chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau.

Lên lớp 3, tất cả bọn trẻ trong lớp bắt đầu chơi thân với nhau. Chúng bạo dạn hơn, vui vẻ hơn, và… cũng biết nhận thức một số vấn đề không đáng được chú ý.

Giờ ra về, tất cả các thành viên trong lớp 3A đang ngồi chờ bố mẹ đến đón về.

-Sao học cùng lớp mà cứ “anh” thế nhỉ? Chẳng nhẽ bạn Jennie “yêu” bạn Jimin à? Eo ơi mới bé tí tuổi đầu…

-Lêu lêu, Jennie yêu Jimin, JiMin yêu Jennie!

Bàn cuối dãy sát cửa sổ, cả lớp xúm lại trêu hai đứa nhóc ngồi đó, mặc dù hai đứa nhóc bị trêu vẫn đang đánh những nước cờ dài lê thê, không mảy may chú tâm đến những lời trêu chọc. Ngẫm đi nghĩ lại, dù là lớp 3 đi chăng nữa thì một đám nhóc vẫn luôn có phản ứng bình thường trước sự thân thiết của JiMin và Jennie, nay lại tự nhiên lôi sự thân thiết đó ra để trêu trọc, chỉ có thể là bị tiêm nhiễm từ bố mẹ.

Cách đây vài ngày, JiMin cũng có thấy mấy mấy cô bác phụ huynh xì xầm trước cái nắm tay của cậu bé và Jennie. Trẻ em như một tờ giấy trắng tinh khiết, phản ánh lại tất cả những thứ mà người lớn ghi vào. Người lớn chỉ cần nói vài câu kiểu:”Eo ơi, hai đứa kia mới bé tí mà yêu đương vớ vẩn!”, lập tức bọn trẻ sẽ nhận thấy điều đó đúng và có phản ứng ngay. Kết quả, là sự trêu chọc bây giờ.

JiMin vẫn rất bình thường, chỉ có Jennie là dường như là hơi khó chịu. Cô bé lớn hơn một chút rồi, cũng có cái gọi là ngượng nghịu. Jennie nhăn mặt nói:

-Không phải thế.

Bọn trẻ thấy Jennie phản ứng vậy càng trêu tợn. Chúng nó đứa nào đứa nấy lè cái lưỡi ra, lêu lêu làm Jennie nhăn mặt, ngồi xuống xì một cái rõ dài:

-Tớ không yêu anh JiMin, mấy cậu vô duyên quá!

Mặt JiMin… tối sầm!

Bọn trẻ bị chửi là “vô duyên” lập tức nhao nhao lên, có đứa ghê gớm còn lôi tay Jennie ra cào một cái, hét:

-Cậu nói ai vô duyên cơ?

-Cậu…

Jennie nhìn vết cào đỏ ửng trên tay mình. Bọn trẻ cào mạnh đến nỗi tay Jennie hiện hữu 3 vết xước rất dài, tróc hết da, có chỗ rơm rớm máu. Jennie đau, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng lên, mũi cũng đỏ gay mà lại cố nén lại tiếng thút thít. Đã đi chửi nhau, nhục nhất là khóc nhè!

JiMin nhanh chóng ngẩng lên, nhìn thấy vết cào trên tay Jennie mặt cậu bé liền đen kịt, mắt trợn lên rất đáng sợ. Cậu bé quay qua nhìn một lượt làm bọn trẻ sọ quá oà lên khóc nức nở. JiMin cất giọng đều đều:

-Là ai làm?

-Là Jisoo làm!

Một trong số bọn trẻ sợ quá, nhanh chóng mách lẻo người đã cào xước tay Jennie. Cô bé tên Jisoo xanh mặt, sợ hãi dùng hai tay ôm chặt bản thân, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn JiMin:

-Tớ… Tớ…

Tất cả mọi người ở đây không ai có thể phủ nhận, ánh mắt JiMin lúc này, hệt như ánh mắt của bà mẹ ghẻ của Lọ Lem. Nó chứa đầy hàn băng và sự khinh bỉ, trông rất đáng sợ!

-Tốt hơn hết là cậu nên về bảo bố mẹ dạy lại đi. Cậu cư xử như một đứa vô học vậy!

JiMin điềm nhiên nói khiến cho bé Jisoo sợ phát khóc, nức nở gào lên. JiMin biết là do Jennie nói bọn nó vô duyên trước, nhưng kệ bọn nó, ai bảo trêu dai làm gì? Đúng lúc đó mẹ Jisoo và cô Ruisy bước vào. Trông thấy con gái mình như vậy mẹ Jisoo liền hốt hoảng chen chân vào giữa đám con nít đang tụ tập, suýt xoa:

-Con gái mẹ sao thế này? Ai bắt nạt con?

Bé Jisoo như vớ được cứu tinh, bé càng gào lên tợn, vừa khóc lóc vừa kể lể:

-Mẹ ơi… hức… Bạn JiMin bạn ý bảo… hức… con là đứa vô học!!! Hức hu hu hu…

Mẹ Jisoo nghe vậy giận thâm tím mặt mày, đứng dậy, gần như là quát vào mặt cô Ruisy:

-Thật không thể hiểu nổi cái lớp này như thế nào nữa! Cô Ruisy, tôi không cần biết cháu JiMin là cháu nào, tôi cần cô xử lí triệt để chuyện này. Nếu không, tôi sẽ kiện lên trường. Tôi đã rất tin tưởng mới giao con mình cho cô, thế mà…..( vẫn tiếp tục nói)…..

Cô Ruisy xấu hổ, ríu rít cúi gầm mặt xuống xin lỗi. Đoạn cô nhìn về phía JiMin, ánh mắt rất tức giận. Sau đó cô Ruisy quyết điều tra rõ ngọn ngành vụ này.

Hôm sau lên lớp, cô Ruisy dành ra hẳn 45 phút để điều tra. Cô hỏi đông hỏi tây, triệu tập tất cả những em hay chim lợn đứng lên phát biểu, tường trình cho cô về vụ việc xảy ra hôm qua. Cô thì đang sôi hết cả máu, thế mà hai nhân vật chính phía bàn dãy cuối cửa sổ vẫn ngồi im làm cô lộn hết cả ruột!

Sau khi nghe xong xuôi, xâu chuỗi sự việc, cô Ruisy cũng đã đoán ra đến 90% đầu đuôi câu chuyện. Cô nện rầm cái thước kẻ xuống bàn, to giọng gọi:

-JiMin!!!

Cả lớp quay xuống nhìn JiMin. Cậu bé vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì, ngồi thừ một chỗ hỏi:

-Cái gì ạ?…..

-Cái kiếc gì?! Con đã biết tội mình chưa?

-Chưa, con chả biết mình sai chỗ nào cả!

Bình tĩnh nhún vai, JiMin làm máu nóng cô Ruisy sôi lên sùng sục. Cô biết là không làm gì được thằng nhóc cứng đầu này, quay qua Jennie:

-Jennie!

Đơn vì là con gái nên ngoan hơn. Cô bé từ từ đứng dậy:

-Dạ?

Cái khuôn mặt xinh xắn cùng với chất giọng trong trẻo kia cũng đã làm cơn giận của cô Ruisy nguôi đi phần nào.

-Hai con học cùng lớp, phải xưng là “cậu-tớ”, không được gọi “anh”. Jennie nghe rõ chưa?

Đôi mắt to của Jennie khẽ đảo, cô bé mấp máy môi:

-Vâng…

Cô Ruisy hài lòng gật đầu. Thế rồi mọi chuyện êm xuôi, buổi học bắt đầu.

***

Tan học ngày hôm đó, bé Jisoo hớn hở ôm lấy mẹ, tíu tít khoe là hôm nay bạn Jennie bị cô mắng thế nào. Kì lạ là lúc mẹ Jisoo hỏi bạn Jimin có bị mắng không, cô bé chỉ hơi buồn buồn trả lời:


-Có mẹ ạ. Nhưng mẹ đừng ghét JiMin nhá, JiMin chỉ bênh Jennie thôi mà!

Mẹ Jisoo  cười cười xoa đầu cô bé. Cô Ruisy ra tiếp đón mẹ Jisoo, hai người trò chuyện một lúc lâu liền.

Mẹ Park đến, tiện thể đón cả Jimin cả Jennie. Jimin và Jennie lễ phép chào cô Ruisy, hai đứa lừ thừ xách cặp đến gần chỗ mẹ Park, rất đồng thanh chào. Mẹ Park nhận ra giọng hai đứa có gì đó khang khác nhưng không hỏi nhiều, lịch sự chào cô Ruisy một cái rồi dắt hai đứa về.

Suốt quãng đường, như bình thường lẽ ra Jennie sẽ liên tục níu lấy tay JiMin vòi vĩnh các kiểu thì hôm nay cô bé lại yên đến lạ thường. Không khí trong xe cũng vì thế mà trùng xuống. Đến khi về nhà, được mẹ Kim đón Jennie mới hơi quay đầu lại. Nhìn JiMin thật lâu, lúc sau cô bé hơi gượng cười:

-Chào JiMin nhé, tớ về đây!

Sau câu nói đó cả mẹ Park lẫn mẹ Kim đều trợn mắt nhìn nhau. Wtf “tớ”?!?!?

JiMin nhíu mày nhìn Jennie  chằm chằm. Lát sau, cậu vùng ra khỏi tay mẹ Park, chạy đến ôm chầm lấy Jennie:

-Không thích gọi thì không cần phải gọi như thế!

Jennie bất ngờ mở lớn mắt. Cô lúc ấy vẫn chỉ là một cô nhóc 8 tuổi thôi. Nghe được lời thủ thỉ ấm áp như thế bảo sao nước mắt chẳng trào ra. Đơn dụi đầu vào ngực JiMin, gào lên rõ to, nước mắt thấm ướt cả một mảng áo cậu.

Cô thật sự không muốn xưng “cậu tớ” với JiMin tí nào. JiMin là “anh”, là “anh” của một mình Jennie thôi!!

***

Chuyện gì rồi cũng sẽ qua.

Một năm sau.

Jimin và Jennie năm nay học lớp 4. Càng ngày hai đứa càng lộ rõ vẻ đẹp thần thánh của mình, suy nghĩ cũng đã chính chắn hơn rất nhiều.

Đêm Noel năm nay cả gia đình nhà JiMin và Jennie tụ tập cùng nhau đi chơi. Vì ngày mai phải đi học nên hai đứa nhất quyết đòi ở nhà đi ngủ sớm. Bố mẹ Park cùng bố mẹ Kim đành chịu, cho hai đứa ở nhà, nhưng vì để đề phòng lỡ có xảy ra việc gì nên bố mẹ Kim cho con gái sang ngủ chung với JiMin.

-Bố mẹ đi nhé!

Mẹ Kim tạm biệt hai đứa nhóc, đáp lại mẹ là hai tiếng chào lẹt đẹt. Mấy bố mẹ nhìn nhau, coi đây như một việc hiển nhiên, lục tục kéo ra ngoài.

JiMin và Jennie đang ở chung trong một căn phòng ngủ hơi bị… rộng thái quá! Nhà JiMin thuộc dạng giàu, rất giàu, và rất rất giàu. Bố làm tổng giám đốc một công ti to, mẹ lại làm phó giám đốc một công ti khác. Trong khi đó cả hai bố mẹ Jennie lại đều làm giảng viên, lương tháng đủ tiêu đủ dùng, dư dả cuộc sống. Jennie cũng có phòng ngủ riêng, cũng gọn gàng, sạch sẽ, thơm tho, mỗi tội không to mấy.

Jennie dáo dác nhìn quanh. Khác với căn phòng ngập tràn màu kem của cô bé thì phòng JiMin nguyên một màu xanh da trời rất đẹp. Sàn nhà lát gỗ, ga trải giường, rèm cửa, v…v…, tất cả là một màu lam đậm. JiMin thì đang ngồi học ngay ngắn ở bàn, trong khi cô bé thì bày đầy sách vở, bút thước lên giường JiMin, trông chẳng khác gì một bãi chiến trường.

-JiMin, JiMin ơi…

Jennie chán quá, buông bút xuống nằm rạp ra giường. Cô bé dúi đầu vào gối của JiMin. Có một mùi gì đó… rất thơm!

-Gì?

JiMin mắt không rời quyển vở, tay vẫn viết lia lịa hỏi.

-Tớ chán quá…

Jennie bò nhoài về phía cuối chân giường, nơi gần bàn học của JiMin, với tay vò loạn tóc cậu bé. Thấy thằng bên cạnh vẫn không để ý, Jennie bắt đầu chui vào, ngồi lọt thỏm trong lòng JiMin, nghịch loạn lên. Chán quá, muốn JiMin chơi cùng cơ! JiMin vẫn điềm nhiên học bài, nhắc nhở Jennie vài câu:

-Điều khiển ti vi gần đèn ngủ.

-Không…!!!

-Sao?

-Tớ còn bài. Cậu làm hộ tớ đi...

JiMin nghe vậy chìa tay ra đằng sau. Jennie hiểu ý, bò ra hí hửng dúi quyển bài tập vào tay JiMin. Cậu bé làm xong bài của mình nhanh chóng chuyển qua bài Jennie, nắn nót chép từng trang sao cho thật giống chữ cô bé. Jennie phởn, ngồi cứ ngắm JiMin làm bài.

Jennie co chân lại, tựa cằm vào đầu gối, chăm chú quan sát từng động tác của JiMin. Lông mày thật là đẹp, mũi cao, mắt đen láy, lông mi dài gần bằng mi cô bé, bên má có cái má lúm đồng tiền, nhìn rất duyên. Bất chợt Jennie kề sát mặt vào gần mặt JiMin, bật thốt lên:

-Này JiMin, đã có ai từng nói là cậu dễ thương chưa?

JiMin giật mình, mặt hơi đỏ lên, nét bút trên vở Jennie run run. Cậu bé đẩy Jennie ra ngã chổng quèo xuống giường, lắp bắp:

-N… Nói vớ vẩn linh tinh!

-Ơ thật mà!

Jennie vẫn ngây ngô trả lời. Người JiMin run bần bật, cậu bé buông bút giơ tay phải chống lên mắt. Lát sau, JiMin gục mặt xuống bàn, chỉ hơi hé ra con mắt bên trái, nhìn chòng chọc Jennie.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. JiMin lẳng lặng quan sát đôi mắt Jennie, một đôi mắt màu nâu trong suốt vô cùng đẹp. Cậu bé bỗng đứng lên, vừa với tay lên kệ tủ vớ lấy cái hộp gì đó vừa hỏi:

-Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?

Jennie chớp chớp con mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng của cô bé mấp máy:

-Không phải Noel sao?

JiMin nhếch môi cười trước câu trả lời. Đoạn cậu bé vứt cốp một cái hộp quà vào đầu Jennie khiến cô bé ôm đầu xuýt xoa:

-Cái gì đây?

-Giở ra!

Jennie tò mò lần mở hộp quà. Đó là một hộp quả nhỏ, vỏ hộp không có nơ hồng sặc sỡ như mẹ tặng bé, cũng không được quấn giấy báo hình gấu bông như quà bố tặng. Hộp quà này đơn giản chỉ là một hộp quà nhỏ được bọc bằng giấy ô li, sau đó dùng băng dính trong suốt dán vào. Tuy đơn sơ nhưng hộp quà được gói rất gọn, chẳng biết là ai gói mà khéo thế?

-Gói đẹp nhờ!

Jennie vừa khen, JiMin liền cười tủm tỉm. Cô bé nhanh chóng xé toang lớp giấy, lôi ra một chiếc kẹp tóc màu hồng gắn hình Hello Kitty. Tuy vẫn là trẻ con nhưng Jennie đã gần như mất hết hứng thú với những thứ đồ kiểu thế này rồi. Jennie bĩu môi:

-Ai mà khéo chọn thế, chẳng đẹp gì cả!

Mặt JiMin nhanh chóng ngắn tũn lại. Lúc sau Jennie ngắm nghía kiểu gì lại giơ lên kẹp vào tóc, xong nhìn JiMin cười rõ tươi:

-Nhưng mà không sao, tớ thích!

JiMin lặng người đứng cạnh bàn học. Lúc đó cậu bé chỉ có một ước muốn duy nhất… là được bao bọc nụ cười của cô bé kia! JiMin tiến đến gần Jennie dùng tay tháo chiếc cặp trên tóc cô bé ra, quát:

-Cặp như một con ngu! Đưa đây cặp cho!

Jennie nhắm tịt mắt lại, ngồi im cho JiMin kẹp cặp vào tóc mình. Xong xuôi cô bé còn chạy ra trước gương, ngắm ngắm nghía nghía một hồi rồi mới hí hửng trở lại vị trí cũ, nhăng nhít khiến JiMin muốn phì cười.

10 giờ tối, JiMin và Jennie như hai con già đời, ngồi tắt điện xem siêu nhân gao.

Đến đoạn cao trào, con quái vật có cái mõm dài thè cái lưỡi xanh của nó ra, nuốt một người dân vào trong bụng. Jennie giật mình rú lên, tốc chăn chui vào trong, chỉ chừa cái mông nhỏ ra ngoài. JiMin buồn cười, vỗ đét một cái vào mông Jennie:

-Điên à?

Jennie co rụt cái mông vào trong chăn, đoạn ló mái đầu nhỏ ra, phụng phịu:

-Đừng có lợi dụng xàm sỡ!

-Tưởng không sợ ma?

JiMin trêu, Jennie lò dò chui khỏi chăn, vớ lấy cái điều khiển tắt bụp ti vi đi:

-Không sợ ma nhưng mà kinh chết đi được. Lưỡi gì toàn màu xanh!

JiMin cười cười. Jennie phủi phủi gối, nằm phịch xuống. Cô bé níu ống tay áo JiMin:

-Nằm xuống đi… Đi ngủ!

JiMin gãi đầu, kéo chăn nằm xuống.

Hai bạn trẻ quen ngủ một mình lâu rồi, giờ ngủ hai mình cứ bị xao xuyến làm sao ấy!

-Ê Jennie!

-Gì?

-Nếu mà bây giờ có một đứa nó thích cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?

Jennie ngẫm nghĩ, mân mê chiếc cặp tóc trên đầu. Cô bé tháo nó ra, đặt ngay ngắn trên tủ, đoạn quay qua đối mặt với JiMin, nhìn chằm chằm cậu bé, phán rõ thánh:

-Tớ còn bé lắm, chưa muốn yêu đương gì đâu!

Khoé mắt JiMin giật giật. Mẹ trẻ ơi, ý con đâu phải thế?

Jennie cười hì hì, dịch người, chui rúc vào lòng JiMin. JiMin theo thói quen hồi nhỏ vẫn hay ôm Jennie, quàng tay qua siết cô bé vào lòng, vỗ vỗ:

-Ngủ đi!

***

Đêm đó có bố mẹ mấy đứa nào đó về, nhìn thấy hai đứa con mình ôm nhau ngủ rất TRONG SÁNG liền lặng lẽ tiến đến chụp trộm vài tấm rồi đóng cửa rời khỏi trong thầm lặng…

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro