3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm  sau Doyoung và Taeyong không đến quán nhưng Jeno vẫn đến và ngồi ở quầy  đối diện với Jaemin. Jaemin loay hoay cả buổi cuối cùng cũng mang cho  Jeno thành quả pha chế đầu tiên của mình, hồi hộp đợi phản ứng của cậu  ta.

'Ngon lắm.' Ngụm nước chưa kịp trôi xuống cổ Jeno đã khen.

'Thật không ?' Jaemin hỏi 'mình còn vụng về lắm.'

'Rất  dễ uống.' Jeno vội vàng bật ngón cái lên khen. Jaemin nhìn bộ dạng khẩn  trương của cậu ta mà bật cười, Jeno lúng túng đưa tay lên gãi đầu rồi  lại bỏ tay xuống, mắt nhìn chăm chú vào cái ly trước mặt.

Đồng hồ điểm 11h, Jaemin thu xếp ra về, cậu nghe tiếng bước chân đằng sau rồi tiếng gọi.

'Bạn  ơi.' Tim Jaemin đập rộn lên, cậu biết Jeno đã đi theo cậu từ lúc ở  trong quầy. 'Mình đưa bạn về nhé.' Jeno đã cởi sẵn áo khoác cầm trên  tay, bắt gặp ánh mắt của Jaemin cậu ta lại bối rối nhìn đi hướng khác.

'Lại làm phiền bạn rồi.' Jaemin đáp. Cậu đã đợi Jeno từ lúc trong quầy, đã vui mừng khi thấy Jeno đi theo sau.

'Không có gì đâu.' Jeno cười toe khoe cả hàm răng trắng 'bạn mặc vào này.'

Jaemin  mặc áo khoác của Jeno và cậu ta lại giúp cậu đội mũ bảo hiểm, chở cậu  về nhà. Hôm nay Jeno vẫn lái xe khá chậm, Jaemin muốn lên tiếng nhưng  lại không biết nói gì, cậu nhìn vào gáy Jeno, vào những sợi tóc màu vàng  nâu.

'Bạn có muốn...' Jeno ngập ngừng nói 'ngắm cảnh một chút không, trên cầu có chỗ rất đẹp.'

Jaemin  gật đầu, hai bàn tay siết nhẹ vạt áo của Jeno, cậu ta rẽ xe vào làn bên  trong, đến nhịp cầu và dừng lại, chống chân để Jaemin bước xuống.

'Thỉnh thoảng mình lại ra đây ngắm cảnh.' Jeno bước đến thành cầu, khoanh hai tay lên nhìn ra xa.

'Bạn  có chuyện phiền muộn sao?' Jaemin đứng bên cạnh hỏi. Gió từ dưới sông  thổi lên mát lạnh, ánh đèn của những con tàu ngoài xa thật rực rỡ, đây  đúng là một nơi yên tĩnh hiếm hoi trong thành phố.

'Một  vài chuyện khó nghĩ.' Jeno cười, nghiêng về phía Jaemin và lại làm tim  cậu đập nhanh. Jaemin vội quay lại nhìn ra dòng sông lấp lánh ánh đèn.

'Ai cũng có chuyện khó nghĩ nhỉ?'

'Vậy chuyện khó nghĩ của bạn là gì? Có thể nói cho mình nghe không?'

.

Jaemin  không trả lời câu hỏi của Jeno. Cậu không thể nói cậu muốn biết Jeno  nghĩ gì về 'cô gái' trước mặt cậu, và phản ứng của cậu ta nếu biết cô  gái đó lại là một chàng trai. Jaemin biết rõ cảm xúc của mình dành cho  Jeno và ai cũng có thể thấy Jeno đối xử với 'cô gái' Na Juri đó thế nào.  Chẳng có lý do gì để tối nào Jeno cũng đến quán ngồi cả buổi để chở cô  về. Và đó là điều mà Jaemin tránh nghĩ đến, Jeno thật sự có tình cảm với  cô gái, một lớp vỏ của cậu chứ không phải cậu.

'Jungwoo đâu rồi?' Doyoung cắt ngang suy nghĩ của Jaemin.

'Hôm nay anh ấy bị ốm nên ở nhà ạ.' Jaemin trả lời. Từ chiều Jungwoo đã thấy không khỏe nên đành phải ở nhà một hôm.

'Ốm thế nào? Có nặng không?' Doyoung lo lắng hỏi dồn.

'Sốt nhẹ thôi ạ.' Jaemin đáp nhưng Doyoung có vẻ không yên tâm, anh ta quay sang nói với Taeyong.

'Để em đi xem Jungwoo một chút.'

'Đi đi.' Taeyong phẩy tay, có vẻ biết rõ Doyoung sẽ làm thế.

Không  có Jungwoo, công việc pha chế được giao cho anh Han, thiếu mất một  người nên những người khác khá bận rộn, Jaemin cũng phải giúp các tiếp  viên khác đưa nước cho khách.

'Mang  giúp anh ra bàn số 4.' Anh Han đẩy ly nước vừa pha xong cho Jaemin, cậu  cầm lấy cái khay bước ra khỏi quầy. Jaemin vừa đặt ly nước xuống bàn  liền giật mình quay đầu lại, mặt đỏ lên, gã ngồi sau cậu nở nụ cười khả  ố. Jaemin tức giận, cậu đang nghĩ nên đấm vào mặt hay cầm cái khay trên  tay đập vào đầu gã nhưng chưa kịp làm gì thì Jeno không biết xuất hiện  từ lúc nào cầm cánh tay gã bẻ quặt ra sau.

'Mày...' gã nọ chưa nói hết câu đã rú lên. Jeno vặn tay gã, tiếng 'răng rắc' của xương khiến người khác rùng mình.

'Mày làm gì cậu ấy hả?' Mặt Jeno đanh lại, cơn giận toát ra từ đôi mắt tóe lửa và hàm răng nghiến chặt.

Một  tên ngồi cùng bàn với gã kia định xông lại đã bị Jeno dùng chân đạp một  phát ngã lăn ra đất, xung quanh lập tức trở thành một đống hỗn độn.  Jeno cậu ấn mạnh bả vai gã kia làm hắn tru lên như bị chọc tiết. Những  gã khác định xông về phía Jeno nhưng Taeyong với bộ mặt tươi cười đã cản  lại bằng cú bạt tai như trời giáng, anh Han và những nhân viên khác  cũng đến tiếp sức.

'Xin lỗi mau.' Jeno gằn giọng, tiếng "rắc" lại vang lên cùng tiếng rú đau đớn của gã kia làm mọi người có mặt đổ mồ hôi hột.

'Jeno, ngừng lại đi.' Taeyong nói 'mạnh tay quá khó giải quyết đấy.'

Nhưng  có vẻ Jeno không nghe thấy lời của Taeyong, khuôn mặt của cậu ta trông  đáng sợ đến mức Taeyong còn phải e ngại còn những người khác không dám  lại gần. Jaemin trấn tĩnh bước về phía Jeno.

'Jeno.'  Cậu nhìn gương mặt kẻ có hành động xấu với mình lúc này tái mét vì đau  đớn, vai bị Jeno ấn xuống không cách nào ngẩng lên được 'cậu thả hắn ra  đi.' Jeno ngước lên nhìn Jaemin, cậu có thể thấy cơn giận dần nhạt đi  trong mắt Jeno 'được rồi, mình không sao.' Jaemin đặt tay lên vai Jeno,  cảm nhận cơ bắp của cậu ta căng ra rồi dần thả lỏng. 'Cậu...'

Jaemin  chưa nói hết câu, Jeno đã nắm tay cậu kéo đi, xuyên qua những người  đứng xung quanh, ra khỏi quán, đến ngoài cửa mới dừng lại.

'Cậu...'  và Jeno lại không để Jaemin nói thành câu, cậu ta đột ngột quay lại kéo  Jaemin vào lòng, vòng tay ôm thật chặt. Jaemin cứng đơ người trước hành  động đột ngột của Jeno, cậu ta siết chặt tay hơn, gục đầu vào vai cậu.  Jaemin nghe được cả tiếng tim đập của Jeno khi lồng ngực cả hai chạm vào  nhau.

'Tớ phát điên  mất' Jeno dụi dụi đầu vào vai Jaemin 'đến mức muốn giết người, muốn giết  chết gã đó, sao hắn dám làm vậy với cậu.' Hai vai Jeno run lên. Cảm  giác ngọt ngào lẫn đắng nghét cùng lúc dội trong bao tử Jaemin. Ai mà  không cảm động bởi hành động của Jeno lúc nãy chứ, nhưng đó là dành cho  một người khác chứ không phải bản thân Jaemin.

Jeno  nới lỏng vòng tay và lùi lại, Jaemin cũng cố trấn tĩnh cảm xúc của  mình, Jeno đang nhìn cậu, bằng ánh mắt dịu dàng và chân thành đến mức  Jaemin cảm tưởng mình sẽ tan chảy. Jeno định nói gì đó nhưng lại thôi,  cậu ta giơ tay lên chạm vào mặt Jaemin, những ngón tay của Jeno nhẹ  nhàng lướt từ thái dương kéo xuống cằm. Những tiếng nhốn nháo xung quanh  đột nhiên im bặt, để lại cả hai giữa một khoảng không riêng, nơi thời  gian như dừng lại.

'Jeno!'  Tiếng của Taeyong làm cả hai giật mình, Jeno rút tay lại và Jaemin cũng  bối rối cúi đầu xuống. 'Hai đứa đây rồi.' Taeyong bước ra 'em không sao  chứ?' Anh hỏi Jaemin, xác nhận cậu ổn mới liếc nhìn Jeno 'đưa bạn về  đi, lần sau đừng có nóng nảy như vậy nữa, anh dàn xếp xong rồi.'

.

Quãng  đường về là một sự im lặng kì lạ và cảm giác mơ hồ. Jeno lẫn Jaemin  không hề nói gì đến khi xe dừng trước nhà, cậu tháo mũ bảo hiểm, cởi áo  khoác trả cho Jeno. Cậu ta nhận lấy nhưng lại đứng yên, Jaemin cũng  không biết phải làm gì trong tình huống này, hình ảnh Jeno ôm cậu, hơi  ấm từ cậu ta, tiếng tim đập, cảm giác nhồn nhột khi Jeno dụi đầu vào vai  và xúc cảm từ bàn tay của Jeno trên mặt vẫn rõ mồn một.

'Ngày mai...' Jeno cuối cùng cũng lên tiếng.

'Ngày mai mình sẽ không đến quán nữa.' Jaemin nói.

'Vậy...'

'Hôm sau cũng không, mình không đi làm nữa.' Jaemin nói tiếp.

'Cũng tốt.' Jeno thở phào nhẹ nhõm 'chỗ đó khá phức tạp, mình có thể gặp bạn...'

'Không.' Jaemin cắt ngang làm Jeno sững sờ 'tạm biệt.' Và không để Jeno kịp nói thêm lời nào Jaemin vào nhà, đóng cửa thật mạnh.

Jaemin dựa lưng vào cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài, cuối cùng cũng có tiếng nổ máy và âm thanh nhỏ dần cho đến khi tắt hẳn.

Jaemin  biết cảm xúc mình dành cho Jeno là thật và tình cảm của Jeno ban nãy  cũng rất thật, nhưng đáng tiếc nó không dành cho Jaemin, mà cho "cái vỏ"  của cậu, vậy thì hãy kết thúc trước khi nó tiến xa hơn và để lại nỗi  đau trong lòng.

.

Jaemin  nói không đi làm nữa và Jungwoo cũng đồng ý, sau chuyện hôm qua thì dù  tuyển được nhân viên nữ anh cũng sẽ không để cho cô rời quầy.

'Cái  thằng nhóc Jeno đó thế nào vậy?' Jungwoo hỏi 'anh Han và mọi người  trong quán kể nó đáng sợ lắm, cứ sợ nó sẽ bẻ gãy tay của thằng khốn  kia.'

Jaemin không  còn đến quán, cậu và Jeno cũng chưa từng trao đổi liên lạc, mối quan hệ  của cả hai thế là chấm dứt, chẳng bao lâu nữa những chuyện đã xảy ra sẽ  phai mờ trong ký ức của cả hai như những chuyện khác trong đời mỗi  người.

.

'Biết  đối thủ trận kế của chúng ta rồi.' Đội trưởng đội bóng rổ nói với các  thành viên trong đội sau một buổi tập 'khoa chúng ta sẽ đấu với khoa kỹ  thuật vào cuối tuần này.'

Là  khoa của Jeno. Đã hơn hai tuần kể từ tối hôm đó, thỉnh thoảng Jaemin  thấy Jeno trong trường, cậu ta không thay đối, vẫn lạnh lùng như vậy, có  lẽ Jeno đã quên cô gái đó rồi.

Trận  đấu giữa khoa của Jaemin và khoa của Jeno không làm cậu lo lắng vì  Jaemin chỉ là tuyển thủ dự bị, khả năng ra sân không cao, không lo phải  chạm mặt Jeno trên sân. Dù có chạm mặt cũng chẳng sao, cậu lúc này là  Jaemin, không phải cô gái xinh đẹp mà cậu ta từng gặp gỡ.

.

Trận  đấu cuối cùng cũng đến trong sự hồi hộp của Jaemin. Jeno là tuyển thủ  chính thức của đội kia. Kỹ thuật rất tốt cộng với chiều cao lý tưởng  giúp Jeno liên tiếp ghi điểm. Giữa tiếng hò hét của rất nhiều sinh viên  nữ trên khán đài khuôn mặt Jeno không bộc lộ cảm xúc. Tâm trí cậu ta dồn  hết vào trận đấu, trong giờ nghỉ cũng chỉ đứng một mình nhìn mông lung.

Một  thành viên trong đội của Jaemin bị thương không thể tiếp tục thi đấu và  cậu vào sân thay. Cậu khởi động, hít mấy hơi dài để trấn tĩnh bản thân  rồi chạy vào sân. Vị trí của Jaemin ở cánh trái trong khi Jeno thường  tấn công từ biên bên phải. Để phòng thủ, đội của Jaemin dồn sang cánh  phải, Jeno đi bóng đến giữa sân rồi đột ngột ngoặt sang trái, đối mặt  với Jaemin.

Sự căng  thẳng của Jaemin biến mất, trước mặt cậu là đối thủ, không hơn. Jaemin  nỗ lực phòng thủ, thành công phá màn lên bóng của Jeno. Jaemin thoáng  thấy Jeno sững người khi bị cậu cướp bóng, cậu ta không quen thất bại  chăng? Đội của Jeno nhanh chóng tổ chức tấn công, Jeno dẫn bóng xuống  cánh phải, bị cản lại cậu ta ngoặt sang bên trái và lại đối mặt với  Jaemin. Lần này hai bên đều có đồng đội hỗ trợ, Jaemin cản một cầu thủ  đội đối phương để đồng đội chặn Jeno ném rổ, cầu thủ bị Jeno cản lại  rướn người tới và mất đà ngã xuống kéo theo Jaemin lăn ra sàn.

Jaemin ngã không đau, lưng cậu vừa chạm vào sàn đã có người kéo cậu lên, là Jeno.

'Cậu không sao chứ?' Jeno hỏi.

Jaemin  lắc đầu, tim đập bình bịch mà cậu chắc chắn là không phải do vận động  mạnh, tay của Jeno vẫn còn nắm tay cậu. Jaemin vội rút tay ra và chạy về  phía đồng đội, đằng sau Jeno đứng sững người một lúc rồi lủi thủi bước  về vị trí.

.

Toàn  thân Jaemin ê ẩm sau trận đấu, tập luyện với thi đấu hoàn toàn khác  nhau, va chạm nhỏ trên sân cũng làm đau nhức vô cùng. Ngoài cổng trường  có người ngồi trên chiếc mô tô gạt chân chống lòng đường, là Jeno.

Jaemin  chắc chắn Jeno hoàn toàn không tốt cho tim của cậu, cứ thấy cậu ta là  tim cậu lại đập lúc nhanh lúc chậm. Jaemin lấy vẻ thản nhiên đi về phía  trạm xe buýt, cố lờ đi thực tế là Jeno đang nhìn chằm chằm vào mình.

'Jaemin.'  Jeno gọi. Cậu ta biết tên cậu ư? Hay nhìn vào áo thi đấu lúc nãy.  Jaemin quay lại, nhướn mắt lên tỏ ý không hiểu. 'Va chạm lúc nãy có đau  không?'

Jeno đứng đợi  trước cổng trường để hỏi cậu chuyện va chạm rất bình thường trong thi  đấu? Jaemin không nghĩ ra lí do để cậu ta làm như thế.

'Không sao, chuyện nhỏ, cậu đừng để ý.' Jaemin lắc đầu.

'Để tớ đưa...'

Jeno  chưa nói hết câu xe buýt đã trờ tới trạm, Jaemin giơ tay lên 'chào cậu'  rồi đi thật nhanh, bước lên xe buýt. Cậu thở phào khi ngồi xuống ghế và  xe buýt lăn bánh, trong gương chiếu hậu Jeno vẫn ngồi yên nhìn theo cho  đến khi hình ảnh của cậu ta nhỏ dần rồi mất hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro