Chương 34 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Kim Trí Tú tắm rửa, Kim Trân Ni gọi phục vụ đưa lên một dàn âm thanh, đồng thời tìm thấy trong ngăn kéo một đĩa CD nhạc trữ tình. Tiếng hát trầm thấp chậm rãi chảy quanh phòng:

♫...Tình chưa dứt, yêu chưa dứt,

Thành tâm thành ý, cả hai hiểu cho nhau.

Dù gió mưa cùng bao gian khổ phía trước sẽ chẳng bao giờ chùn bước.

Hãy để trái tim ta hòa nhịp cùng trái tim người,

Thành tâm thành ý, chớ hoài nghi nhau.

Sau nụ cười ngắn ngủi hãy trao nhau nụ hôn ba phút triền miên...♫

Khi Kim Trí Tú bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy Kim Trân Ni đang ngồi trên sô pha. Tay cô đang cầm ly rượu đỏ, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, bàn chân hơi đung đưa theo điệu nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nét mặt đắm chìm trong âm nhạc, ngồi dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng toát ra vẻ tao nhã đến mê người, bởi vì chỉ mặc trên người chiếc áo tắm nên làn da thịt tuyết trắng lấp ló lộ ra dưới cổ áo chữ V. Trong đầu Kim Trí Tú lập tức liên tưởng đến từ cảnh xuân khoe sắc.

Hình ảnh đó khiến tim Kim Trí Tú chợt run rẩy, bước từng bước thật nhẹ đến cạnh Kim Trân Ni, nâng cằm, hôn lên môi cô. Sau ba phút hôn triền miên, mới quỳ một chân bên cạnh, bề mặt mềm mại của sô pha lập tức lún xuống. Cô nắm thật chặt những ngón tay của Kim Trân Ni, nhẹ nói: "Em muốn làm người yêu của chị cả đời."

Kim Trân Ni nhìn sâu vào đôi mắt tràn nhập dịu dàng của Kim Trí Tú, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không được."

Vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Kim Trí Tú tức thì bị ưu thương thay thế, nhưng chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Vì sao?"

Kim Trân Ni rút tay mình ra, múa may trong không trung: "Nếu tôi có thể sống đến tám mươi tuổi, như vậy sinh mệnh cũng chỉ còn lại chưa tới 2/3, mà tôi cảm thấy một người chỉ cần sống đến sáu mươi là đủ, nên em chỉ cần giống như bài hát này, yêu tôi nửa đời là được."

Sự căng thẳng của Kim Trí Tú lúc này mới buông xuống, hơn nữa còn tràn đầy vui sướng, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng kinh người: "Ý của chị là chị cũng yêu em phải không? Chị còn nguyện ý cùng em một chỗ?"

Kim Trân Ni im lặng, chỉ nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa định cất lời thì Kim Trí Tú lại cúi thấp đầu.

Kim Trí Tú có chút nản chí nói: "Đáng tiếc giờ em chỉ còn hai bàn tay trắng, chẳng còn xứng với chị."

Kim Trân Ni có chút buồn cười nhìn cô. Kim Trí Tú đang cúi thấp đầu nên cổ áo cũng trễ xuống, trên mái tóc đỏ gợn sóng còn vương hơi nước, bộ dạng bây giờ của cô rất đáng thương, như một đứa trẻ không được ăn kẹo. Tình cảnh thế này khiến cô nhớ lại những ngày còn làm gia sư năm năm trước, sau khi tắm xong hai cô cũng thường giống như bây giờ, khoanh chân cùng ngồi đối diện trên ghế sô pha hoặc trên giường, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra bao trùm lấy nhau. Thế nhưng lại khác ở chỗ, khi đó cô đối mặt với Kim Trí Tú không chút tạp niệm còn bây giờ lại có cảm giác dục vọng trong máu đang cháy lên, nhất là khi ngửi được mùi thơm con gái trên người Kim Trí Tú, hệt như bỏ thêm chất xúc tác vào trong huyết quản. Cô không quên việc còn chưa làm xong ở bể bơi.

Kim Trí Tú đang cúi đầu, nên không thể thấy trong mắt Kim Trân Ni lóe lên ánh lửa, mà chỉ biết nhấm nháp cảm xúc ưu sầu trong lòng.

Kim Trân Ni lại uống thêm một ngụm rượu đỏ, nhưng không nuốt vào mà lại nâng mặt Kim Trí Tú lên, không chút do dự đưa hết ngụm rượu đó vào trong miệng cô, rồi rời khỏi đôi môi đỏ mọng, ngắm nhìn yết hầu Kim Trí Tú nuốt xuống từng chút một.

Ánh mắt của Kim Trí Tú bắt đầu trở nên mê say, tựa như ngụm rượu vừa nãy đã làm cô say. Cô cứ như vậy nhìn chăm chú Kim Trân Ni không hề chớp mắt, trong đó có cả sự chờ mong.

Kim Trân Ni không làm cô thất vọng, liền ấn vai cô xuống sô pha. Nhưng ngay khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Kim Trân Ni dừng lại, nhẹ nhàng lùi lại hỏi: "Kim Trí Tú, tôi muốn hỏi em một điều."

"Hửm?" Kim Trí Tú khẽ nhíu mày. Ngay lúc này còn hỏi gì nữa?

"Em..." Kim Trân Ni dừng lại một chút, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn thốt ra câu hỏi: "Còn hay không?"

Kim Trí Tú không theo kịp suy nghĩ của Kim Trân Ni, nghi hoặc hỏi: "Còn cái gì?"

Trên đầu Kim Trân Ni lập tức hiện ra ba đường vạch đen. Còn tưởng con nhóc này đã trở nên thông minh hơn, ai ngờ vẫn ngu ngốc như xưa, ngay cả vấn đề này cũng nghe không hiểu. Kỳ thật cô không để ý Kim Trí Tú có còn tấm thân trinh trắng hay không, cô chỉ muốn biết nếu không còn, vậy người may mắn kia là ai? Vén mấy sợi tóc mai bên tai Kim Trí Tú, dùng giọng thật nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây có ai từng đối với em giống tôi lúc này chưa?"

Kim Trí Tú dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ của cô, mặt chợt đỏ, vội vàng biện bạch: "Em..."

Hai chữ không có chưa kịp thốt ra đã bị Kim Trân Ni nuốt vào trong miệng. Cô dời môi, dùng một giây đồng hồ ngắn ngủi làm ra quyết định: "Quên đi, vẫn để tôi tự tìm đáp án vậy."

Kim Trí Tú nghe thấy những lời này, mặt lại càng đỏ hơn, thậm chí Kim Trân Ni còn chưa chạm vào người mà cô đã thấy bản thân ẩm ướt cùng run rẩy. Cô nghĩ, Cứ cho chị ấy một bất ngờ không phải tốt hơn sao? nên không nói thêm gì nữa.

Không giống với lần đầu tiên khi Kim Trí Tú muốn cô, đó hoàn toàn là làm mò và bấn loạn. Từ năm năm trước, sau khi Kim Trân Ni bị Kim Trí Tú đẩy ngã vô số lần, đã tự học thành tài. Tuy vẫn luôn là người bị áp nhưng cô biết hôn nơi nào là mẫn cảm, hôn nơi nào là thoải mái, hôn nơi nào gây cảm giác kích thích.

Kim Trân Ni cúi đầu, thì thầm một tiếng bên tai: "Kim Trí Tú." rồi bắt đầu vẽ lên bức tranh hình hồ lô, hôn người dưới thân theo tuần tự. Đầu lưỡi lướt qua vành tai, sườn mặt, chóp mũi, cho đến khi dừng lại bên bờ môi mềm mại ướt át kia mới phát hiện, mọi việc phát triển dường như không thể theo khống chế của chính cô. Kim Trí Tú chỉ mới cuộn đầu lưỡi đáp lại, lập tức cô đã có cảm giác như bị cắn nuốt đến hít thở không thông, sau một hồi dây dưa, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, từng tiếng thình thịch còn vang vọng bên tai. Làm sao còn có thể suy nghĩ nên hôn nơi nào trước, hôn nơi nào sau, hôn nơi nào thoải mái, hôn nơi nào mẫn cảm? Mỗi một chỗ của người dưới thân đều mang theo lực hấp dẫn trí mạng, khiến cô hận không thể nuốt hết tất cả.

Rời khỏi môi Kim Trí Tú, hôn nhẹ nhàng từng chút lên cổ của cô, bàn tay lần mò xuống dưới dây lưng áo tắm, chỉ nhẹ nhàng kéo, tức thì Kim Trí Tú đã trơn bóng hiện ra. Kim Trân Ni đánh giá Kim Trí Tú hệt như đánh giá một món đồ trân bảo hiếm có. Ánh mắt dần dần trở nên nóng rực, nếu lúc này Kim Trí Tú mở mắt ra, sẽ nhìn thấy một ngọn lửa cháy bỏng trong đôi mắt ấy.

Bởi vì không gian sô pha nhỏ hẹp, làm Kim Trí Tú không thể duỗi chân tay ra, chỉ có thể gấp khúc co lên. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run run nói cho Kim Trân Ni biết trong lòng cô đang cực kỳ hồi hộp.

Kỳ thật Kim Trân Ni cũng không trấn định hơn bao nhiêu, nhưng vẫn dịu dàng vỗ nhẹ mặt Kim Trí Tú, nói: "Chúng ta tới giường đi."

"A?" Kim Trí Tú mở mắt, trong đó tràn đầy ý loạn tình mê, sau một lúc lâu mới hiểu rõ lời Kim Trân Ni nói, nghe lời đứng dậy, "Ừm."

Đứng dậy rồi, Kim Trí Tú mới biết trên người cô không còn một thứ gì che lấy, mặt lập tức thẹn thùng vô cùng, mấy bước đã chạy tới bên giường, lao vào trong chăn trốn, chỉ lộ ra cái đầu nhìn Kim Trân Ni.

Khó thấy được Kim Trí Tú còn để lộ vẻ xấu hổ đáng yêu thế này trên giường, Kim Trân Ni cảm thấy buồn cười, khúc khích một tiếng, cũng hoà dịu không ít cảm giác khẩn trương. Có vẻ như không cần thâm nhập cũng biết oắt con trên giường kia còn chưa qua lễ thành nhân. Tâm tình vui vẻ bước qua, ôm cả Kim Trí Tú cùng mền, đối mặt nói: "Nhìn em cứ như đang sợ ấy nhỉ?"

"Ai... Ai sợ." Kim Trí Tú cậy mạnh phản bác, chính là ngữ điệu khẽ run đã vạch trần lời nói dối.

Kim Trân Ni cực yêu bộ dạng cô lúc này, tuy rằng không khí bị hai câu đối thoại làm hỏng không ít, nhưng không quan trọng. Trọng yếu nhất, cô muốn có toàn bộ Kim Trí Tú, không chừa lại chút gì. Hít sâu một hơi, kéo tấm chăn trên người Kim Trí Tú ra, dùng đôi tay ôm chặt lấy cô, hôn lên xương quai xanh tinh xảo, cần cổ mẫn cảm thon dài, cùng phía trên đầy đặn mềm mại.

Kim Trí Tú cắn chặt răng nhưng vẫn không thể kiềm nén được tiếng rên rỉ bật ra theo từng nụ hôn của Kim Trân Ni, càng hôn xuống dưới, tiếng rên rỉ càng kịch liệt hơn. Cảm giác này thật khác khi cô hôn Kim Trân Ni, cả người như ngâm trong nước, sức lực hoàn toàn mất hết, không cách nào kiểm soát cảm xúc trong lòng. Bàn tay vuốt ve trên người cô dù rất lạnh lẽo nhưng khi lướt qua da thịt lại tựa như khơi lên ngọn lửa bùng cháy, sức nóng đến kinh người, thậm chí còn lưu lại dấu vết.

"Kim Trân Ni..." Kim Trí Tú nhịn không được, khẽ kêu lên.

Kim Trân Ni cũng sắp bị hòa tan trong những nụ hôn, đôi môi luyến tiếc rời khỏi thân thể cô, chỉ dùng âm mũi nỉ non một tiếng "Ừm~". Trong đêm tịch liêu, âm thanh đó tràn đầy hấp dẫn, giờ phút này cô giống như một sứ giả của sự quyến rũ.

Tâm Kim Trí Tú lập tức hóa thành vũng nước, tay leo lên cổ Kim Trân Ni rồi trượt vào bên trong áo tắm. Khi chạm tới phần da thịt nóng bỏng mới an định tinh thần đôi chút, rồi bắt đầu lung tung cởi quần áo của cô nhưng làm sao cũng không cởi được.

Kim Trân Ni cảm nhận được hành động trúc trắc của Kim Trí Tú, cầm lấy tay, chỉ dẫn cho cô cởi áo tắm của mình, rồi lại ôm, hôn môi, dây dưa quấn lấy nhau.

Da thịt mịn màng của Kim Trí Tú khiến Kim Trân Ni đắm chìm trong sự mê muội. Không nhịn được hạ từng nụ hôn ấm áp trơn ướt trên người cô cho đến khi cả hai cùng động tình thì toàn bộ ngại ngùng đều bị vứt hết ra sau. Không còn có thể nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ còn một ý niệm duy nhất trong đầu, Kim Trí Tú là của mình!

Hơi thở Kim Trân Ni mang theo run rẩy, cúi xuống nỉ non bên tai Kim Trí Tú: "Bé yêu à, sẽ đau đấy."

Kim Trí Tú nhẹ nhàng Ưm một tiếng. Ngay cả Kim Trân Ni còn chịu được, làm sao cô không chịu được đây? Trên mặt viết tám chữ thật to: thấy chết không sờn, phóng ngựa lại đây. Nhưng khi ngón tay Kim Trân Ni đâm thủng sâu trong thân thể, nước mắt Kim Trí Tú lại chợt chảy xuống. Đúng là lần đầu thực sự rất đau.

Kim Trân Ni sợ tới mức dừng lại, ngón tay bên trong thân thể không dám động, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: "Em không sao chứ?"

Kim Trí Tú không nói gì nhưng vẻ thống khổ trên mặt đã nói hết cho Kim Trân Ni biết phải làm sao.

Khóe miệng Kim Trân Ni nhếch lên thành nụ cười. Mọi chuyện đúng như cô mong muốn.

Sau một hồi tận tình dây dưa, Kim Trí Tú run rẩy nở rộ dưới đầu ngón tay của người cô yêu. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác như bị chìm ngập, giống chiếc lá chầm chậm rơi trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro