Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 ngày trôi qua, Trí Tú vẫn thế nó cứ nóc rượu sáng đêm. Còn uống mãi không ngưng ấy cứ uống quài được quài. Say tình còn hơn say rượu chính là Trí Tú.

- Chị, để chị Tú uống quài vậy sao được. Lòng gan ở trỏng nó kêu cứu rền rang kìa.

Thái Anh nằm trên ngực Lệ Sa thỏ thẻ nói. Thấy Trí Tú nhậu nhẹt nhiều thế cũng không tốt mà ngăn lại không được.

Lệ Sa nhắm chặt mặt, gương mặt mệt mỏi thấy rõ:

- Chị biết sao được bây giờ, chị nhậu với nó 3 ngày ba 3 đêm rồi có cại miệng nó ra nó cũng không chịu nói nửa lời. Cứ tưởng nhậu say xong nó sẽ nói hết ai ngờ nó không chịu nói còn lì lợm hơn lúc tĩnh nữa. Uống rượu mấy ngày liên tục giờ bụng chị cứ lềnh bềnh ốc ách khó chịu muốn chết.

Lệ Sa than vãn, 3 ngày mà cô cứ tưởng là 3 năm. Uống chỉ bằng phân nửa của Tú mà còn cỡ này nếu uống như nó chắc cô chết luôn chứ sống sao nổi.

Thái Anh thở dài xoa xoa cái bụng no nóc của Lệ Sa. Mấy nay cũng không ngủ nghê gì hết còn giấu ngoại chuyện của Trí Tú nếu để ngoại biết chắc ngoại chết chứ sống gì nổi.

Gọi điện cho Trân Ni thì toàn thuê bao không biết Trân Ni có chuyện gì không nữa. Hai ba chuyện cùng một lúc mệt muốn điên cả đầu.

Trí Tú cứ như bị con ma men nhập uống từ chai này đến chai khác mà không biết say. Hai mắt thục vào trong sâu hắm, người ốm nhôm gò má cũng hóp chặt lại. Đương chìm đắm trong men rượu Trí Tú bị tiếng ting của điện ngắt ngang.

Một tin nhắn được gửi đến từ số lạ

- Mã 161 - 031, Trung úy...

Tin nhắn chỉ ngắn gọn như vậy. Trí Tú nhìn vào dãy số đó thì nheo mày, lại một suy nghĩ khác xẹt qua đầu cô. Lẽ nào...

.....

- Em định ở lì nhà anh quài sao?

Quân khó chịu nhìn Trân Ni, hơn cả tuần nay nó cứ ở nhà rồi nằm dài ườn ra đó lười biếng còn bắt anh phục vụ nó như con ô sin chính hiệu.

Trân Ni đương ăn tô mì thì bị Quân đuổi kéo, em lên tiếng khó chịu:

- Biết rồi thưa ông anh, ăn xong em đi ngay.

- Vậy còn nghe được.

Quân đi ngang đẩy đầu Trân Ni một cái xém là úp mặt vào tô mì, lúc đi còn căn dặn cô kỹ càng:

- Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ. Có gì thì gọi báo anh.

- Ừm đi dùm cái đang ăn ngon!!

Đúng là anh em ruột thừa mà, nói chuyện với nhau không quá ba câu tự tế. Ăn uống rửa dẹp xong Trân Ni lấy túi đi về nhà, là nhà cô mướn của dì 6 chứ đâu.

Bắt xe ôm về tới cửa nhà Trân Ni leo xuống  trả tiền xong lục lội chìa khóa trong túi. Cổ mở cửa đẩy vào lúc đóng lại cũng có chút chằng chừ nhìn qua phía nhà đối diện, nhưng rất nhanh cũng đóng sập cửa lại.

Cánh cửa vừa đóng Trí Tú từ nhà bước ra, nhưng miệng lại chẳng thể thốn lên lời nào. Trí Tú đứng ngây đơ ra đó không dám gọi cũng không dám bước qua kia nói với người ta.

- Con làm gì đứng ngây ra đó dậy Tú?

Thấy cái bóng lưng đứng sửng trước nhà ngoại lên tiếng gọi. Tú xoay lại nhìn ngoại cười nhẹ:

- Con đứng hóng gió thôi à, không có gì đâu ngoại.

- Gió chăng gì giờ này, 12 giờ trưa mà đứng hóng gió hả con?

Giờ trời đứng bóng mà nó đứng hóng gió là sao, nói xạo vừa vừa phải phải thôi chứ. Trí Tú sượng mặt không nói. Ngọai mà biết chuyện cô với Trân Ni giận nhau chắc ngoại đánh cô chết quá.

- Tú!! Bây lại đây ngồi đi.

Ngoại đột nhiên gọi lớn ngoắc tay kêu cô lại  ghế. Trí Tú cũng không hiểu nổi sao ngoại nhìn có vẻ khẩn trương. Nói xong ngoại đi vào nhà còn Trí Tú thì ngồi đó. Lúc ngoại bước ra trên mắt còn là cặp kính lão.

Bà ngồi xuống cạnh Tú nâng mặt lên xem rồi nhíu mày hỏi:

- Sao mặt mũi con bầm đen bầm đỏ vậy Tú? Con lại đi đánh nhau sao!?

- Dạ đâu có, con bị té nên mới bầm vậy đó. Không tin ngoại hỏi con Sa đi, con ở với nó suốt.

Trí Tú xua tay lắc đầu, giờ nói đi đánh nhau chắc ngoại xách cây ra dót vào đít cô luôn quá. Thấy vẻ mặt có phần thật thật bà cũng mềm lòng tin nó. Thấy ngoại tin cô thở phào một hơi, nó đỡ bầm hơn trước nên cô mới dám vác mặt về đây ấy chứ. Phải để nguyên như trước về chắc ngoại lên cơn đau tim đi luôn.

- Mà con Ni đâu sao hổm rài ngoại không thấy nó qua đây chơi, nó có ở với con không? Ngoại thấy nó khóa cửa suốt. - Ngoại nhìn Trí Tú giọng ồm ồm hỏi.

- Dạ...Ni đi về quê có chút chuyện rồi ngoại.

- Vậy sao...

Trí Tú nhìn sang cách cửa đang đóng chặt đó thở dài thường thượt. Không biết  phải qua đó ăn nói với người ta làm sao.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là Phi gọi:

- Alo?

- Chị đến bến tàu đi, anh Quý đang đợi chị.

- Ừm.

Trí Tú cúp máy nhét điện thoại lại vào túi nhìn ngoại cười nhẹ:

- Ngoại ở nhà nha, con đi đây lát.

- Ừm, đi rồi về sớm ăn cơm với ngoại nha kêu Sa với con Anh qua luôn ngoại chờ đó.

- Dạ.

Dạ một tiếng xong Trí Tú leo lên con wave chạy đi. Cũng lâu rồi không đến bến tàu sẵn chuyện đi luôn một lượt. Suy nhiêu đó đủ rồi còn công ăn chuyện làm đang chờ kia kìa nói thẳng ra thì cô đang làm để bảo vệ cái mạng của mình.

Đến bến Trí Tú mở cửa bước vào căn phòng quen thuộc.

- Xin lỗi em đến trễ, để anh Quý đợi lâu rồi. - Trí Tú cúi đầu nhẹ nhận lỗi.

Quý cười cười nhìn Tú rất lâu tay xoa xoa hai trái bi sắt:

- Không sao, không sao. Đúng như lời đồn làm việc thông minh uy tính. Nói một tuần là một tuần. Hàng cặp bến an toàn anh đem phần tiền còn lại gửi em.

Quý phảy tay thì hơn chục vali đặt trên bàn mở lên một lượt. Trí Tú lướt mắt nhìn thử, cô gật đầu nhẹ một cái đàn em phía sau đi đến phía trước nhận tiền.

- Như thõa thuận, tiền em đã nhận thì anh xin phép lấy lô hàng.

Quý đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng lại bị câu nói của Trí Tú ngán chân:

- Anh chỉ được lấy 1 phần tư số hàng số hàng rời khỏi bến!!

- Mày muốn chơi tao hả!?

Không chút do dự Quý xoay người lại nắm cổ áo cô đấm một cái thiệt mạnh vào khóe miệng đến bật cả máu. Phi định xông lên thì bị Trí Tú dang tay chặn trước ngực.

Trí Tú cười nhẹ ngẩng mặt quẹt đi vết máu trên khóe miệng:

- Em vẫn chưa nói hết mà, số hàng đó vẫn là của anh em không dám rớ đến. Nhưng mà một lúc bê cả lô hàng lên tuồng đi, chắc gì bọn cớm không đánh hơi được. Còn nữa, nếu nó mò đến thì anh một phát mất trắng đừng nói là anh ngay cả bến của em cũng không thoát khỏi. Em mong anh cẩn trọng một chút, chậm mà chắc chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác trong tương lai mà. Hy vọng anh hiểu ý em.

Quý ngờ mặt ra, nó nói đúng. Không có tên nào ngu mà ôm một lượt hết số hàng đó, nếu mất là mất tất, bọn công an cũng đang lùng sục khắp nơi chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi là đi luôn cả đám.

Thấy Trí Tú nói có lí Quý gật gù buông cổ áo cô ra, gằn giọng cảnh cáo:

- Liệu hồn mà làm cho đúng ý!! Nếu không thì tao lấy mạng mày thế.

- Anh cứ yên tâm.

Trí Tú gật gù chắc chắn, Quý kéo cả đám rời đi lúc đi còn không quên lật tung vài cái bàn cái ghế trong phòng. Phi từ nảy giờ cũng nóng muốn đánh tụi nó một trận nhưng cứ bị Trí Tú cản suốt:

- Sao chị không để bọn em đánh tụi nó một trận, toàn là lũ chó!! Chỉ biết nghĩ cho lợi của bọn nó. - Phi tức giận lên tiếng.

- Không được manh động, giận quá thì mất khôn. Bọn nó cũng đâu phải ít có hàng nóng hàng nguội, nếu có đụng chạm chắc gì bọn nó thua. Làm liều có khi thiệt về phần anh em mình. - Trí Tú rít điếu thuốc trên môi từ tốn đáp.

- Nhưng mà...

- Thôi bỏ đi, chuyện không đáng đến nổi hy sinh oan mạng đâu.

- Vậy bọn em phải làm gì tiếp theo.

Trí Tú ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Cho bọn nó tới lấy lô hàng đó, cẩn thận bọn cảnh sát hay tuần tra quanh khu này nghe chưa. Không là hư bột hư đường hết, xong chuyện cho người canh tàu đàn hoàng nếu có người đến kiểm tra cứ gọi đến chị sẽ tự đến giải quyết.

- Dạ em biết rồi.

Xong chuyện ở bếp tàu Trí Tú leo lên chiếc wave chạy về nhà. Cô còn một việc quan trong hơn cần giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro