Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bến tàu xử lí chút chuyện lay hoay cũng đến tối. Trí Tú đứng trước bến một tay cho vào túi một tay rít điếu thuốc. Làng hơi tuồng ra từ mũi cứ như cái ngà voi bự kình.

Từ xa xa phía sông, một chiếc đèn pha lớn gọi thẳng vào nhóm người Trí Tú. Nhận ra được đúng kí hiệu ra dấu tiếng còi lớn vang lên một chiếc tàu lớn được neo vào bến. Trên tàu có hơn chục thằng kéo xuống, bọn nó nhìn Trí Tú rồi gật đầu.

-  Lô hàng đến nơi an toàn như thõa thuận.

- Hợp tác vui vẻ. - Trí Tú hếch mặt thì một vali tiền được đưa đến.

Nhận xong cả bọn nó cũng rời đi, ở lại chỉ thêm sự chú ý.

Trí Tú ngước mặt lên nhìn bầu trời đen thui không trăng không sao. Giờ chắc cũng tầm 10 giờ hơn rồi chứ không ít.

- Ở lại coi kỹ, đừng để ai bén mảng lên tàu. Nếu có công an đến kiểm kê cứ kéo dài thời gian gọi chị tới.

- Dạ em biết rồi.

Căn dặn Phi xong Trí Tú cũng leo lên xe rời đi. Vừa chạy ra khỏi bến một xíu thì nghe có tiếng ai đó rất quen thuộc gọi lớn tên cô.

Trân Ni vừa vãy tay vừa gọi:

- Chị..chị..em ở bên này.. - Trân Ni nghó nghiên rồi chạy sang bên đường.

Trí Tú có chút bất ngờ khi thấy em ra ngoài giờ này. Qua được bên đường Trân Ni chống gói thở hồng hộc, kêu Trí Tú muốn rát cả họng mà tới giờ chị ấy mới nghe.

Em đánh vào vai chị trách móc:

- Em kêu bị muốn chết mà chị hông nghe gì hết trơn, làm em đuổi theo mệt muốn chết.

Trí Tú cười trừ:

- Chị bận suy nghĩ chút chuyện nên hông nghe thấy, với cả tiếng xe cũng lớn nữa nên chị không nghe thấy. Xin lỗi em nha. Mà em đi đâu ra đường giờ này, nguy hiểm lắm biết hông!?

Bị chị la Trân Ni liền bĩu môi xà vào lòng chị nũng nịu:

- Chị đi đâu mà lâu muốn chết tới tối hù mà hông chịu dề. Em gọi cả chục cuộc cũng không thèm bắt máy nữa, làm người ta lo muốn chết. Phải chạy đôn chạy đáo đi tìm chị nè.

Nghe nói mà thương Trí Tú hôn chụt lên đỉnh đầu em một cái, do không để ý nên mới không bắt mấy.

- Thương dậy sao, để về chị thưởng nóng cho há? - Trí Tú nhướn mày, vẻ mặt sở khanh vô cùng. Nhìn muốn tát cho một cái thấy sợ.

- Mà sao em biết chị ở đây mà kiếm?

- Em điện cho Phi, Phi nói chị ở bến tàu.

- À..à.. - Trí Tú gật gù làm như hiểu.

Phi nó ở cạnh cô từ lúc đi đến tối, cô vẫn chưa thấy nó nhận một cuộc điện thoại nào hết. Trí Tú không cười không nói cứ ôm lấy Trân Ni đang nũng nịu trong lòng, phải chăng cô không còn cảm thấy an toàn nữa.

- Thôi về đi em buồn ngủ lắm rồi.

Trân Ni leo lên yên xe sau vòng tay qua ôm siết eo chị áp má lên lưng nhắm hờ mắt. Trí Tú có chút chạm chậm nhưng vẫn đề ga chạy, còn sợ Trân Ni ngủ quên nên một tay vòng ra sau giữ lấy người em một tay thì vặn nhẹ ga.

Chạy gần đến nhà vừa quẹo vào hẻm thì từ đâu cả bọn trong tối nhào ra lao vào chặn đầu xe. Trí Tú khó chịu nhíu mày:

- Không quen không biết, muốn kiếm chuyện sao?

- Dì dậy em gái, đẹp mà hung dữ quá. Đi với tụi anh đêm đi anh bo tiền cho mua đầm.

Đứa nào mặt mũi cũng bậm trợn, sẹo vít đầy mặt. Tụi nó người ốm nhôm lè lưỡi ra liếm láp, trêu gái xong thì tụi nó khoái chí đẩy nhau qua lại.

Trân Ni lúc này cũng bị tiếng ồn đánh thức từ từ ngẩn đầu dậy từ lưng chị, vừa mở mắt mở đã thấy cả đám mặt toàn đồ đen bao vay lấy xe của hai người. Trân Ni sợ đến nổi chỉ biết rút vào lưng chị run rẩy.

- Không...sao không sao, có chị ở đây. - Trí Tú vỗ vỗ lên tay Trân Ni đang ôm siết ở bụng.

Một đứa trong đám đi tới nghó nghiêng vào mặt Trân Ni đang ngồi phía sau rồi chít lưỡi.

- Chít..chít..chít..gái đâu mà đẹp dữ dạ tụi bây, đẹp dậy mà làm gái chắc đông khách lắm à!! - Nó ngửa cổ cười ngất.

- Mày nói dì đó thằng chó!! Mày nói ai làm gái!! - Trí Tú điên máu lên khi nghe nó nhạo bán Trân Ni, một tay nắm lấy cổ áo nó một tay vung đấm mặc dù bản thân vẫn ngồi trên xe.

Hai bên xô sát qua lại, lôi cả cô và Trân Ni xuống, Trí Tú cởi luôn cái nón bảo hiểm trên đầu bá vào thằng kia túi bụi làm nó chỉ biết ôm đầu chịu. Mấy đứa khác cũng không dám nhào vào cản. Trong hẻm tối, bóng cây lớn che mất ánh đèn đường chỉ con le que mấy cái đèn từ nhà người dân gọi ra mờ mờ.

Trí Tú quần áo xộc xệch đứng dậy thở hỗn hểnh thằng kia thì đầu đầy máu nằm lăng lộn dưới đất. Trí Tú kéo Trân Ni ra sau lưng che chắn cởi luôn cái áo khoác jean cho em mặt vào. Cô đưa khuôn mặt đẫm mồ hồi còn có vài chỗ bị xưng đỏ nhìn bọn nó.

- Tụi bây khôn hồn thì biết khỏi mắt tao!! Đừng để tao phải tiễn tụi bây giống như thằng chó đó!! - Trí Tú cầm nón bảo hiểm còn dính máu đưa về phía bọn nó.

Trân Ni run rẩy nắm lấy vai áo chi, giờ mắt cô chỉ thấy được tấm lưng đẫm mồ hôi của chị còn nghe cả tiếng tim đập. Trí Tú dùng hết thân mình che cho Trân Ni.

Thấy tụi nó không dám xông lên cứ tưởng thế là hết chuyện, nào ngờ từ góc tối một thằng con trai cao ráo bước ra nó nhìn Trí Tú cười khẩy.

Một bên khóe mắt của cô bị đánh đến tét ra chảy máu, cố nheo nheo nhìn kỹ cho đến khi nó bước tới vài bước ánh đèn đường rọi vào mặt nó thì mới biết nó là ai.

- Minh..!! - Trí Tú khó khăn gọi tên nó.

- Đúng!! Là tao, mày nói không quen không biết là sao? Tao với mày quen mà, biết mà có khi còn thân nữa đó. Và cả..con nhỏ sau lưng mày nữa!?

Minh ngọ nguậy lưỡi trong miệng gằn giọng từng chữ. Trí Tú nghiến nhẹ răng nuốt ực một ngậm máu pha lẫn với nước bọt.

Trí Tú  cố nắm lấy hàng rào giữ cơ thể đứng vững:

- Mày muốn cái gì!! Nói luôn đi, đừng vòng vo. - Giọng cô khó chịu vô cùng, ghét nhất là cái cảnh phải nói chuyện với đứa mình ghét.

- Từ từ..làm gì gấp dữ dạ. Làm điếu hông?

Minh còn rút điếu thuốc từ bao ra châm lên phi phà khói như khiêu khích cô. Trí Tú không mấy để tâm đến, nhưng lúc này đầu óc cô cứ xoay mòng mòng không thấy được gì hết.

- ..chị..chị có sao hông chị..?

Trân Ni đỡ lấy người chị khi thấy Trí Tú ngã nghiêng như sắp té Trí Tú bấu lấy hàng rào nhắm chặt mắt lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo. Vừa ngẩng mặt lên đã thấy Trân Ni khóc sướt mướt, cô làm sao chịu nổi cảnh này đưa bàn tay run rẩy lau nước mắt cho em.

Cô không nói chỉ lắc đầu đáp em.

Minh nhìn thấy cảnh tình cảm nàu thì xít xoa:

- Trời ơi tụi bây coi kia, đàn bà với đàn bà người ta yêu nhau cỡ đó, xả thân vì người mình yêu. Còn tụi bây sao? Đàn ông gì mà thay bồ như thay áo không chung tình như chị Tú gì hết trơn.

- Hahaa..

Bọn có cười lớn nhìn về phía hai người họ. Trí Tú không làm gì, chỉ đang đợi xem hành động tiếp theo của thằng Minh.

Minh hút hết điếu thuốc trên môi phà khói, nó quăng cái đầu thuốc còn cháy một chút xuống đất rồi dậm lên:

- Ghệ mày sao? Cũng đẹp đó, hay là...cho tao mượn ngủ đêm đi, sáng tao chở tới nhà trả cho. Tao thề là tao nhẹ nhàng!! - Minh lè lưỡi liếm vào tay đưa lên trời.

- Má mày thằng chó!

Trí Tú chọi thẳng cái nón bảo hiểm vào mặt Minh rồi nhào lên người nó đám liên tục vào mặt. Sức Trí Tú đâu có giống con gái bình thường lại thêm phần đang bực nên bây giờ mạnh dữ lắm ba thằng kéo ra cũng không nổi. Cả đám xúm lại kéo tay kéo  chân mới khiên nổi Trí Tú ra khỏi người Mình.

Minh nó siêu vẹo đứng dạy xịt cả máu mũi máu miệng, nó không tức giận ngược lại còn cười rất tươi. Nó cố đứng vững nhìn Trí Tú nói một câu rồi kéo cả băng rời đi.

- Cẩn thân cái thứ bên cạnh mày, có ngày nó quay lại cắn mày thì không hay đâu. - Minh đá mắt nhìn Trân Ni như ngụy ý gì đó.

Trí Tú đưa ai con mắt lờ đờ nhìn em, đôi mắt long lanh ngấn lệ, không biết vì đau bên ngoài hay do đau bên trong. Nhìn em một hồi lâu cô không nói không làm gì hết chỉ cười nhẹ làm lộ ra hàm răng đầy máu. Gương mặt Trân Ni bắt đầu nhòe đi một màu tối như mực xuất hiện. Trí Tú bất tĩnh ngã vào người Trân Ni...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro