Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vui chơi ăn uống đến gần trưa mới về lại nhà. Thái Anh với Trân Ni rủ ngoại  đi chợ mua đồ chỉ còn có Lệ Sa và Trí Tú ở nhà. Hai người ngồi ở bàn nhâm nhi uống trà nghe nhạc tết.

Trí Tú sực nhớ ra chuyện gì đó liền lên tiếng hỏi:

- Ê Sa, sáng kêu mày chạy đi mua trái cây chưng tết mày mua chưa?

- Mua rồi. -  Lệ Sa để lại tách trà lên bàn đáp.

- Mày mua cái gì? - Vừa hỏi Trí Tú vừa nhìn lên bàn thờ.

- Thì cầu, bom, dú, dừa, đủ, xài (xoài).

Lệ Sa đáp một cách thản nhiên, ra kêu bà ngoài chợ bả lựa cho mớ trái cây chưng tết thì bà lựa cho cô mấy trái đó. Trí Tú phun luôn ngụm trà trong họng khi nghe, tết mà nó chưng cái gì vậy trời.

- Hay ha, biết lựa trái ghê.

Hai người nói qua lại một hồi thì ba người kia cũng về ngoại đi chính giữa còn Thái anh và Trân Ni đi hai bên. Thấy họ vè Lệ Sa với Trí Tú cũng chạy ra xách đồ vào phụ.

Trân Ni ngồi vào ghế rít giọng;

- Chợ 30 tết đúng là đông dễ sợ, đi bộ còn không muốn lọt.

- Chợ Sài Gòn mà, vậy là ít rồi đó.

Thái Anh cười cười lên tiếng. Hai người soạn mớ đồ đạt vừa mua lúc nảy ra.

- Chị đem lên bàn thờ cúng đi. - Thái Anh lấy ra đoàn bánh tét đưa cô.

Trí Tú và Lệ Sa nhìn nhau rồi cười gượng gạo.

- Cầu, bom, tét, dú, dừa, đủ, xài hả? - Trí Tú vừa cười vừa hỏi?

Trân Ni Thái Anh bốn mắt nhìn nhau khi không hiểu hai người kia đang nói gì hết. Tết mà chưng cái gì độc lạ không dị chời. Ngẫm nghĩ nghĩ một hồi Lệ Sa lên tiếng:

- Bỏ xài ra đi, cầu, bom, dừa, tét, dú, hết xài.

- Bị khùng hả mậy!! - Trí Tú chồm tới tát vào đầu Lệ Sa cái bóp.

- Ủa hai chị đang nói gì dạ? Em có mua bông bưng tết nữa nè. - Nói một cách hồn nhiên.

Nói xong Trân Ni lôi ra một bó hoa bự em với Thái Anh mua lúc nảy. Lệ Sa lắc đầu ngao ngán vì hết biết đường cứu chửa ca chưng đồ hết này.

- Thôi cắt ra đi cắm vào bình rồi mang lên chưng luôn. Cầu, bom, tét, dú thành bông.

Nói xong Lệ Sa cười cười đứng dậy ra võng trước cửa nằm. Thái Anh Trân Ni thì mang đồ ra sau bếp chuẩn bị nấu nướng cũng trưa trời trưa trật rồi.

Trí Tú cũng không làm gì nên đi ra trước nhà dựa cột hút thuốc. Vừa thấy  Trí Tú bước ra Lệ Sa đã nhăn mặt vì mùi thuốc khó chịu.

- Mày bớt hút thuốc lại dùm tao cái đi Tú, tối ngày cứ phà phà khói nhìn y chang cái lư hương. Chắc nữa để TRân Ni trị mày chứ ai mà trị nổi.

- Không hút được tức hay dì? - Trí Tú vẫn giữ nguyên tư thế lên tiếng ghẹo.

Lệ Sa chề môi đưa một chân xuống đất đung dưa:

- không thèm, mấy cái đó có bổ béo gì đâu mà ham hố. Mang bệnh thêm chứ sướng đâu.

Trí Tú chỉ cười hẹ mắt nhìn ra phía đường. Hai người im lặng một hồi Lệ Sa lại lên tiếng hỏi:

- Lô hàng đó mày vẫn theo sao?

Không nhanh không chạm Trí Tú trầm giọng đáp lại:

- Ừm!!

- Mày không nghĩ tới việc lô hàng đó không lên được bến sao?

Lệ Sa bật ngồi dậy khi  thấy thái độ bình thản của Trí Tú. Nó trước giờ đâu phải vậy, nó cũng thừa biết công an gần đây thường đến bến kiểm tra đủ thứ lại khoanh vùng bến tàu của nó trong chuyên án, giờ tự nhiên lại lên một lô hàng lớn từ biên về chả lẽ không kiểm tra sao?

- Chắc chắn sẽ lên được, nhưng về thời gian tao không nói trước là bao lâu.

- Mày nghĩ thằng Quý cho mày hẹn lại năm lần bảy lượt sao? Tính nó mày cũng biết mà, muốn gì là được đó không từ thủ đoạn đâu.

- Cứ kệ nó, nó không dám động đến tao đâu. Ngoài bến của tao thì không có bến nào để nó lên lô hàng lớn đó được. Chỉ có bến tao lô hàng của nó mới qua mặt được bọn cảnh sát, nó không dám làm bậy đâu.

Ngoài bến của Trí Tú thì chẳng có bến nào dám nhận lô hàng lớn đó. Không dám chắc sẽ ăn được ngược lại còn sợ bị quơ cả lũ thì chết tươi. Lệ Sa thở dài rồi nằm dài ra võng để hai tay sau đầu.

- Tùy mày, tao chỉ muốn góp ý vậy thôi muốn quyết sao thì cũng là mày chọn. Nhưng mà...

- ... - Trí Tú không nói cô nhìn Lệ Sa đợi câu nói từ nó.

- Có chuyện cần cứ gọi tao, tao giúp mày.

Trí Tú bật cười gật gù. Nó là vậy đó miệng thì bài hải chứ cô có chuyện nó là người tới cứu đầu tiên. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau tuy không cùng máu mũ nhưng cái tình cái nghĩa của hai người còn hơn thế nữa.

Đâu phải có máu mũ mới gọi là gia đình. Đôi khi chỉ cần sống với người mình cảm thấy thoải mái cảm thấy hạnh phúc, đó cũng gọi là gia đình. Gia đình là nơi mà con người ta muốn về khi mệt mỏi khi áp dụng chứ không phải nơi con người ta muốn chạy trốn khỏi như chốn tù túng.

....

Tối đêm 30 người ta ùa ra đường chơi hết. Quán nào cũng đông nghẹt người thở cũng không muốn nổi. Lệ Sa với Thái Anh cũng thế đèo nhau trên con wave đi chơi.

Trí Tú với Trân Ni thì lại có lựa bọn khác, họ chỉ mua ít đồ ăn vài lon bia ngồi ở thềm đá cạnh sông nhâm nhi cùng nhau. Ở đây vừa có thể ngắm Sài Gòn về đêm vừa có thể xem pháo hoa thoải mái không cần chen lấn.

- Zô.. - Hai người đồng thanh cụng ly vào nhau.

Trân Ni bỏ chân xuống mặt nước đung đưa nhìn trong vui vẻ vô cùng. Nhìn thấy em như thế Trí Tú cũng vui lay đưa tay xoa đầu em một cái.

- Sao  em không muốn đi chơi tết mà đòi ra đây ngồi đó.

- Thôi ở đây yên tĩnh thoải mái hơn, chỉ cần em và chị là đủ rồi. - Trân Ni lắc đầu nhẹ nhàng đáp.

Cần chi phải đến những nơi đó chỉ cần được ở cạnh người mình yêu là đủ rồi. Trí Tú nhìn em một hồi lâu chít lưỡi hỏi:

- Hay là em muốn chuốc say chị rồi..

- Chị nói bậy bạ gì đó...có hai lon bia sao chuốc say chị nổi, có chị chuốc say em thì có!! - Trân Ni ngại ngùng ú ớ, còn đánh vào bắp tay chị.

Muốn uống chút để giải khoay thôi chứ đầu óc ai mà đen tối như Trí Tú.

- Chị giỡn, nhưng mà coi chừng thiệt đó. - Trí Tú cười cười nhướn mày, trong mặt còn gian gian nữa chứ.

- Chị dẹp cái mặt dê xòm đó dùm em cái đi, nhìn nổi hết da gà.

Trân Ni rùng mình vuốt vuốt lấy tay bắp tay trần. Lúc trước Trí Tú có phải vậy đâu, nhìn điềm đạm trưởng thành biết bao nhiêu giờ nhìn cứ dâm dâm dê dê sao á. Trí Tú chống một tay ra sau cười ngã nghiêng tay còn lại nâng lon bia lạnh hớp một miếng.

- Chị..  - Trân Ni xoay qua mở định định nói gì đó thì...

Trí Tú chòm qua đưa tay vòng ra sau ót kéo Trân Ni vào nụ hôn truyền hết ngụm bia trong họng sang cho Trân Ni. Trân Ni bất ngờ hai mắt mở to nhưng vẫn nuốt ừng ực ngụm bia đó vào bụng.

Còn chưa chịu dứt Trí Tú còn gáng múc mác môi em một chút mới chịu buông.

- Àaaa!! - Trí Tú thõa mãn dứt ra còn cười te toét liếm láp chút vị ngọt còn vương trên môi.

- Cái..chị này..

Trân Ni ngượng ngùng bịt chặt miệng lại tát vào đùi cô cái chát. Trí Tú không những không biết ngại mà còn mặt dày uống thêm một ngụm bia khác rồi độn phòng hai bên má.

- Ummm... - Trí Tú chòm đến gần Trân Ni nhắm chặt mắt.

Không biết Trí Tú lại muốn gì Trân Ni ngồi im như tượng. Đợi mãi không thấy gì hết Trí Tú mở mắt ra xem thì chỉ thấy Trân Ni nhìn cô mãi. Trí Tú nuốt ngụm bia trong họng buồn hiêu nói:

- Không trêu em nữa, giờ tới lượt em uống đó. - Trí Tú cụng luôn bia vào lon của Trân Ni.

Thấy bản thân làm chị không vui Trân Ni cũng cảm thấy có lỗi, nhưng mà mấy chuyện này cô ngại lắm. Trân Ni đưa lon bia lên miệng hớp một hơi.

- Trân Ni.. - Trí Tú đột nhiên gọi.

Trân Ni chưa kịp nuốt ngụm bia liền quay qua, nhưng vừa xoay qua thì Trí Tú lại giỡ trò kề môi em uống hết ngụm bia trong họng em vào bụng. Còn luồng cả lưỡi vào trong nữa chứ. Trân Ni bị cảm giác lạ lẫm đó làm cho say đắm bỏ lon bia trên đất rồi câu tay qua cổ chị.

Nụ hôn sâu kéo dài một hồi, Trí Tú lại chuyển xuống rút vào hổm cổ. Mùi bia xọc lên thoang thoảng.

*** Đùng..đùng...

Tiếng pháo hoa làm hai người giật mình dứt khỏi nụ hôn. Mấy ánh sáng từ pháo hoa phát ra rọi thẳng vào hai gương mặt đỏ vì bia và vì ngại. Trí Tú nhìn em không nói nhưng ánh mắt lừ đừ ấy Trân Ni nhìn sơ cũng hiểu ý, chỉ thấy Trân Ni nhẹ nhàng gật đầu.

....

Về đến nhà Trân Ni không quá vội Trí Tú cởi bỏ cái áo khoác dày quăng sang một bên. Hai tay chị ôm lấy vai em nhắc bỏng lên bàn.

Bắt đầu bằng nụ hôn nhẹ ở môi, rồi dần chuyển xuống cổ. Áo hai dây thoáng đãng làm cho Trí Tú dễ hành sự hơn, cô bế em đặt xuống giường hôn nhẹ vào môi. Mùi bia của cả hai hòa lẫn vào nhau hai cơ thể nóng hừng hừng bắt đầu chạm khẽ.

Trí Tú cởi bỏ cái áo dây rồi hôn từ cổ đến bả vai, cái áo sơ mi cũng bị Trân Ni cởi ra đến cúc cuối cùng. Giờ Trân Ni chỉ còn cái bra đen, Trí Tú còn lại cái áo thun ba lỗ bên trong.

Dứt nụ hôn sâu hai người nhìn nhau thở hỗn hển cũng có đôi chút ngượng ngùng. Trí Tú đưa tay cởi bỏ cái áo thun ba lỗ trắng quăng sang một bên làm bộ ra phần da thịt săn chắn khiến Trân Ni phải nuốt nước miếng ừng ực.

Trí Tú cúi xuống hôn vào trán em một cách yêu chiều rồi luồng ra sau lưng gỡ cái bra, nhanh đến nổi Trân Ni cũng phải bất ngờ. Chắc là cởi của không ít con rồi chứ gì.

Đi đến đây rồi chả lẻ lại dừng lại hay sao, mỡ dâng tới miệng mèo như thế có con mèo ngu nó mới chê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro