Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic Hồ Yêu do có chút trục trặc nên có thể tui sẽ không viết, cũng xin lỗi vì thất hứa.

Tui sẽ đăng fic này, mong mọi người ủng hộ có gì sai sót hay góp ý cứ cmt nha.

______

- Đứng lại!! Đứng lại!!

Một đám người đuổi theo một người đang chạy thục mạng trong lòng chợ. Chạy đến bến tàu hắn ta mới chịu dừng lại, nhưng cũng không hẳng là do hắn mà là do có người chặn đường!!

Bây giờ nó mới biết sợ quỳ xuống đất vừa lậy vừa khóc:

- Chị Tú...em lỡ dại, không biết đây là khu của chị..nên mới dám làm liều..chị tha tội cho em..

Trí Tú đốt điếu thuốc đang ngậm trên môi rít một hơi cúi thấp mặt phà khói rồi cười nhếch mép:

- Không biết hay do mày muốn tới đây phá tao? Tao thu tiền bảo kê ở bến tàu này lúc miệng tao con hôi sữa, đến bây giờ toàn là mùi rượu mùi thuốc mày nói không biết là không biết sao!?

- Em..em..thiệt tình không biết mà chị..chị tha cho em..

Trí Tú bật cười lớn rồi lắc đầu, rít thêm một hơi thuốc nữa. Nhìn thẳng vào mặt nó hếch mày:

- Mày nuốt điếu thuốc này đi thì tao xem như chưa có chuyện gì!!

Cô đưa điếu thuốc còn đang cháy về phía nó. Nó ngơ mặt hai tay run run nhận lấy điếu thuốc rồi nhắm mắt nhắm mũi thảy nó vào họng. Cảm giác nóng khi đầu lửa chạm vào lưỡi còn thêm mùi khói nòng xộc lên. Khiến nó ho sặc sụa, thà vậy còn hơn là mất mạng. Trí Tú ngửa đầu cười hả hê, phát tay một cái thì cả đám đàn em phía sau ùa đến đá đạp vào người nó liên tục.

Đến khi người nó bê bết máu Trí Tú mới cho dừng. Cô ngồi thụp xuống nắm lấy tóc nó ngửa lên trời gằn giọng:

- Nhớ kỹ mặt tao!! Kim Trí Tú, bảo kê khu bến tàu. Về nói với đại ca của mày đừng có chơi mấy trò hèn hạ đó, nếu có lần sau mày không còn mạng để về đó báo tin đâu con.!

Lúc rời đi Trí Tú còn đá cho nó một cái bỏ ghét. Dám đến khu cô quậy sao, chán sống. Trí Tú ra khỏi khu bến tàu đi vào còn hẻm nhỏ.

Bước vào đến nhà đã bị một giọng nói có phần cứng tuổi ngăn lại:

- Con lại đi đánh nhau?

Trí Tú cười hề hề đáp:

- Đâu...đâu có, ngoại đừng có nghe người ta nói bậy.

- Nghe? Là ngoại tận mắt thấy con đánh người ta chết sống ở sau bến tàu.

Không biết nói làm sao Trí Tú liền đi đến đỡ lấy giỏ sách trên tay bà đặt lên bàn gỗ. Để bà ngồi vào ghế bóp vai vuốt giận:

- Tại nó không biết điều nên con đánh cảnh cáo vậy thôi. Chứ nếu nó biết điều thì con đâu có đánh nó.

- Ơ hay con nhỏ này!! Nay còn biết trả treo với ngoại nữa hả?

- Con đâu có, ngoại phải tin con chứ.

Trí Tú ngồi cạnh bà nũng nịu nhưng với bản mặt lì lợm chấm chơ chấm chắc đó bà thấm hết nổi rồi. Bà cung tay cóc vào đầu cô một cái:

- Con đó, con gái gì mà suốt ngày cứ đi theo bọn giang hồ đánh đấm. Chẳng có ra ôn ra hồn gì hết. Sao không đi kiếm công việc gì đó ổn định đàng hoàng mà làm, sau này còn lo cho bản thân.

- Công việc này cũng ổn định mà ngoại.

- Ổn chỗ nào? Hôm thì tét đầu hôm thì mẻ trán, con coi người con đi không có chỗ nào là không có sẹo hết. Ổn của con là như thế hả?

Trí Tú không biết phải nói sao cho ngoại cô hiểu nữa. Nhưng mà ngoài việc này ra cô chả làm được việc gì khác hết. Thấy Trí Tú cứ im im bà cũng đủ hiểu là nó không muốn thay đổi đành lắc đầu mặc kệ cầm lấy giỏ sách ra sau bếp.

Căn nhà thiết nhỏ cặp mé sông. Nhà bà không giàu có chỉ đủ ăn, nhờ vào công việc nhận may sửa đồ nên cũng đủ ăn đủ mặc không dư giả gì mấy.

Trí Tú nằm trên cái võng trước nhà đung đưa tay thì gác lên trán hết sức rầu rĩ. Không phải cô không muốn làm mấy chuyện tự tế mà căn bản cô không thể làm được. Có lần cũng thử đi bưng quán ăn nhưng khách cứ hói mãi còn bị chủ nói nặng nói nhẹ nên Trí Tú nổi điên đập hết phân nửa quán. Làm bà phải đến đó xin lỗi còn lấy ra hết số tiền tiết kiệm được đền cho người ta.

Đang bần thần suy nghĩ một tiếng bô nổ làm Trí Tú giật mình nhìn đuổi theo rồi buộc miệng chửi:

- Khiến chết hay gì mà chạy kiểu đó!!

.....

- Thì..từ từ tui trả chị làm gì dữ ạ.

- Từ từ là sao mậy? Quá hạn cả tháng trời của tao rồi! Nếu tháng này mày không trả tao kêu người tới chặt mày ra quăng cho cá ăn!!

- Ờ có ngon bà kêu đi..kêu đi..hứ..muốn hù tui hả bà dà!?

Thái Anh ngắt máy chề môi. Mới lố có một tháng làm quá, tại hổm rài thua quá nên mới thiếu lại thôi chứ thắng là trả dứt lâu rồi. Quăng điện thoại sang một bên Thái Anh ngồi trên ghế bắt chéo chân vừa dũa vừa thổi thổi vào móng tay.

Một tiếng bô nổ khá lớn vang lên khiến Thái Anh ngẩn mặt nhìn. Một bóng cao bịt chặt hết mặt mũi trên tay còn cầm theo con dao:

- Bây giờ muốn chặt mấy khúc!!

Thái Anh sợ đến hét toát lên chạy đến núp sau tủ kính. Vừa hí mắt nhìn vừa run giọng đáp ra:

- Tha..tha mang cho em đi...nợ em trả..em trả mà, tại mấy rài thua quá nên em chưa có đủ tiền..

Mới đây mà đến nhanh vậy sao, biết dậy không thách thức bà ta cho rồi. Lệ Sa khó hiểu trước hành động của Thái Anh cho lắm, cô kéo bịt mặt xuống nhíu mày hỏi:

- Cái gì mà tha mạng bà nội? Tui giao đá.

Thái Anh nín khe bước ra khỏi tủ kính chống hông nhìn chằm chằm mặt Lệ Sa, rồi chửi cô một tràn:

- Giao đá? Bộ giỡn mặt hả!! Giao đá thì chạy dô tới đây kêu chị ơi em giao đá, chị muốn chặt mấy khúc. Tự nhiên dô đây kêu chặt mấy khúc là sao hả mậy!?

Tự nhiên lại bị bà chằn này mắng oan Lệ Sa chỉ biết ú ớ:

- Thì tui giao tới ai cũng hỏi vậy mà, có cô có vấn đề nghĩ bậy bạ thì có. Giờ muốn chặt mấy khúc? Lẹ lẹ tui còn đi giao chỗ khác nữa.

Thái Anh thở mạnh mũi, liếc Lệ Sa một cái rồi lếch dép lại ngồi vào ghế dũa móng tay tiếp:

- Muốn chặt mấy khúc thì chặt.

- Đâu có được, giờ chị muốn chặt mấy khúc phải nói tui mới biết chứ chặt ra chị không vừa ý tới máng vốn tui bị chủ đuổi việc sao.

Lệ Sa đứng chống nạnh trên đầu vẫn còn cái nón bảo hiểm không có mỏ. Thái Anh khó chịu tật lưỡi:

- Thì kệ mày, muốn chặt mấy khúc mày chặt miễn có đá cho tao bán nước là được rồi.

- Là bà chị nói đó nghe.

Lệ Sa ra xe chặt cục đá ra làm hai rồi khinh vào trong. Cây đá thì chà bá mà chặt làm đôi thì bán làm sao được. Để nó vào thùng Lệ Sa xè tay nhịp dò:

- Tiền bà chị!!

- Nhiêu?

- 5 chục.

Thái Anh moi trong túi ra một cọc tiền, Lệ Sa nhìn cũng hí hưởng cứ tưởng sẽ được bo nào ngờ Thái Anh rút đúng tờ 5 chục đưa cho cô.

- Ủa hổng bo hả?

Lệ Sa khó chịu lên tiếng hỏi. Thái Anh nhét lại cọc tiền vào túi ngẩn mặt:

- Bo béo gì, mày giao đá nhiêu thì tao trả nhiêu. Tao có phải đi bi ôm đâu mà bo cho mày mậy.

- Hông bo thì thôi bữa nào tui để cục đá ngoài đường cho tự ra khiên dô cho chừa.

- Ê mà lần sau chạy xe dô tới đây luôn nghe mậy, lúp lúp ló ló ngoài đó rồi cầm mỗi cây dao dô làm tao giật mình.

- Quán thì nhỏ như cái lỗ mũi chạy dô đây rồi sao ra bà nội.

Nghe Thái Anh nói Lệ Sa ngoảnh mặt đáp rồi leo lên xe đạp nổ chạy đi. Thái Anh cũng có phần khó chịu, bộ mới đổi đứa giao đá hay sao á chứ thường ngày làm gì có dụ cô cãi tay đôi với đứa giao đá như này.

Mới sáng sớm gặp cô hồn cắt đảng gì đâu không à. Chưa mở hàng được ly nước nào hết, chắc đốt phong lông quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro