Chap 2: "Vì đứa trẻ mà hao tốn tâm sức."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie bận rộn hơn trong công cuộc bảo vệ đứa bé, hai tháng trước đây một lần bà giúp việc phải vào thị trấn một chuyến để mua thêm đồ dùng cá nhân cho bà bầu, nếu không có cô khẳng định là hỏng bét cả, bà bầu thế nhưng một thân một mình trèo lên cao để nhặt đồ vật, hỏi có bao nhiêu nguy hiểm rình rập , nhỡ trượt chân té xuống thì có Hoa Đà gì đó sống dậy cũng không thể cứu nổi đứa bé đâu...

Còn nữa, 3 tuần vừa qua...ngày nào cô cũng thấp thỏm, nhìn một mình bà bầu đi dạo quanh hồ, ngấp nghé cứ như khỉ đi trên dây vậy, trong khi bà giúp việc lại ngủ ngon lành bên gốc cây sau khi buông vài câu nhắc nhở, cũng không thể trách bà ta được, ngôi nhà quá lớn để dọn dẹp, phải chăm thêm một phụ nữ mang thai là cả một vấn đề, còn cô chỉ có thể trố mắt mà ẩn trong chiếc nón rộng vành sử dụng tâm thuật âm thầm bảo vệ tránh cho rủi ro mang đi đứa nhỏ của cô.

Tuy là còn bao nhiêu là cái sợ đông sợ tây nhưng Jennie cảm thấy rất vui , rất có thành tựu, từng ngày trôi qua lại mang màu sắc khác nhau.

Đứa bé à!!con phải biết Jennie rất mong đợi con, phải khỏe mạnh nhé!!!

Một đêm mưa gió sóng chớm giật đùng đùng ngoài khung cửa thì bên trong gian nhà lại tràn đầy tiếng la hét thống khổ của phụ nữ,...phải, bà bầu lâm bồn rồi, đang cố gắng vượt cạn mà không có người đàn ông nào bên cạnh ngoài cô giúp việc, bà bác sĩ được hắn ta mời đến đây 2 tuần trước cùng với 1 hộ lí.

Không có ai biết được sự hiện hữu của công thần Jennie, cho dù thế cô cũng vô cùng vui mừng, sắp được gặp bảo bối rồi, đối với đứa trẻ Jennie có một loại chờ mong chưa bao giờ có trong đời.

"Gruu...ha...đau quá~~ đau..!!" Tiếng kêu đau liên tục vang ra từ căn phòng đóng kín cửa.

"Ráng lên , hít sâu..hít sâu , em bé vẫn chưa ra" Bà bác sĩ bình tĩnh nói, tuy thế trên trán đã lấm tấm từng giọt mồ hôi "Một lần nữa nào...rặn đi..."

Bên ngoài Jennie bay qua bay lại sốt ruột, đã rất lâu vẫn không thấy động tĩnh gì của đứa bé cả, cô sắp điên đến nơi rồi, rất muốn bay thẳng vào đó xem sao nhưng không dám chỉ biết đứng nhìn cách cửa rồi tự trấn an bản thân.

Cô hộ lí nhiều năm kinh nghiệm chạy ra chạy vào đổi nước nóng, bận rộn , hối hả cả nữa ngày rốt cuộc..

"Oaoaoaoa ~~~" Tiếng trẻ còn vang vọng từ trong phòng, Jennie mừng rỡ ngay lập tức xuyên tường bay thẳng đến chỗ bác sĩ chuẩn bị cắt dây rốn cho em bé.

"God..dễ thương quá đi mất" Jennie cắn môi, khuôn mặt biểu cảm cực độ cho thấy cô ấy vui cỡ nào, miệng cười toe toét cộng với đôi mắt lưỡi liềm cứ như đây là lần đầu tiên cô trông thấy trẻ sơ sinh ấy, tay chân quơ quào tứ tung hết nắm tóc đến ôm má rồi tự nắm lấy lỗ tai.

Người phụ nữ suy yếu nằm trên giường, thở nặng nhọc những vẫn mỉm cười.

Em bé nhỏ xíu được bác sĩ đỡ nhẹ trên tay, mắt vẫn chưa mở nhưng tiếng khóc quả thật vô cùng vang dội chứng tỏ bé rất khỏe mạnh, Jennie lẽo đẽo theo sau cảm thấy niềm tự hào tăng lên một chút, công chúa nhỏ thật đáng yêu.

"Chúc mừng bà mẹ trẻ đã sinh ra một tiểu công chúa" Bác sĩ sau khi đặt tiểu thiên thần được tắm rửa sạch sẽ vào trong lòng người mẹ mới, lên tiếng chúc mừng và thông báo giới tính đứa trẻ, nấn ná dặn dò rồi lui ra bên ngoài.

Đứa trẻ khóc xong yên tĩnh ngủ, người phụ nữ kia nhìn nó với đôi mắt buồn nụ cười trở nên chua xót vô cùng, đứa trẻ sau khi sinh ra lại không có bố bên cạnh, có bao nhiêu đáng thương, em bé xinh xắn thế kia, sau này khẳng định sẽ là một mỹ nhân, Jennie say sưa chăm chú ngắm nhìn đứa nhỏ đang ngủ, thầm nhủ bảo vệ thật tốt đứa trẻ, không có cha cũng không sao.

Dường như ý định ban đầu, Jennie đã thất bại ttong việc thi hành rồi đây.

"Jisoo..tên của con là Jisoo, Kim Jisoo của mẹ, con yêu của mẹ" Bà mẹ trẻ ôm đứa con vào trong ngực thật chặt, giọt nước mắt lặng lẽ dọc theo bầu má rơi lên trên gương mặt sinh linh nhỏ bé đang ngủ say "Mẹ sẽ yêu con thật nhiều , yêu luôn phần của hắn."

Tên thật đẹp!!..xin chào con..Kim Jisoo!!!

Jennie lướt nhẹ đến bên chiếc nôi của đứa nhỏ say ngủ, yên lặng quan sát thật lâu...em bé càng lớn càng dễ thương quá, ngoài tiếng khóc chào đời mấy tháng qua Jisoo rất ngoan, ít khi quấy phá.

Jennie dịu dàng chìa tay vào trong nôi, chỉ muốn phát họa gương mặt đứa trẻ đang ngủ song chạm như chạm phải ổ kiến nhanh như chớp rút trở lại, mắt mở to, mắt chớp liên tục, Jennie có chút không tin được.

Đầu ngón tay vừa chạm vào đứa trẻ lập tức truyền tới hơi ấm dọa ma nữ 1 phen, thật sự là cô đã cảm nhận được độ ấm, đột nhiên đứa trẻ khóc ré làm Jennie giật bắn. Có lẽ ngón tay lạnh lẽo chọc thức nó mất rồi.

Người mẹ chạy vội tới bên nôi đem đứa trẻ bế lên, miệng còn không quên dỗ dành, đứa nhỏ an tĩnh trở lại, nằm im trên trong lòng mẹ mở to mắt nhìn vào khoảng không chính xác là nó đang nhìn về phía dì xinh đẹp nào đó đang đứng há hốc như tượng đá, thế nhưng nở nụ cười 2 bàn tay bé xíu chụp chụp về phía đó.

"Con bé này, không được quậy nữa" Người mẹ thả đứa nhỏ vào nôi, liên tục hát ru đưa đứa bé về lại với giấc ngủ trưa ngắn ngủi.

Lần thứ 2 Jennie nhảy dựng trong một khoảng thời gian ngắn "Ông trời , cư nhiên con bé có thể nhìn thấy tôi kìa"

Mỗi ngày trong ngôi nhà lớn trên đồi đều vang lên tiếng trẻ em cười đùa vui tươi, cha Jisoo không thấy quay trở lại một lần nào, chắc hắn thất vọng lắm vì Kim Jisoo là một công chúa, chẳng phải hoàng tử. Cả đời Jennie sẽ không có 'diễm phúc' gặp lại hắn ta lần nữa đâu nhỉ, dù sao hàng tháng đều chu cấp lại đây không ít tiền, cuộc sống của Jisoo tốt là được không cần kẻ máu lạnh như hắn ta.

Jennie rất hay ngồi trên bệ cửa sổ vòm thật lớn chính giữa đại sảnh quan sát đứa trẻ, đôi khi sẽ bắt gặp nó đang nhìn mình, Jennie càng khẳng định cô bé nhìn thấy được cô, nếu nó biết nói chắc chắn sẽ hỏi mẹ nó cô là ai, Jennie cong môi thành nụ cười nhỏ đầu óc cô dạo này có vẻ hay ghĩ ngợi lung tung hơn trước, phần lớn là nghĩ về đứa bé.

Jennie rất muốn đến gần chơi đùa với Jisoo nhưng lại sợ âm khí trên người cô ảnh hương đến thân thể non nớt của nó nên đành thôi, Jisoo yêu thích cô, con bé sẽ mỉm cười hoặc bò lại gần khi trông thấy cô nhìn nó, mỗi lần như thế cô đều rất vui vẻ, lại bắt buộc mình phải tránh đi, nhiều lúc khiến con bé khóc, lòng cô như thắt lại, đều là muốn tốt cho nó cả, nhưng tự nhiên Jennie lại không tránh khỏi xót xa.

Để hạn chế làm Jisoo khóc, lâu lâu sẽ dùng tâm thuật đem đồ chơi cho Jisoo, hiếm hoi pha sữa cho con bé uống, nhìn nó uống ngon lành bình sữa do cô pha, Jennie cứ như được sống lại một lần nữa, có lần còn mặc kệ hết thảy đến gần làm mặt ngốc chọc con bé cười, nhưng cô chưa bao giờ dám chạm vào con bé lần nào nữa, vì nó sẽ lại khóc, và lòng cô sẽ đau.

Jisoo lớn dần càng quen với sự có mặt của cô nhiều hơn một chút, cô bé hay nhìn cô cười ngây ngô hơn, ánh mắt thông minh như muốn nói "Dì ơi!! hãy đến đây chơi với con đi" không yêu cũng không được, chưa bao giờ con bé biết đến sợ cô cả, chắc nó cảm nhận được rằng cô yêu thương và bảo vệ nó nhiều thế nào,câu đầu tiên Jisoo nói thật sự không phải mẹ hay cha mà là "lại đây", con bé thật sự nói "lại đây" đó...làm cả nhà ai cũng kinh ngạc thật lâu, làm sao con bé biết nói câu đó, tuy không đầu không đuôi nhưng Jennie ngoài kinh ngạc ra cũng hiểu con bé là đang gọi mình, vì đôi tay nhỏ xíu là hướng cô chụp chụp ngoắc ngoắc, chắc không có mẹ nó giữ lại con bé đã bò đến bên chỗ của cô rồi, mỗi một hành động lời nói của Jisoo không khỏi làm cho Jennie càng thích con bé nhiều hơn, cô cảm thấy được vẫn còn lí do để bản thân tồn tại, con bé như ốc đảo cứu sống người chờ chết khô trên sa mạc là cô, bao nhiêu đơn côi trong cuộc đời cô vì sự có mặt của nó mà tan biến dần cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Nhưng đó cũng là điều cô lo sợ nhất, ma và người khác biệt rất lớn, kéo theo nhiều biến cố nếu cố chấp tương tác với nhau, ông trời thật ra đang trừng phạt cô.

Thực tế ngay từ đầu không nên cho một đứa trẻ họ Kim tiến vào khuấy động sự cô độc của cô mới đúng, vậy đây đâu phải là lỗi của cô, khi Jisoo lớn lên nếu con bé muốn cô rời xa khỏi cuộc đời nó, cô sẽ đi mà không một lời oán thán là được.

Ừa, như thế là được rồi...phải không??

END CHAP 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro