi, tôi sẽ tranh thủ khoảng thời gian mà không biết khi nào chấm dứt này, quan tâm yêu thương chị từ những việc nhỏ nhặt nhất. Có vậy, tôi mới cảm thấy hạnh phúc đang thật sự đang được tồn tại trong tim tôi.

Bởi chỉ có một người để yêu trên thế gian. Nên từ bây giờ mọi việc tôi làm đều là dành cho chị, chỉ có một mình chị.

Chị không kìm được sự ngạc nhiên trên gương mặt của chị khi nhìn vào những gì tôi đang làm. Tôi nghĩ, chị đã ngờ ngợ đoán ra điều gì đấy nhưng chỉ chừng nào chị tự tay hạ xuống màn kịch này thì tôi mới mở lời thật lòng cùng chị.

"Em vừa làm một việc rất cảm động đấy. Jane có phải hay không nên thưởng cho em đi? Một cái hôn trên má chẳng hạn."

Tôi gõ gõ vào má mình, đợi chờ chị tặng quà tình yêu.

Chỉ phì cười. Rất nghe lời tiến tới hôn nhẹ lên má tôi. Cảm giác thật tươi mát, tâm trạng chị chắc hẳn cũng rất vui vẻ nhỉ?

"Bây giờ còn không ngại đòi chị trả công nữa nhỉ?"

Chiếc xe đang chạy băng băng trên đoạn đường dài không hề có lấy một bóng cây. Chị xoay đầu, bắt đầu nói chuyện với tôi sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi từ lúc đi khỏi nhà.

"Người ta sẽ không làm công mà không được trả lương đâu. Chị cũng phải trả lương thì người ta mới có động lực mà làm việc tiếp được chứ."

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm và chị cười lớn hơn trước vẻ mặt trẻ con của tôi.

"Chị nghĩ đứa trẻ tranh thủ cơ hội như Lili thì chắc chắn sau này mỗi lần giúp chị việc gì đó thì sẽ cả gan đòi phần thưởng lớn hơn đó nhỉ?."

Chị giả bộ làm vẻ mặt cực kì nghiêm trọng và tôi liền hùa theo.

"Sao chị biết hay vậy. Ý định của em chính là gài bẫy chị đó, sau này mà nếu em giúp được việc cho chị, dù là em tình nguyện chị vẫn phải trả lương đó nha."

"Đồ cơ hội."

"Là em thức thời, chứ không hề cơ hội. Jane, chị có biết phần thưởng lớn nhất mà em muốn là gì không?"

Tôi lần này đã xoay hẳn người, thái độ đã nghiêm túc rất nhiều và hỏi chị câu đó.

"Lili sao ? Ngoài ý nghĩ muốn đưa chị lên giường thì còn gì khác chứ, đúng không?"

Tôi lắc đầu.

"Muốn chị yêu Lili?"

"Chị chẳng phải đã yêu em rồi sao?" Tôi trợn mắt.

"Chị có nói sao?"

"Mấy điều kì diệu như vậy người ta không cần nghe cũng không cần người khác nói. Chỉ cần dùng trái tim cảm nhận là được rồi." Tôi nhanh nhảu nói.

"Lúc mẹ Lili sinh Lili là sinh cái miệng ra trước phải không?"

Chị cười đầy sự chọc ghẹo.

"Ôi giá như em biết lúc đó cái gì của em ra trước nhỉ."

Tôi nhìn xuống giữa hai chân mình, cố ý nhìn lâu hơn để chị nhìn theo rồi tôi ngẩng mặt lên nhìn chị, hàm ý hỏi.

"Lỡ như cái này ra trước thì sao?"

"Biến thái quá đi mất."

Chị cười lớn, nở rộ như hoa hướng dương nở vào tháng năm làm tôi si ngốc nhìn. Đó là những gì tôi muốn làm cho người mình yêu, làm cho chị. Ở bên tôi, sẽ không đau khổ, cũng không cần khóc, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ tràn ngập. Và nếu như có một ngày chị sợ hãi vì sự tồn tại của tôi ảnh hưởng tới gia đình của chị thì tốt thôi, tôi sẽ biến mất. Bởi tôi luôn đặt hạnh phúc của chị trên mình, đặt lên trên cả hạnh phúc của mình.

"Vậy Lili muốn phần thưởng là gì?"

Chị quay trở lại chủ đề chúng tôi vừa nói chuyện. Tôi giật mình từ trong những suy nghĩ, húng hắng ho vài tiếng rồi tiếp tục.

"Phần thưởng mà em muốn là ..."

Tôi xoay đầu nhìn chị.

".... Bởi vì em chỉ là một đứa trẻ con biến thái và chị là một người lớn xinh đẹp. Người lớn đương nhiên phải bảo vệ trẻ con, chị vì vậy có thể ở bên cạnh em mãi được hay không?"

Đoạn đường phía trước bỗng trở nên thật đáng ghét khi chị chỉ nhìn chăm chăm vào nó mà chẳng nhìn vào sự chân thành trong mắt tôi. Tôi biết là mình đòi hỏi có hơi quá đáng nhưng tôi chỉ cần một sự thỏa mãn tức thời mà thôi, chị chỉ cần đồng ý nhưng không cần phải thực hiện nó, tôi hiểu cái khó của chị mà.

"Lili."

"Em nghe?"

Chị cười, nắm lấy tay tôi.

"Từ mãi mãi hơi khó đấy, nhưng mà hiện tại thì được. Chị có thể nắm tay Lili ngay bây giờ được không?"

"Nhưng lái xe bằng một tay thì khó lắm, chị lái được không?"

Mặc dù nói vậy nhưng tôi lại chẳng muốn bàn tay chị buông ra khỏi bàn tay của mình. Vừa khít như vậy, chị đáng lẽ đừng nên lấy chồng mới đúng chứ? Còn nói dối tuổi của mình nữa, Jennie thật khó hiểu.

"Vậy chị buông nhé?"

"Ấy đừng, em không thích đâu. Nắm lấy tay em đi, đừng có buông vội."

Tôi bĩu môi đòi hỏi.

"Được, không buông thì không buông."

"Thật sự chỉ muốn dùng keo đổ hết vào hai bàn tay này. Đến lúc đó chị sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi tay em."

Chị cười trong cái lắc đầu bó tay với câu nói của tôi.

"Vậy cũng nói được sao?"

"Chúng ta chỉ cần cái miệng để nói thôi mà."

Tôi chống chế. Chị tức mình không cãi lại được nên liền lựa ngay phần đùi của tôi, nhéo một cái thật mạnh.

"Jane! Đau lắm đấy, chị không biết thương trẻ con gì cả!"

"Mười tám tuổi rồi, biết cả mùi vị của phụ nữ rồi, còn nói là trẻ con sao?"

Tặng thêm cho tôi cái cốc đầu. Được lắm, sau này tôi chắc chắn sẽ đòi cả vốn lẫn lời!

"Em còn chưa biết mùi vị của chị mà!"

"Im ngay cho chị!"

Mặt chị đỏ lên tức thì sau câu nói của tôi. À, tới lúc trả thù được rồi đây.

"Em nói đúng mà. Hay là chị cho em thử đi, sẵn chuyến đi này, hai ngày, một đêm đó nha~"

Tôi cố ý kéo dài giọng mình cho câu nói thêm phần ám muội.

"Lalisa! Em sẽ ngủ dưới sàn nhà."

"Đêm em sẽ mò lên." Tôi cười thì thầm, nói qua kẽ răng.

"Chị khóa cửa, tống Lili ra phòng khách, không cho Lili vào phòng ngủ."

"Em sẽ quăng dây leo vào từ cửa sổ của chị."

"Này!! Lalisa!"

"Hahahahahaha!"

Giá như hạnh phúc nào cũng có được một cách đơn giản như vậy. Giá như những gì chúng tôi nói có thể lặp lại và lặp lại mãi từ nay về sau nhưng có lẽ hơi bị khó nhỉ. Chị có chồng rồi, còn chưa kể chồng chị sắp về. Tôi cười nhưng trong lòng lại thấy nhói nhói, vội xoay đầu sang hướng bên kia, cố ý không để cho chị thấy hốc mắt mình đã bắt đầu ươn ướt.

Tình yêu thật lòng, không có nghĩa là sẽ có được hạnh phúc. Yêu không đúng người, tình yêu sẽ tự động trở thành dao găm, đâm vào tim ta làm cho ta chết ngập trong dòng máu của sự đau khổ.

Chiếc xe lại trở về với sự im lặng vốn có của nó. Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ, cảm thấy mùi vị của biển đang xông thẳng vào mặt khi cửa kính được hạ xuống, vậy là sắp về lại tuổi thơ của tôi rồi, cũng như sắp gặp lại tình đầu của tôi rồi.

Tôi liếc sang bên cạnh, nhìn chị. Tình đầu đang ngồi cạnh, và cũng là tình cuối từ đây cho đến hết đời. Cùng nhau trở về lại nơi này, tình cảm vẫn như xưa nhưng hoàn cảnh đã thay đổi. Số phận thật là biết cách trêu đùa con người.

"Sắp tới Jeonju rồi chị ơi."

Tôi nói trong khi mắt nhắm lại, để gió đánh vào mặt, xua tan đi những cảm giác muộn phiền được giấu kín trong lòng.

"Chị biết."

"Chị đã từng đến đây rồi mà phải không?"

Tôi hỏi vu vơ, kỉ niệm được vẽ lại trước mắt khi xe đã bắt đầu bước vào địa phận của Jeonju. Có biển, có núi, có cả chị và tôi.

"Uhm, chỉ là đi ngang qua và ở mấy ngày mà thôi."

Tôi lén nhìn từ ngoài cửa xe nhìn vào. Chỉ ở mấy ngày? Không biết được rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị bắt buộc phải nói dối nhiều đến như thế.

"Chị là đi du lịch sao?"

"Uhm."

"Cảm thấy Jeonju thế nào?"

Có sự bỡ ngỡ khi lần đầu gặp nhau, có niềm vui, có nỗi buồn, có tình yêu và có cả nước mắt. Jeonju trong tôi là bức tranh sống động của một tình yêu đầy thống thiết dám yêu và dám hận.

"Rất tốt."

Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

"Chỉ có vậy thôi hả chị?"

Tôi thấy khóe mắt mình bắt đầu cay cay. Cảm thấy chị như đi thật xa tôi, phủi bỏ đi hết tất cả những kỉ niệm mà chị đã từng có, những thứ mà tôi và chị ngay tại thời điểm đó đã rất trân trọng. Chị làm vậy có cảm thấy đau lòng hay không? Còn tôi chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy phổi dường như đã thiếu không khí mất rồi. Không thể được một cách bình thường nữa.

"Tại chị ở ít ngày quá nên không cảm nhận được nhiều."

Nói dối.

"Chị đã từng đi đến những đâu ở Jeonju rồi?"

Công viên, mấy con sông sau núi, cả biển, và một cái nhà kho cũ, nơi giấu kín tình yêu của chúng tôi.

"Thì chỉ có biển mà thôi, và các xe đồ ăn vặt bên lề đường."

Tôi mím môi mình của mình. Thì ra biển cũng có phép thuật, không cần tôi đắm mình xuống nó nhưng cũng vẫn cảm nhận được vị mặn trên môi.

"Lili?"

Chị gọi tôi, tôi lau sạch toàn bộ những thứ bán đứng tôi đang chảy trên mặt rồi xoay đầu lại nhìn chị.

"Huh?"

Chị cười.

"Dù sao thì, lúc chị đi thì chị vẫn còn quá nhỏ, vẫn không cảm nhận được nhiều nhưng chị có thể khẳng định khoảng thời gian mấy ngày chị ở Jeonju là khoảng thời gian chị hạnh phúc nhất."

Vậy cũng đủ rồi. Tôi nắm lấy tay chị đang đặt trên vô lăng xe rồi mỉm cười hạnh phúc.

"Lần này đi thì em sẽ cho chị thấy quê của em thật sự có rất nhiều thứ thú vị. Chắc chắn nó đủ sức gây ấn tượng để cho chị nhớ đến suốt đời."

"Chà, chị rất mong chờ điều đó đây."

Cả hai cùng cười, tay tôi vẫn đặt trên tay chị, không hề có ý tứ muốn buông nhưng cũng phải tạm rời đi thôi vì như vậy khiến chị khó lái xe hơn. Tôi ngồi về lại chỗ cũ, hướng mắt ra ngoài.

Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, dù chị có thay đổi ra sao thì tôi cũng vẫn yêu chị. Đơn giản như quê tôi và thành thật như núi và biển ở nơi này vậy. Mãi mãi.

.....

Tobe cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro