Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tao cấm mày nhắc tới thằng chó đó!! Về nói với nó Kim Trân Ni này đang chờ ngày lấy mạng nó!!

Trân Ni hét lớn vào mặt thằng Minh, cặp mắt hiện lên tia lửa thù hận rất lớn. Sát khí hừng hực khiến Minh có phần rén.

- Giận quá không tốt đâu mau già đó.

- Bỏ cái tay thối của mày ra!!

Trân Ni gạt mạnh tay Minh ra khỏi mặt mình khi nó có ý định chạm vào. Minh cười cười xoa xoa vào má trái vừa bị Trân Ni tát một cái đau điếng. Dữ vậy mà anh Quý lại thích chứ.

- Em không biết đâu, vắng em anh Quý ăn không ngon ngủ không yên. Nên mới nhờ anh đến đây mời em đến, không có ý xấu đâu chỉ muốn mời em ăn một bữa thôi.

Minh lên tiếng một cách bình thản còn nhún vai hai tay thì bỏ vào túi. Trân Ni cười khẩy nhìn Minh:

- Nếu thằng chó đó đến đây quỳ dưới chân tao lạy tao ba lạy rồi tao sẽ đến.

- Mày!! - Minh dơ tay lên định đánh khi thấy Trân Ni xúc phạm đến anh Quý.

- Nguyên đám đàn ông mà ăn hiếp con gái ngại bộ không biết nhục hả!?

Trí Tú trên môi là điếu thuốc bước tới chắn ngay trước mặt em, thấy Trí Tú đến Minh nó vui mừng gật gù hạ tay xuống ngay. Trí Tú kẹp hai ngón tay vào điếu thuốc rút ra khỏi môi phà khói:

- Cả đám mà đi hơn thua với con gái, nhục!!

- Haizz, chị Tú tới trễ chút là ghệ chị...!! - Minh lè cái lưỡi dài ngoằng liếm quanh môi.

Không thể nhịn nổi cái bản mặt sở khanh của thằng chó nó nữa Trí Tú quăng điếu thuốc trên moi mạnh xuống đất rồi lao đến đề thằng Minh xuống đấm túi bụi. Kế bên còn là sạp trái cây, bao nhiêu trái lấy được Trí Tú đều đập vào đầu nó. Dưa hấu, thơm, rau cải,... Hên mà bà này không bán sầu riêng.

Trí Tú vừa đánh vừa la đến điếc tai. Trân Ni  không đường nào vào cản được hết, bá dô Trí Tú thục một trỏ là cái mỏ cô ăn trầu luôn quá. Mấy cô bán gần đó mạnh ai nấy tốc chạy xui xui ở gần nó đánh trúng một cái thì khổ.

Cả cái chợ nhoi nhoi kéo ra coi quánh lộn đông nghẹt. Đám đàn em của Minh cũng toàn đứng nhìn hai người đó vật lộn qua lại. Trí Tú ngồi lên người Minh đám liên tục, Minh chỉ biết nằm ôm đầu chịu đòn Trí Tú toàn ra đòn độc không ôm đầu thì có mà một phát đấm tôi mạng.

*** Tất cả dừng lại dơ hai tay sau đầu!!

Hơn chục cảnh sát chạy đến cầm súng chỉa về bọn họ. Cả đám nghe xong thì dừng ngay lại ôm hay tay sau đầu. Trân Ni cũng không ngoại lệ ai cũng bị còng tay dẫn đi.

....

Lệ Sa chống hông đi tới đi lui trước nhà, mắt thì nghó nghiêng ra đường miệng lẩm bẩm:

- Đi đây đó mà lâu dữ vậy ta!! Không biết có chuyện gì không nữa.

Thấy Lệ Sa cứ lo lắng không thôi Thái Anh lên tiếng:

- Chị yên tâm đi, chắc hai người họ đi đâu đó mua đồ thêm thôi. Đây đó mà có chuyện gì được.

*** Vợ là một đóa hoa hồng, vợ là sư tử hà đông, vợ là nắng gắt mưa xa, vợ là giông tố phong ba..

Thái Anh vừa dứt câu thì nhạc chuông điện thoại cô vang lên, có chút bực dọc, không biết ai gọi đến giờ này. Số lạ hoắc gọi đến, cô bật lên kê vào tai.

- ....

- Cái gì?...Dạ..dạ..em lên liền.

Vẻ mặt gắp rút của Lệ Sa làm Thái Anh khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì vậy chị?

- Con Tú đánh nhau trong chợ giờ bị bế cả lũ lên phường rồi. Giờ hai đứa mình phải lên đó bảo lãnh.

Lệ Sa gắp rút cầm lấy áo ngoắc trên móc chạy ra trước dắt con wave tàn ra. Thái Anh chạy theo nhưng con mắt lại liếc dọc liếc ngang, về cô tra khảo Lệ Sa về cái dụ nhạc chuông sau.

....

- Cô ký vào đây đi.

Trí Tú mặt mũi xưng húp tay chân trầy trụa, vết thương cũ chưa kịp lành thì cái mới đã chồng chất lên rồi. Trí Tú cầm bút ký vào tờ kê khai xong thì nhìn chằm chằm thằng Minh cũng đang ngồi ở bàn đối diện ký giấy.

Trân Ni thì được lấy lời khai từ bàn khác.

Xong xui hết bọn thằng Minh được người bảo lãnh về còn Trí Tú và Trân Ni thì vẫn phải ở lại đợi người đến bảo lãnh mới được về.

- Chị còn đau hông?

Trân Ni bước đến ngồi vào ghế chờ cạnh cô. Trí Tú im phăng phắc, chỉ lắc đầu nhẹ rồi thôi. Trước thái độ im lặng đó Trân Ni không thể chịu nổi ôm mặt chị xoay qua đối diện nhíu mày:

- Em đang nói chuyện với chị đó!!

Trí Tú vẫn không nói ánh mắt thì đảo liên tục tránh né.

- Kim Trí Tú, chị nhìn vào mắt em nè!!

Trân Ni lớn giọng xoay mặt chi về phía này. Hai mắt cô đỏ trạch cả chớp mũi cũng ửng ửng hồng, Trí Tú vẫn không nói. Cô cứ cố liếc mắt ngang dọc tránh né ánh mắt của em.

- Sao chị lại đánh nó!? - Trân Ni không vòng vo liền hỏi chị.

- Tại nó ăn hiếp em..- Trí Tú đáp với chất giọng tức tối.

- Chị cứ mặc kệ nó, quan tâm làm gì!! Đánh nhau chi giờ thương tích đầy người còn bị bắt lên phường đây này, coi khổ chưa.

Trân Ni lo đến quá lời hay sao, đối với người bình thường thì không sao nhưng đối với con người đầy hoài nghi như Trí Tú thì Trân Ni giống đang trách cô hơn là quan tâm. Vì cô mà Trân Ni phải phí thời gian ở đây hay sao? Đúng..đúng mà.

Trí Tú cười ngây ngốc, đưa đôi mắt rưng rưng nhìn em:

- Ý em là tại chị sao? Ý em chị là người có lỗi chứ không phải nó!?

Thấy Trí Tú  hiểu sai ý, Trân Ni liền lên tiếng giải thích:

- Ý em không phải vậy, chỉ là cảm thấy chị có hơi nóng tính chưa gì đã lao vào đánh nó rồi. Đâu cần thiết phải làm vậy.

Trí Tú đứng bật dậy siết chặt tay ép vào đùi, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ từng tia gân máu nổi lên lang ra cả tròng trắng, Trí Tú lớn tiếng:

- Không cần thiết!! Vậy chừng nào mới cần thiết!?... Chừng nào nó đưa em lên giường thì lúc đó mới cần thiết sao!?

*** Chát...

Trí Tú hứng trọn cái tát từ Trân Ni, em bật khóc tức tưởi khi nghe mấy lời nói khinh bỉ từ miệng người mình thương. Trí Tú của em đâu phải thế, đây là con người hoàng toàn khác. Trí Tú cười khờ khạo gật gù ngọ nguậy lưỡi vào phần má Trân Ni vừa tát vào.

Má vẫn còn đỏ ửng in nguyên 5 dấu tay. Trân Ni sướt mướt nhìn chị:

- Chị quá đáng vừa thôi!! Chị nghĩ em là loại người vậy hả? Kim Trí Tú!! Chị trả lời em đi, sao bây giờ im rồi?

Thấy chị cứ im im như pho tượng em bước đến xỉ xỉ vào vai cô, còn liên tục thách thức. Lúc nảy nói hay lắm mà sao bây giờ lại im như hến thế kia. Trí Tú vẫn thế không nói không rằng đứng đó.

- Chị nói xem, em nói thế là vì ai? - Trân Ni nghẹn ngào hỏi.

- Vì xót nó chứ gì... - Trí Tú thãn nhiên đáp.

- Chị!! - Trân Ni tức nghẹn đến nói không nên lời.

Trí Tú bị làm sao vậy chứ, Rốt cuộc cô phải làm sao Trí Tú mới chịu hiểu đây. Trân Ni không thể mở lời nói được thêm câu nào nữa. Bây giờ có nói sao Trí Tú vẫn không tin thì nói làm gì chỉ thêm thừa  thải. Định xoay lưng rời đi thì một cậu trai hớt ha hớt hải chạy đến nắm chặt lấy hai bắt tay Trân Ni, mắt còn nghó nghiêng xung quanh vừa kiểm trả vừa gắp rút hỏi:

- Em có sao hông? Có bị thương ở đâu hông? Sao lại gây gỗ đánh nhau đến bị bế lên phường vậy chứ, đâu..đâu để anh hai coi coi.

Quân xoay người Trân Ni vòng vòng kiểm tra. Thấy Trân Ni không bị thương Quân liền vuốt ngực nhẹ nhõm:

- May quá em không sao. Mà đi đâu làm gì để bị bế lên phường thế? Quậy quạng gì lắm sao? - Quân cốc vào đầu Trân Ni một cái như trách tội.

Nó suốt ngày chỉ biết gây rối là hay nay còn bị bế lên đến tận trên phường là đủ hiểu nó quậy cỡ nào rồi. Trân Ni xoa xoa đầu bĩu môi:

- Anh hai này, em có quậy quạng gì đâu. Bắt đắc dĩ mới phải lên đây ăn bánh uống trà thôi.

- Nói hay lắm! - Quân nhá nhá như muốn cốc cho Trân Ni thêm một cái nữa.

Trí Tú từ nảy giờ nghe thấy cách xưng hô của hai người, cũng đoán được đó là anh hai của Trân Ni. Trí Tú định rời đi thì Quân đột nhiên kêu lại:

- Cô gì đó ơi..

Trí Tú cũng theo phản xạ quay lại, vừa xoay lại sắc mặt Quân liền thay đổi rõ rệch. Hai người bốn mắt nhìn nhau rất lâu, đến cả Trân Ni còn nhận thấy điều đó:

- Hai người quen nhau sau?

- Không!! Không quen. - Quân giật mình lắc đầu đáp rồi hỏi ngược lại Trân Ni.

- Còn em? Quen không?

-...

Nghe hỏi Trân Ni trầm mặt một hồi nhìn vào gương mặt máu me bầm giập đó nói một câu rồi lạnh lùng bỏ đi:

- Em cũng không quen!! Anh vào ký giấy bảo lãnh cho em đi, em ra xe đợi.

- Ờ..ờ.. - Quân ừ ờ rồi đi vào trong ký giấy.

Trí Tú có chút hụt hẫng trong lòng khi nghe câu trả lời từ em. Không quen biết luôn sao? Có tiệt tình quá hay không? Chị cứ đứng ngây trân đó nhìn theo bóng lưng em đùng đùng bước khỏi bật thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro