Chap 10: "Cô nên trở về rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo lần nữa thức giấc, lúc này cả căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, từng luồn gió tươi mắt thổi từ cửa sổ được mở, làm tung bay chiếc rèm trắng tràn vào phòng.

Hai tay nâng người ngồi dậy, Jisoo dáo dát nhìn khắp phòng, tối qua nhất định không phải nằm mơ, cô quyết định hôm nay xuất viện thật là đúng, nếu không việc tối qua lập lại sẽ hù cô chết mất. Nếu có dì Jennie ở đây...chắc chắn cô sẽ không sợ hãi đến ngất xỉu như vậy.

Jisoo thở nhẹ, mơ màng ngắm từng tầng cây, lá xanh từng cụm từng cụm đung đưa theo gió. Một ngày cô không ở gần dì, một ngày không làm việc, cảm giác nhớ nhung lại tràn lan tâm khảm rồi. Ước gì cô lại được ôm dì vào lòng để dùng tất cả chân tình yêu thương, bộc bạch cùng cô ấy thì tốt biết bao!

"ChiChu!" Tiếng nói mang Jisoo trở về khung cảnh của phòng bệnh.

Xoay đầu nhìn lại, vừa trông thấy người, Jisoo lập tức nở nụ cười, người kia cũng chào đón cô bằng một nụ cười.

"Anh..."

Thì ra là Jiyong, anh ta đến từ khi Jisoo chưa tỉnh dậy, cửa sổ cũng chính anh ta mở ra vì hôm nay trời rất đẹp, nắng ấm rất tốt cho sức khỏe đang trên đà hồi phục của Jisoo "Anh đến lúc nào? Vừa đi đâu vậy?"

"Anh vừa ra ngoài lấy nước nóng vào đây cho em, anh cũng làm thủ tục xuất viện xong rồi, em nghĩ ngơi một chút anh sẽ thu xếp rồi đưa em về nhà." Jiyong vừa châm nước vào ly sữa, vừa khuấy khuấy nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Jisoo.

"Jiyong, còn anh đã nghĩ ngơi đầy đủ chưa đó?" Jisoo cau mày, cô nghĩ đến chiều mới có thể nhìn thấy anh ấy, vì ca trực kéo dài đến 2 giờ sáng nay lận.

Jiyong lại cười "Anh có thể đưa em về rồi nghĩ ngơi sau vẫn không muộn mà. Em không thích nằm đây quá lâu. Anh hiểu!"

"Anh..." mắt Jisoo ngấn nước, cô thật sự cảm thấy biết ơn. Cô thật muốn Jiyong thấy nước mắt của cô đâu, nhưng anh ấy làm cô rất cảm động.

"Con bé này!" Jiyong bước đến chỗ Jisoo mang theo ly sữa, lau đi dòng lệ ấm nóng vừa vô tình trôi tuột từ hốc mắt của cô gái trẻ "Đừng có ngốc, uống đi, rồi nằm xuống nghĩ ngơi, anh sẽ thu dọn sau nhanh đó chúng ta về."

Vuốt ve mái tóc Jisoo, đồng thời căn dặn vài tiếng. Anh ta bắt đầu thu dọn các vật dụng cần thiết.

Jisoo cầm ly sữa ấm trong tay, nhìn Jiyong tất bật, cô may mắn là còn có gia đình và bạn bè. Nếu không, cô chẳng biết làm sao trôi qua những ngày tháng đau khổ trong quá khứ nữa.

"ChiChu! Lát nữa em nhớ gọi điện cho mẹ."

"Em biết." Jisoo xoay đầu đôi mắt tràn đây tâm sự, nhìn xuyên qua khuôn viên bệnh viện đầy nắng.

Mọi điều diễn ra trong căn phòng trắng đều thu hết vào trong mắt của Jennie. Kim Jisoo bây giờ đã chấp nhận mở lòng, cũng có bên cạnh những người bạn đối xử với cô ấy thật sự chân thành.

"Trở về nhà thật là thoải mái!" Jisoo tươi cười vừa bước một chân vào trong nhà đặt biệt cảm khái một câu.

"ChiChu của chúng ta khỏe re, ngày mai đi làm được rồi ha." Jiyong xách túi đi vào thả chìa khóa lên bàn. Nghe thấy cũng không khỏi cười trêu ghẹo một câu.

"Đâu cần đến ngày mai, ngay bây giờ cũng có thể đi được ngay mà." Jisoo thoải mái thả người lên ghế, cởi ra áo khoát ngoài, ôm vào lòng.

"Ai, không được cậy mạnh, nghĩ dưỡng cho khỏe hẳn ngày mai anh em mình cùng đi, có được không?" Jiyong làm ra vẻ quân sự nghiêm túc.

"Yes sir!" Jisoo cũng đứng lên làm động tác tay, đáp lại trò đùa của anh trai.

Sau đó cả 2 cùng phì cười, cô gái trẻ hoàn toàn không hay, thủy chung đôi mắt trăng khuyết vẫn dõi theo từng cử động của bản thân mình.

Đùa giỡn một lúc Jisoo khuyên Jiyong về nhà nghĩ ngơi. Trông mặt anh ta hốc hác thấy rõ khiến Jisoo không nỡ giữ lại lâu hơn. Vừa làm việc vừa chăm sóc cô, anh ấy không bệnh đã là may mắn lắm rồi.

Ngồi một mình trong ngôi nhà rộng lớn vắng lặng, Jisoo rút điện thoại gọi về cho mẹ. Điện thoại đổ từng hồi chuông dài, hơi chập chờn vì tín hiệu kém.

Nhiều năm qua, cha mẹ cô đã dọn về quê an dưỡng tuổi già, bà muốn cô dọn về quê sống với bà. Ở đó cũng có bệnh viện cho cô công tác, công việc nhẹ nhàng lại gần người thân. Jisoo muốn lắm, nhưng cô bắt buộc phải từ chối bà, cô không thể rời bỏ ngôi nhà, không thể rời bỏ người con gái mà cô yêu ở lại cô đơn một mình vì chiếc tủ mang theo Jennie không có cách nào di dời đi chỗ khác cả. Suốt cuộc đời này Jennie ở đâu thì Kim Jisoo ở đó. Cho nên, mặc dù nhiều lần bà đề nghị, song cô vẫn phải bất đắt dĩ lãng tránh thật nhanh sang chuyện khác.

"Alo, Jisoo à?" giọng bà mẹ dịu dàng xa xôi truyền qua điện thoại.

Jisoo cảm thấy cánh mũi cay cay, hai mắt bắt đầu chua sót, cô cảm thấy có lỗi thật nhiều, từng tuổi này vẫn làm cho mẹ lo lắng không yên, không thể cho bà đứa cháu để ẳm bồng.

Che lại ống nghe, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần. Tằn hắn vài cái Jisoo mới đáp trả: "Mẹ, là con Jisoo của mẹ đây!"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sụt sịt giọng mũi, cũng là lúc nước mắt Jisoo cố hết sức giữ lại từng giọt rơi xuống "Soo à, mẹ lên trên đó với con nha, mẹ rất lo cho con.".

"Mẹ! ChiChu không sao rồi, còn có anh Jiyong chăm sóc cho con. Mẹ đừng nhọc thân, đường rất xa thời tiết lại không tốt." dùng hết sức làm cho giọng nói bình thường. Jisoo vuốt mặt, nước mắt trây trét khắp khuôn mặt tiều tụy.

Sau đó Jisoo không dám lên một tiếng nào nữa, tiếng nấc nghẹn vẫn chực chờ trên môi như chỉ cần mở miệng sẽ lập tức phát ra.

Người mẹ vừa khóc vừa nói rất nhiều ở đầu dây bên kia, đều là quan tâm, dặn dò Jisoo phải chăm sóc bản thân thật tốt, không cần phải quá lo lắng cho hai ông bà ở quê. Cô gái nghe nói mà tim như bị dày xẻo từng mảnh, đau đớn vô cùng, nước mắt đã nhiều đến nổi cô không thể dùng tay lau là hết.

Mẹ, Jisoo cảm ơn mẹ...cũng vô cùng xin lỗi mẹ!

Con người mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ chạm phải giới hạn, ai rồi phải trải qua cảm giác của mệt mỏi bất lực ít nhất một lần trong cuộc đời...nhưng con đường đã quyết tâm đi, thì nhớ kĩ không thể trở về, càng không thể hối hận.

Jisoo đôi mắt sưng húp đỏ ngầu cúp máy, chiếc điện thoại nóng hổi sau một cuộc gọi dài, cô biết mẹ bên kia cũng không khá hơn mình là bao. Điều đó khiến cô buồn khôn tả, ai mà vui nổi khi mình luôn là nguyên do khiến người thân yêu luôn khóc chứ.

Uể oải xách túi lên và tiến đến phòng ngủ, tra chìa mở cửa, cả căn phòng chìm đắm trong không gian đen đặc. Ngày xưa Jennie sợ nhất là ánh sáng gay gắt đáng sợ chiếu vào trong phòng, nên chính tay Jisoo đã mắc rất nhiều rèm cửa tối màu. Từng lớp từng lớp chồng chéo lên nhau, thế nên cả căn phòng rộng lớn hai cửa sổ không có tia nắng nào len lõi vào nổi. Kể cả sau này cô ấy đi mất Jisoo vẫn không tháo xuống, với mong mỏi là một ngày cô ấy trở về sẽ vui vẻ nhận ra hết thảy đều như cũ.

Thả túi xách ngay tại cửa, cũng không màng thay đồ, Jisoo để nguyên hiện trạng leo lên giường, chiếc giường một ngày thiếu hơi chủ thật là lạnh đến kì lạ, giống hơi lạnh trên người cô ấy vô cùng. Jisoo cười to chua xót, cô lại bắt đầu hoang tưởng nữa rồi.

Này, Kim Jisoo! Cô ấy đi rồi, làm ơn đi mà...

Cô có nên làm việc gì đó "điên điên" cho qua ngày rạng tháng không nhỉ?

Rèm cửa được kéo qua một bên, từng dòng chảy vàng óng thi nhau đổ vào từ khung cửa lớn, bừng sáng sức sống chiếu rọi một nữa căn phòng. Jisoo đứng giữa cửa sổ lớn cao ngất một tay giữ rèm một tay đưa lên mắt che bớt ánh sáng, khu vườn hoa hồng héo úa hiện ra trong con ngươi u sầu của cô gái nhỏ, từng hàng cây khô quắc ngã rạp. Rất lâu Jisoo đã không còn thời gian rãnh rỗi để chăm sóc vườn hoa mà cô dóc lòng trồng tặng cô ấy nữa, công việc khiến cô bận rộn, nỗi nhớ khiến cô bận rộn, cả đống chuyện ngỗn ngan đều khiến cô bận rộn. Jisoo sớm lãng quên vườn hoa năm nào, nó héo úa đi theo từng ngày mòn mỏi giống như cô vậy! Chỉ khác nguyên do mà thôi.

Vì sao tất cả mọi thứ trong nhà đều làm Kim Jisoo đau lòng dù thời gian trôi qua rất lâu rồi vậy. Tại sao lại như thế chứ? Cô sinh ra là để hứng chịu nổi u sầu tương tư ư?

"Ông trời hãy trả lại cô ấy cho Kim Jisoo đi, tôi chịu sống ít đi một chút đó, chỉ cần được ở bên cô ấy thôi." Jisoo ngước nhìn ánh mặt trời chói lóa. Mặc kệ ánh sáng gay gắt đang thiêu đốt đôi mắt, miệng lẩm bẩm khẩn cầu, cũng may trong phòng chỉ có một mình Jisoo nếu có thêm người chắc chắn sẽ có rằng cô bị tăng động mất.

Tiếng chuông cửa cắt ngang khoảnh khắc "điên điên" của cô gái trẻ. Jisoo không vui vuốt mặt, thở hắt một hơi, nói một vài câu không có nội dung, song lên đường đi mở cửa.

Jennie bịt chặt miệng, nước mắt không ngừng tràn ra, cô rốt cuộc đã gặp được người chịu sinh yêu thương cô dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù cô có là gì đi chăng nữa. Mười lăm năm trước, cô cho rằng do Jisoo trẻ người non dạ vậy. Mười lăm năm sau, cô có thể khẳng định tình yêu cô ấy dành cho cô là thật và có trời đất chứng giám tình cảm cô dành cho Jisoo đã sớm vượt qua cái gọi là tình yêu, mà là cả một sự khâm phục to lớn. Nếu đổi lại Jennie là người chờ đợi trong vô vọng mười lăm năm, đau khổ hay dằn vặt cũng chỉ có một mình không thể giải bày với ai? Có chắc cô sẽ không yêu thương một con người thật sự nào đó ngoài kia?

Cô đã từng ra đi vì cô ấy vậy bây giờ cô cũng nên trở về vì cô ấy.

Jennie cô không xứng đáng có được hạnh phúc. Nhưng...Kim Jisoo xứng đáng có được Jennie hơn bất cứ ai trên đời này. Vì cô đã chân chính nhận ra, bản thân mình là tình yêu, là hạnh phúc vô hạn của Kim Jisoo.

Cửa vừa mở bóng trắng lao nhanh vào trong nhà, Jisoo bị ôm một cú mạnh, muốn ngã ngược ra sau.

END CHAP 10

-----

Sau thời gian dài không đăng nhập vô được nick thì mình đã trở lại rồi đây, không biết mọi người còn nhớ đến fic này không ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro